Việt Quất Đá Xay

Chương 30: Sói Hoang Hư Hỏng




Mọi người đang nói bóng gió về crush mới của Trịnh Dương Linh. Mai vừa ăn xoài vừa hỏi:

- Con trai sẽ thích con gái như thế nào?

Thằng Linh không chút suy nghĩ lập tức trả lời:

- Xinh.

- Nhưng mà còn gì nữa không? Mỗi xinh thì đâu có thiếu người.

- Thì...sao mày hỏi khó thế? Kiểu như, hay làm trò vô tri cute, nhưng mà phải xinh. Rồi thì hay quan tâm để ý bọn tao, nhưng mà vẫn phải xinh nhé.

Dương Linh trả lời thực tế quá, sau nó còn bảo thêm:

- Nói thế thôi, con gái làm gì có ai xấu.

Cái mỏ thằng Linh dẻo như kẹo ấy, chắc đây cũng là văn mẫu cửa miệng quen thuộc của nó. Nghe thì đúng là biết nó nói không thật lòng lắm đâu nhưng vẫn cứ bị lọt tai. Chả biết thằng này liệu có thực là tử tế, chứ Trâm thề rằng với con nào nó cũng nói chuyện bằng giọng nịnh nọt ấy cho xem.

Trâm chưa thấy thằng nào đẹp trai nhiều tiền mà danh sách những bóng hồng vây quanh nó không xinh vãi l cả. Con trai để yêu sâu đậm thì khó, chứ nếu đơn giản thích một người thì chỉ cần điều kiện xinh là đủ rồi, cứ vậy mà tán thôi.

Thằng Linh lại còn thuộc vào loại tình trường dày đặc, gái xinh quanh nó đầy vcl ra có khi nhìn nhiều nó cũng thấy chai lì luôn rồi. Thằng này con gái xinh bình thường thì không thích đâu, tiêu chuẩn của nó phải là xinh xuất sắc và vẻ đẹp không được đại trà cơ. Cũng chẳng trách được, người như nó có quá nhiều sự lựa chọn trong chuyện tình cảm mà.

Dương Linh tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Chúng mày có bị giống tao không? Tao hay thích người không thích mình ấy. Trước giờ ai thích tao tao biết hết nhưng mà không thích bị chinh phục nên tao toàn lơ đi.

Trúc mà nghe được câu này chắc nó sẽ hết hứng thú với việc rửa tay mất. Nhưng con Trúc cũng là cái dạng chỉ thích người không thích mình, có lẽ bởi vậy nên nó mới để tâm thằng Linh lâu vcl như thế.

Duy chẹp chẹp miệng, bóc phốt Linh:

- Mõm thôi, gu thằng này quan trọng là gì biết không? Quái vật ba đầu nhé!

Dương Linh dang tay đánh Duy. Ở đây có đầy con gái mà nó dám nói thế.

À ừ, Trâm hồi tưởng lại list người yêu cũ của Trịnh Dương Linh, bọn này tiêu chuẩn kép kinh khủng, thích con gái gầy nhưng chỗ nào cần có là phải có.

Trâm chẹp miệng, quả nhiên là bọn con trai mới lớn, trong đầu toàn mấy thứ đen tối gì gì thôi ý. Con gái thường ngại hoặc ít đề cập tới những vấn đề như vậy nhưng trong cuộc trò chuyện riêng của những thằng con trai thì vấn đề đó xuất hiện không hề ít. Thậm chí đôi khi nếu vô tình nghe được còn phải vờ như mình nửa mù nửa điếc không biết gì. Vì con trai ở độ tuổi mới lớn đến khi trưởng thành chẳng có ai là thuần khiết, hoặc nếu có thì Trâm chưa gặp.

Con trai trên đời này có 3 kiểu: một là có quỷ theo sau, hai là có quỷ theo sau nhưng che giấu, ba là gặp vấn đề sinh lý.

- Ăn xoài không Tanh? Muối này.

Minh Phú tốt tính quan tâm Tùng Anh, đoạn như thấy có gì là lạ nên cậu ta hỏi:

- Mà sao tai mày đỏ thế? Mặt cũng đỏ luôn kìa, ốm à?

Tùng Anh giật mình, vô thức đưa tay lên sờ tai, sờ mặt, xong lắc đầu với Phú:

- Thế á? Tao cũng không biết...

