Kim Ngọc Trâm có thể tin vào việc bà mình gặp được người quen giữa cái siêu thị to đùng này nhưng nó lại không tin vào việc mình gặp được Nguyễn Tùng Anh ở đây, ở khu bán thịt, và càng không thể, không thể, không thể tin vào việc một đứa như cậu ta lại biết phân biệt các loại sườn.
Chàng trai này thật thú vị.
Vẻ mặt ngạc nhiên, ngộ nghĩnh có phần ngáo ngáo hiện giờ của Trâm khiến Tùng Anh cảm thấy rất mắc cười, cậu ta tiện tay hất tóc nó tung cả lên:
- Nhìn cái đéo gì?
Trâm cọc nên không ngần ngại đập cho Tùng Anh một phát:
- Mày ý, sao lại ở đây? Làm bố cứ tưởng bố nhìn nhầm ai. Nghe nói mày đi với chị nào cơ mà, khoan đã, hay là mày theo dõi tao?
Tùng Anh tát nhẹ vào má cho con kia nó tỉnh ngộ:
- Thần kinh à, ảo tưởng à?
- Chứ mày ở đây làm gì?
- Làm gì kệ mẹ tao.
Chưa chào hỏi Tùng Anh được mấy câu, ở đằng kia bà Bình đã vẫy tay gọi Trâm về phía đó. Trâm gật đầu ra hiệu như đã biết rồi, nó vội tạm biệt cậu ta:
- Thôi cút cút cút, tao phải ra chỗ bà tao đây.
Trâm có chút nuối tiếc nhẹ vì mới chỉ nói được với Tùng Anh có một chút, chưa kịp hỏi cho rõ ràng, chưa kịp hỏi chị Hương của nó đâu thì đã phải cun cút đẩy xe chạy về phía bà. Tùng Anh đứng phía sau gọi với lên:
- Thế không lấy sườn nữa à?
- Không, không muốn ăn nữa.
Ai mà ngờ lúc quay ra sau, vẫn thấy Nguyễn Tùng Anh tò tò đi theo mình. Trâm vô cùng khó hiểu, thằng này thích mình rồi à, làm gì mà đeo bám kinh thế, hay không lẽ nó muốn gặp bà mình, nôn nóng ra mắt gia đình mình sớm vậy sao?
Tự nhiên Trâm cũng không hiểu sao chân mình tự động bước đi nhanh hơn và dài hơn, mà thằng kia đồng thời cũng tăng tốc độ. Thấy ghê quá, thích người ta thì cũng thích vừa vừa thôi chứ, sasaeng fan (fan hâm mộ cuồng nhiệt) cũng không đáng sợ bằng Nguyễn Tùng Anh đâu. Hay có khi nó là anti-fan cũng nên ấy. Eo ơi lố bịch thật sự.
Chẳng mấy chốc Trâm đã đứng bên cạnh bà Bình, nhưng đầu thì cứ ngoái về sau nhìn. Mà trước hết nó phải chào người quen của bà đã:
- Con chào cô ạ!
Cô kia chào lại Trâm. Nhưng đúng lúc đó Tùng Anh đi đến đây nên Trâm chẳng còn để ý gì nữa, chỉ biết thằng đấy đang dần mở miệng ra, cười rất tươi và ngoan ngoãn, không lẽ nó định mách lẻo gì với bà của Trâm hả...
- Con chào bà ạ.
Trâm nghiêng đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì cục. Tùng Anh hiểu Trâm đang nghĩ gì nhưng không có ý định giải thích. Nó đứng bên cạnh cô kia. Bấy giờ cô đấy mới nói:
- Đây là Tùng Anh nhà cháu cô ạ, còn bạn này là Trâm đúng không? Hình như cũng học cùng trường với Tùng Anh nhỉ?
Trâm toát mồ hôi, đến giờ đã hiểu ra người phụ nữ quyền lực tên Hương là ai...
Bên ngoài mặt, con bé cực kì tươi tỉnh, xởi lởi và tràn đấy năng lượng vui vẻ:
- Cháu với bạn Tùng Anh cũng học cùng lớp luôn cô ạ.
- Ô thế á, tốt quá nhỉ.
Cô Hương thân thiện lắm, trông rất giống kiểu mẫu người phụ nữ hiện đại, độc lập, tiến bộ, khéo léo, dịu dàng, siêu có gu, và sở hữu khí chất sang trọng. Còn nhìn sang thằng con bên cạnh, thật ra cũng chỉ ở mức tạm được thôi.
