Việt Linh

Chương 85: Giải Cứu Tù Bình Âu Lạc




Chương 85: Giải Cứu Tù Binh Âu Lạc

"Thân Lạc Tướng, tu vi hiện tại của ta đã đến đỉnh của Địa cảnh sơ kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên trung kỳ" Nguyễn Long hướng về Lý Thân nói.

"Không cần vội, thứ ngươi thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến. Nếu đột phá quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến chiến lực thật sự. Khả năng thích nghi giữa tu vi và cách vận dụng của ngươi sẽ sinh ra lỗ hổng, mất nhiều hơn được. Hơn nữa, việc áp chế đột phá còn giúp kích thích tiềm năng trong cơ thể ngươi, đặc biệt trong giai đoạn Địa cảnh luyện tạng. Sau này, khi đã đột phá, tin chắc ngươi sẽ không sợ bất cứ tên đồng giai nào".

Nguyễn Long ngẫm nghĩ, lời của Lý Thân rất giống với những gì hắn biết qua các bộ tiểu thuyết. Hắn đáp:

"Ta cũng biết như thế, nhưng luyện tập kiểu này mãi không phải là cách, ta định ra ngoài một chuyến. Ngươi nói xem ta nên đi đâu?"

"Chỗ đi thì không thiếu, mà hiện tại làm sao ngươi có thể phân thân. Hồng thôn mới đi vào quỹ đạo, còn cần ngươi hướng dẫn, vận hành".

" Ta cũng không nói là đi liền, chờ cho ít nhất Thái Bình thành xây xong mới lên đường. Chẳng qua muốn ngươi tư vấn trước để có sự chuẩn bị thôi."

"Ở phía Tây Bắc, khu vực rừng núi giáp với Tây Sơn Yên Bái có rất nhiều yêu thú hoành hành, nếu muốn rèn luyện thì đó là nơi tốt nhất, nhưng cũng rất nguy hiểm".

"Ý ngươi là nơi đó có nhiều Yêu Linh tộc?"

"Đúng thế, bọn chúng không phải dã thú bình thường mà đã có thể tu luyện, gọi chung là yêu thú hay Yêu Linh tộc. Các bộ phận trên cơ thể chúng rất có giá trị, cũng có nhiều người đến đó để rèn luyện săn bắt".

"Ta nghe bọn người Hùng Linh tộc nói, giờ đây Yêu Linh rất hiếm, bọn chúng gần như bị tuyệt diệt rồi mà">

"Bọn Hùng Linh bị phong ấn mấy ngàn năm thì biết cái gì. Xưa kia thì như thế nhưng ngày nay chúng chạy đầy ngoài đường".

Nguyễn Long không đáp, tay mân mê Phù Đổng côn, ngay tại chỗ bị gãy, lát sau hắn mới hỏi:

"Liệu có thể tìm được thiên tài địa bảo gì có thể chữa trị Phù Đổng côn của ta ở nơi đó không?"

Lý Thân cũng nhiều lần xem qua Phù Đổng côn nên không do dự đáp:

"Rất khó! Phù Đổng côn của ngươi đẳng cấp tuyệt đối không thấp. Muốn tìm thứ chữa trị, ngoài Man Hoang chiến trường, e rằng không thể có nơi nào khác tìm được."

Nguyễn Long hơi thất vọng, nhưng lập tức mắt sáng lên:

"Ngươi nói đẳng cấp nó không thấp, vậy thật ra nó cao cỡ nào?"

"Điều này ta cũng không rõ, cũng giống như tu vi chúng ta được phân chia từ Nhân cảnh đến Đế Cảnh. Vũ khí cũng được chia tương ứng từ Nhân cấp đến Đế cấp. Tiêu chuẩn dựa vào sức công phá của chúng. Phù Đổng côn của ngươi thấp nhất cũng phải là Hoàng cấp. Vũ khí của Phù Đổng Thiên Vương không thể thường được". Lý Thân là người của đại tộc nên nghe qua Phù Đổng Thiên Vương Thánh Gióng cũng không có gì lạ.

"Dựa vào sức công phá? Có nghĩa là nếu có thể đánh Nhân cảnh là vũ khí Nhân cấp, đánh Địa cảnh là vũ khí Địa cấp,...?"

"Cũng gần như thế! Tất nhiên cũng phải xem tu vi của ngươi như thế nào. Nếu ngươi là Nhân cảnh cho dù cầm vũ khí cao cỡ nào cũng chẳng thể đánh lại Thiên cảnh"

"Điều nay thì ta hiểu, nhưng ngược lại, ngươi cầm một cục đá ném chết Nhân cảnh, chẳng lẽ cục đá đó cũng là vũ khí Nhân cấp?"