- Ừ.

Trâm cũng làm ngơ coi như không biết gì, nuốt miếng xoài trong mồm cái "ực". Không biết gì, không biết gì hết đâu, thật đấy.

Trịnh Dương Linh đứng dậy, cắt ngang:

- À quên mất, chơi nốt ván cuối đã, thằng Tanh chuẩn bị tinh thần xin lỗi tao đi.

Quay trở lại ván đấu quyết định cuối cùng. Lần này Trâm đã hiểu kha khá về góc bắn để làm sao cho bi đi đúng hướng, cũng không còn tình trạng đặt tay sai hay là hất bóng nữa. Đến mức Dương Linh phải bất ngờ trước sự tiến bộ này:

- Ơ được đấy nhỉ.

Còn Nguyễn Tùng Anh không có gì đột phá, vẫn giữ vững phong độ như các màn trước thôi nhưng thỉnh thoảng nó cứ là lạ thế nào ấy. Cậu ta mải mê nghiên cứu chất vải của áo thể dục mình đang mặc, vải hơi lanh lanh, mát mát, lụa lụa, cũng không rõ là chất liệu gì nhưng mặc lên siêu tôn dáng, đặc biệt là với con gái. Vl không để ý thì thôi chứ một khi đã để ý, con mẹ nó chỗ nào cần tôn đều được tôn lên hết, nhất là khi bắn bi-a người chơi lại càng phải đứng theo nhiều dáng chứ không thả lỏng như bình thường. Kiểu này kể cả có đóng đầy đủ 2 chiếc cúc cũng vẫn bỏng mắt.

Mọi đường nét đều quá hoàn hảo. Ý là đường bi của Linh đẹp quá.

- Đến lượt mày đấy.

Giọng nói của Dương Phương Mai đã kéo Tùng Anh trở về thực tại. Tùng Anh rùng mình, tự đập tay vào đầu, khốn nạn quá, đầu óc nó nãy giờ cứ nghĩ cái gì không biết. Cậu ta chẹp miệng, tự nhắc bản thân nên đi chết đi thì hơn.

Màn này khá gay cấn, ông trời cũng có vẻ muốn độ team của Tùng Anh và Trâm nên mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, chỉ còn 2 viên bi cần bắn trong khi bên team của Dương Linh còn tận 4 viên.

Tùng Anh đắc ý, cảm giác chiến thắng đang đến rất gần. Nó cúi người, nhắm vào viên bi số 5, tay co gậy ra sau để lấy đà, rồi dùng một lực bắn thật mạnh. Viên bi số 5 hoàn hảo rơi xuống lỗ, Trâm vội sáng mắt lên, đang định vỗ tay lia lịa thì thấy viên bi đen số 8 cũng đồng thời bị đẩy xuống lỗ.

Vcl thua mẹ rồi.

Nguyễn Tùng Anh tự nhiên chưng hửng ra đấy, nhoẻn miệng mỉm cười vô tri. Bi số 8 rơi xuống lỗ tức là thua luôn rồi đấy.

Lần này người báo chính là Tùng Anh chứ không phải Trâm. Trâm chống tay bất lực nhìn cậu ta, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, trong khi đó thằng Linh bên kia cười như điên vì quá hả hê.

Kết cục là Nguyễn Tùng Anh phải miễn cưỡng giao điện thoại cho Trịnh Dương Linh tuỳ ý quậy phá. Chiều tối hôm đó mấy trăm tài khoản trong danh sách bạn bè của Tùng Anh ngỡ ngàng khi đọc được bài viết đăng tải trong đúng 2 tiếng nhưng nhận được lượng tương tác siêu khủng:

"Hôm nay ngày xx/11/2022 vào lúc 18:06 em Nguyễn Tùng Anh xin nhận thua anh Trịnh Dương Linh trong trận đấu bida. Em xin lỗi vì đã coi thường anh, không ngờ trình độ của anh lại đẳng cấp như vậy, em nhận ra mình không phải là đối thủ của anh. Từ sau em không dám coi thường anh nữa, anh Linh là số một, em mong được anh nhận em làm đệ. Em hứa sẽ nghe lời anh ạ, yêu anh Dương Linh 😘"

Trâm khoái lắm, mặc dù thua nhưng đọc được bài viết này vui vãi. Nó còn thả haha, đồng thời cười vào mặt Nguyễn Tùng Anh làm thằng kia phải nghiến răng cay cú:

- Cứ cẩn thận, ảnh dìm của mày vẫn còn trong máy tao đấy.