Trâm để ý thì càng phát hiện Tùng Anh rất giống mẹ, đứng cạnh nhau là biết ngay hai mẹ con luôn. Giống nhất là mắt, mũi và môi. Mắt của cô Hương to, mí rõ và đầy đặn, nhìn rất đằm thắm và phúc hậu. Mắt của Tùng Anh cũng to nhưng trong trẻo và vô tri, tinh nghịch hơn.
Bà Bình nói:
- Tùng Anh đấy à, Cò đúng không? Bà chỉ nhớ thằng này hồi bé hay gọi là Cò. Giờ lớn quá rồi, cao ráo đẹp trai, ra dáng thanh niên. Chắc Tùng Anh không nhớ bà đâu, hồi bé hai chúng mày cởi trần đi tắm biển cùng mà không nhận ra nhau à? Còn chụp cả ảnh nữa hay sao ấy nhỉ, Bống về tìm trong album mà xem.
Miệng Tùng Anh tuy nở nụ cười nhưng lông mày có chút co lại vì hơi khó hiểu, tình huống này cậu ta cũng không ngờ tới. Trâm cũng thế, nó bám vào tay bà và giương ánh mắt ngơ ngác ra nhìn bà, rõ ràng hồi bé đi tắm biển nó mặc bikini hai mảnh hẳn hoi chứ đâu có cởi trần.
Đến bây giờ bảo là vô tình gặp được Tùng Anh trong siêu thị Trâm còn tin được, chứ biết rằng chúng nó đã từng gặp nhau từ hồi bé, Trâm rất sốc. Thế nhưng một phần nào đó trong lòng nó lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện và sung sướng.
Cô Hương cực kì hiếu khách:
- Chuyện ngày xưa cái bọn này không nhớ gì đâu cô ạ. Hồi đấy hình như mới học mẫu giáo, nghịch ngợm kinh khủng. Cháu nhớ đợt đi Sầm Sơn cái thằng Cò này thấy bạn Trâm có con gấu bông, hay cái gì ấy, đẹp quá nên là cướp, ui dồi ôi cứ tranh nhau khóc loạn cả lên.
- Xong cái con Bống này này còn cắn bạn chảy cả máu, bị bố nó mắng cho một trận.
- Đúng rồi cô ạ. Thế mà bây giờ lớn tướng rồi, Trâm xinh gái trắng trẻo nhìn yêu quá, thiếu nữ rồi, dịu dàng tươi tắn quá đấy. Hồi nào còn bé tí đòi cô Hương bế, giờ không nhận ra cô nữa rồi.
Trâm cười ngại ngại, nó không có bất cứ kí ức nào về những chuyện này hết. Hồi bé Trâm cắn nhiều người lắm nên quả thật không nhớ nổi, Tùng Anh cũng chỉ là một trong số những nạn nhân thôi.
Đây cũng là lần đầu Tùng Anh được nghe kể chuyện này, nó gãi đầu vì không tin mình từng xấu tính đến mức đi ăn cướp con gấu bông của bạn.
- Năm nay thi rồi, thế Trâm có học thêm ở đâu chưa?
Cô Hương bất ngờ hỏi sang một vấn đề mà Trâm không hào hứng cho lắm...
Nhưng bà Bình đã trả lời thay:
- Cái con này kén chọn lắm, kêu nó đi học mà cứ học mỗi chỗ được vài buổi lại nghỉ, bảo là con đi học chỉ tốn tiền thôi chứ không tập trung học được cái gì cả.
Trâm nhận ra cuộc nói chuyện của các bà/các mẹ thường là đại hội bóc phốt con cháu của mình.
- Tùng Anh nhà cháu cũng thế, lười lắm cơ. Cháu đang hỏi cho nó học thêm Toán cô Thước rồi, tháng sau cho đi học thôi chứ kiểu này lo lắm, sắp thi đến nơi rồi.
- Ô thế à? Cô Thước dạy tốt lắm nhỉ? Thế có gì cũng phải cho Trâm đi học xem thế nào.
Trâm im bặt, không dám hó hé gì, và nó nhận ra mình cũng không phải là người duy nhất cảm thấy trầm cảm ở đây. Không chỉ học dốt Toán, Trâm còn học dốt Văn, vì nó đang trầm cảm đến khó tả.
Phải mất một lúc khá lâu nữa hai người phụ nữ mới nói xong chuyện, Trâm có phát hiện thêm nhiều thứ ở Nguyễn Tùng Anh mà không phải ai cũng biết. Cuối cùng, hết chuyện, hai bên chào tạm biệt nhau.