Lý Thân không ngờ tên này có lối suy nghĩ kỳ lạ như thế, hắn vỗ trán:

"Bản thân cục đá ngươi nói chẳng có đẳng cấp gì sất. Ngươi có nghe qua trong tay một cao thủ thì dù một cọng lông của có thể trở thành lợi khí hay chưa?"

"Bởi vậy ta mới thấy dựa vào lực công phá để phân chia đẳng cấp vũ khí như ngươi nói rất không thỏa đáng".

Lý Thân ngạc nhiên, thú vị chờ hắn nói tiếp.

"Giả sử như ngươi đứng im, ta dùng một thanh đao bình thường chặt ngươi xem có thể giết ngươi không. Hoặc như ngươi bị hàng ngàn mũi tên bắn tới cùng lúc, dù là tên thường thôi liệu ngươi có chống nổi. Đừng nói là Thiên cảnh, dù là Vương cảnh hay Hoàng cảnh phỏng chừng cũng phải ôm hận."

Lý Thân thấy có điều cấn cấn, nhưng thực sự cũng có lý, hắn nhất thời không biết phản bác thế nào. Nguyễn Long tiếp:

"Cứ cho là bọn họ có linh khí hộ thể đi, nhưng ta không tin bằng đấy tên không làm gì được họ..."

"Như vậy theo ngươi đâu là tiêu chuẩn phân chia vũ khí?" Lý Thân ngắt lời.

Nguyễn Long không dám trả lời bừa, hắn suy nghĩ hồi lâu. Trong các bộ tiểu thuyết hắn đọc, các loại vũ khí thường được phân cấp rất rõ ràng. Nhưng để nói cụ thể dựa vào tiêu chuẩn nào để sắp xếp lại khá mơ hồ. Nào là chất liệu rèn, nào là độ hoàn hảo, rồi dị tượng kèm theo, hay như sức mạnh trong thanh vũ khí, khí linh của vũ khí,... Nói chung đủ mọi kiểu trên đời.

Lát sau, hắn mới thận trọng nói:

"Ta nghĩ, là theo ta nghĩ thôi nha. Độ phù hợp với cảnh giới mới là tiêu chuẩn chính. Một Thiên cảnh sử dụng vũ khí Nhân cảnh hay Địa cảnh sẽ không thể phát huy hết tiềm lực của mình. Ngược lại, cầm một thanh vũ khí cấp cao hơn sẽ không thể phát huy hết uy lực của nó. Ngoài ra, như trường hợp mũi tên, nên số lượng cũng có khả năng thay thế chất lượng".

"Nếu như thế, để biết một thanh vũ khí đẳng cấp nào phải tìm người thử xem có thuận tay hay không sao?"

"Ban đầu có lẽ là như thế, nhưng theo thời gian, người ta ắt hẳn tìm ra được những dấu hiệu để phân biệt. Nói chung mọi quy chuẩn đều do con người đặt ra. Nếu ngươi có đủ khả năng, ngươi nói một cục đá là vũ khí Đế cấp cũng chẳng ai dám cãi ngươi".

Lý Thân không có hứng thú lắm với vũ khí nên cũng lười bàn thêm. Đối với hắn đôi tay mới là vũ khí tốt nhất, hơn nữa chiến kỹ Huyền Hoàng Ông Trọng của hắn cũng chẳng cần vũ khí. Riêng Nguyễn Long, hắn muốn biết nhiều về vấn đề này không chỉ do Phù Đổng côn. Thứ hắn nhắm đến là có nên để vũ khí nóng ra đời ở đây hay không. Bản thân Địa cầu ở thế giới này có sức miễn nhiễm với linh lực nhưng lại không thể chống lại tác động vật lý thông thường. Thuốc nổ chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn. Nhưng để áp dụng vào vũ khí cần phải tìm hiểu thật kỹ. Nếu không mất công mất sức làm ra được cây súng nhưng lại gặp phải một đám siêu nhân không sợ súng đạn, chẳng lẽ chỉ để trang trí.

"Ta thấy ngươi không cần gấp gáp, Phù Đổng côn hiện tại mới phù hợp với tu vi bây giờ của ngươi. Thậm chí đến Thiên cảnh vẫn còn dùng tốt chán. Sau này tìm cách chữa trị nó cũng không muộn. Trước mắt ngươi cố gắng luyện tập để đối phó với đám yêu linh là được. Săn được một con cũng là thu hoạch rất lớn."

Thấy Lý Thân hiểu lầm ý mình, Nguyễn long cũng không giải thích, hắn thuận thế hỏi:

"Bọn yêu linh có tác dụng gì?"