Trâm giật mình nhận ra điều đó, muốn ra oai nhưng thằng kia cao quá nên đứng cạnh cứ phải ngửa mặt lên mới khè được:

- Về xoá ngay đi cho tao, xấu vãi. À, airdrop mấy cái đẹp đẹp cho tao để về còn đăng.

- Tưởng không thích đăng nữa.

- Giờ lại thích nữa rồi.

Ảnh tuy có thể xấu, nhưng ảnh do Tùng Anh chụp thì phải lấy chứ.

Trâm nhận được ảnh rồi thì gật gật gù gù, thật ra có vài cái dùng cũng được. Tùng Anh ban nãy lúc airdrop cho Trâm, thấy tên iPhone của nó là "công chúa ủn ỉn", kèm theo icon con lợn thì bĩu môi:

- Kinh vãi, lại còn công chúa ủn ỉn.

- Còn mày, ai dạy đặt tên "sói hoang hư hỏng" thế?

Tùng Anh cũng không biết nữa, nghe Trâm nói vậy, nó mới vào check lại thì đúng thật là "sói hoang hư hỏng". Dương Linh hóng hớt được liền xen vào:

- À, tao đặt đấy hehe.

Hoá ra lúc trước thằng Linh nghịch máy của Tùng Anh nên đổi tên iPhone của nó. Con chó này khốn nạn không chấp nhận được.

Lúc thu dọn đồ để ra ngoài lấy xe chuẩn bị về, Trâm khoác tay Mai, vừa đi vừa lướt Facebook, thấy có gì đó khó hiểu nên buột miệng hỏi:

- Nờ nờ nờ là cái gì thế?

Mai cũng nghé đầu vào xem, nhưng không biết:

- Tao cũng thấy tháng 11 cứ có mấy bài đăng gì mà NNN ý, chịu. Thử vào đọc bình luận xem.

Trịnh Dương Linh đi bên cạnh, thoáng giật mình, sau đó nhìn hai đứa kia bằng ánh mắt cực kì tà đạo:

- Đọc bình luận không hiểu đâu, hỏi Tùng Anh nó biết đấy. Tanh Sói Hoang rành mấy cái này lắm.

Nghe thế thì Trâm cũng hồn nhiên quay sang hướng ánh mắt về Tùng Anh. Nó nhìn thẳng vào mặt cậu ta để chờ đợi câu trả lời, còn chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn của mình.

Mắt đẹp quá, mở to ra như vậy lại càng long lanh như có một màng nước mỏng, đôi mi thì cong cong.

Nguyễn Tùng Anh bắt gặp ánh mắt trong veo ấy liền cảm thấy, không được rồi, nữ nhân này không nên bị vấy bẩn. Tùng Anh mỉm cười siêu thánh thiện:

- Không có gì đâu, đừng tra Google nhé.

Sau đó cậu ta đi sang bên của Linh, trực tiếp quàng cổ Linh và lôi nó về một góc khuất phía sau:

- Mình nói chuyện với nhau một lát Linh nhé?

Sau đó, không ai biết có còn sau đó không nữa.

Về đến nhà, Kim Ngọc Trâm vẫn cứ cảm thấy cứ có gì không ổn nên nó đã tò mò mở Google và gõ trên thanh tìm kiếm: "NNN là gì".

Kết quả hiện ra làm Trâm đần cả người. Nó chớp chớp con mắt. Thấy nhà mình đèn điện bật đầy đủ mà sao cứ tối om thế nào ấy. Biết vậy từ đầu nghe lời Tùng Anh. Giờ phải xóa lịch sử tìm kiếm thôi.

Nhưng quan trọng là ý nghĩa của cái đấy không đến mức cực kì đen tối, mà quan trọng là nó không phải thứ có thể hỏi huỵch toẹt ra công khai như vậy, nhất là với người khác giới...

Ngại quá đi huhu.

***

Mong là mọi người sẽ không hiểu hết những chi tiết trong chương này =)))

À, sao độc giả truyện này nhiều người tên Trúc với Thanh Trúc zậy.