"Tác dụng rất nhiều" Lý Thân phấn chấn đáp, "Đây ngươi xem, thứ này được làm từ da của con yêu linh tên là Xà Linh Kê, rất chắc chắn, đao kiếm thông thường cũng khó chém thủng". Vừa nói hắn vừa vạch áo để lộ lớp giáp bên trong như được làm bằng da trăn. Đây chính là chiến lợi phẩm trong lần gặp gỡ cùng Mai Thúc Loan trong rừng Tiên La lúc trước".

"Ngoài ra thịt, xương, nội tạng đều rất có giá trị. Vừa có thể làm thuốc, làm vũ khí, vừa có thể làm thức ăn gia tăng linh lực. Đặc biệt là nội đan có thể luyện thành đan dược đột phá tu vi. Nói tóm lại là không bỏ thứ gì. Bọn Dương Việt ở gần khu vực đó nên thu hoạch cũng rất khá. Trang bị đều là hàng tinh phẩm, lợi thế rất lớn trong chiến đấu".

Nhắc đến Dương Việt, Nguyễn Long cau mày. Kể từ trận đánh ở cấm địa Màng Trắng bị Nguyễn Long hư trương thanh thế dọa chạy đến nay, Dương Việt gần như không có động tĩnh gì.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Đang thao thao bất tuyệt, thấy Nguyễn Long không chú ý, Lý Thân liền hỏi.

"Là Dương Việt, ngươi không thấy lạ sao? Từ nhiều tháng nay bọn chúng không có hành động nào. Ta mới không tin bọn chúng bị chúng ta dọa sợ đến vậy?

Lý Thân ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Nếu nói kỳ lạ, cả Sơn Việt và các đại tộc khác cũng lạ. Bọn chúng đều im hơi lặng tiếng, để mặc chúng ta phát triển. Ta cũng không tin bọn chúng không có tin tức gì về chúng ta."

"Chỉ tiếc Trinh sát Việt đoàn còn nhỏ yếu, không thể xâm nhập sâu vào địa bàn bọn họ để biết bên trong có chuyện gì".

"Tộc nhân Âu Lạc vẫn còn đang bị bắt giữ rất nhiều. Nếu có thể liên hệ được, chắc hẳn sẽ biết được một hai". Lý Thân thận trọng ngỏ ý.

Nguyễn Long không nói gì, việc này không phải hắn không nghĩ đến. Thực ra ngay từ những ngày đầu Âu Lạc gia nhập Hồng thôn đã đề nghị kế hoạch giảm cứu những người còn bị bắt giữ. Nên nhớ những người kéo lên Tây Sơn Yên Bái do Lý Bôn và Triệu Tam Trinh dẫn đầu chỉ là những người được tuyển chọn. Nhóm còn lại ở nhà bị đánh úp còn đông hơn gấp đôi, đa phần là người già, trẻ em và những người tu vi thấp kém không tham gia đánh nhau. Bọn họ tuy bị tấn công nhưng cũng không bị giết hại bao nhiêu mà bị bắt đem chia cho các tộc làm nô bộc.

Lúc đó lực lượng Hồng thôn nhỏ yếu không thể cứu bọn họ trở về. Hơn nữa, với số lượng đông đảo như thế bọn họ hoàn toàn trở thành gánh nặng cho Hồng thôn. Ngoài ra, tương quan nhân số chênh lệch rất dễ xảy ra tình trạng đảo khách vi chủ, người Hồng thôn ngược lại sẽ bị Âu Lạc nắm ngược lại.

Lý Bôn và Triệu Tam Trinh cũng hiểu rõ nặng nhẹ trong đó nên cũng không nhắc đến, chấp nhận để tộc nhân mình chịu khổ một thời gian. Nay Lý Thân mở lời làm Nguyễn Long đắn đo, latsau hắn mới nói:

"Ngươi xem có bao nhiêu phần trăm khả năng giải cứu bọn hắn?"

Lý Thân biết Nguyễn Long đã đồng ý nên vui mừng đáp:

"Chúng ta sẽ không cường công cướp giật, nhưng sẽ đàm phán chuộc lại, hoặc có thể giúp họ bỏ trốn. Chỉ cần phòng bị sự truy sát là được".

Nguyễn Long gật đầu:

"Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, nhờ ngươi giúp ta liên hệ các thủ trưởng và chi trưởng đến nhà họp trong hai giờ nữa. Chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt".

Lý Thân mừng rỡ nhanh chóng rời đi. Nguyễn Long cũng tranh thủ trở về làm một số chuẩn bị. Hồng thôn đang vào giai đoạn phát triển rất mạnh, hắn cũng nôn nóng có thêm nhân lực cho các kế hoạch của mình. Nhưng hắn không biết vào lúc này, ngoại trừ khu vực Hồng Lĩnh yên bình ra, khắp nơi trong lãnh thổ Bách Việt đang gió thổi mây phun. Các đại tộc đang bồn chồn không yên, bầu khí lúc này cực kỳ căng thẳng.