Cho tới khi Tùng Anh đi khuất, lúc mua sắm nốt phần đồ còn lại, đầu óc Trâm vẫn suy nghĩ về cuộc gặp ban nãy. Nghe nói mẹ của Tùng Anh rất chiều cậu ta, đúng hơn là không quản được nên cậu ta mới trở nên hư, vì rõ ràng hồi cấp hai Tùng Anh tuy cũng không hiền lành gì nhưng được cái ngoan ngoãn, tử tế và đáng yêu phết, học cũng khá ổn. Mọi thứ nói chung là ổn ngoại trừ việc mỏ hỗn, hay chửi Trâm, hay trêu Trâm và bản tính trấn lột đồ của Trâm. Càng lớn, khi càng có điều kiện, lại chơi với thằng Linh, chúng nó khác hẳn, thay đổi xoành xoạch.
Hồi trước Tùng Anh còn bé nên chưa được cho nhiều tiền, lại càng làm gì có Lexus mới chả SH, hay là quần áo giày dép xịn dát từ đầu đến chân như bây giờ. Lúc đấy nó chỉ có vài cái áo "local brand" mới nổi với một ít giày hàng real thôi. Trâm còn nhớ con Trúc từng kể xấu Tùng Anh là thằng đấy vay nó 10 nghìn từ hồi lớp 8 đến giờ vẫn chưa trả...
À, trước đấy nó còn từng học Vinschool nữa.
Điều khiến Trâm bất ngờ là hôm nay chứng kiến tận mắt mới thấy nó thân với mẹ nó hơn Trâm tưởng. Cô Hương lại còn mang đậm cái vibe...vibe mà khiến người ta nhìn vào là biết ngay con dâu của cô chắc sẽ hạnh phúc lắm.
Buổi tối về nhà, Trâm bắt đầu mở sách vở ra để ôn tập. Với một người như nó, Toán với Tiếng Anh thi trắc nghiệm nên không cần gấp rút, hoặc không cần ôn luôn, chỉ có Văn là phải chuẩn bị thôi. Theo như nó nghe ngóng được từ tổ đoán đề của trường thì khả năng sẽ rơi vào một trong hai đề của bài Tây Tiến, từ đó thu gọn phạm vi vào mà ôn thôi.
Việc nó cần làm bây giờ là mở sách, mở vở ghi, mở tài liệu tham khảo, mở các web văn mẫu trên mạng rồi cóp nhặt mỗi thứ một ít để làm thành một bài văn hoàn chỉnh. Tất nhiên Trâm không phải kiểu người tập trung cao độ nên cứ chốc chốc lại cầm điện thoại lên bấm một tí, thi thoảng thì để ý chấm xanh của Tùng Anh.
Hồi trước con này chăm chỉ theo dõi Tùng Anh cực kì, story nào cũng xem, bài viết đăng lên thì không bao giờ tương tác nhưng chắc chắn bình luận là đọc cho bằng sạch, vào thường xuyên đến mức để ý xem hôm nay Tùng Anh tăng bao nhiêu lượt theo dõi, bài viết thêm mấy cái like, mục thả tim và thả haha có những con nào, story nổi bật có cập nhật mới không,...Nhưng mà bây giờ thằng đấy chả có động tĩnh mẹ gì ngoài cái chấm xanh lúc bật lúc tắt. Nhưng chắc chắn tên của nó vẫn luôn luôn giữ vững một vị trí trong phần tìm kiếm của Trâm.
Hôm nào Trâm đăng story thì canh lượt xem của Tùng Anh cứ như canh lưới. Chừng nào thằng đó chưa xem thì Trâm chưa an tâm.
"Ting"
Tin nhắn gửi tới làm điện thoại nhấp nháy ánh sáng. Trâm cầm máy lên kiểm tra rồi vô thức mỉm cười. Hạnh phúc là khi bạn nghĩ tới một ai đó, vừa hay người đó cũng tìm đến bạn.
"Tung Anh đã gửi cho bạn một ảnh", để xem nào.
Ảnh vừa load xong thì Trâm ôm miệng ngỡ ngàng, đây là ảnh hồi bé nó đi tắm biển thật này. Đợt đấy đi đông người, cả đoàn chụp ảnh tập thể với nhau. Trâm được bố bế, còn Tùng Anh được bác của nó bế. Lúc đấy tóc Trâm ngắn, mặc bộ đồ tắm màu hồng mix với đỏ, đầu đội mũ vàng cho đỡ nắng, mắt nheo lại, mặt nhăn như khỉ, trông ngu ngu mà cũng yêu yêu. Còn thằng kia nhìn cũng không thông minh hơn là bao.
Trâm gạt sách vở sang một bên để thả haha tin nhắn và trả lời Tùng Anh:
Trâm[Vcl thật này][Nhìn m khác bh thế]
Tùng Anh[Ừmm bây h đz hơn]
Trâm[Ngày xưa cute hơn]
Hình như con trai không thích được khen cute.
Tùng Anh[=)))][Thanh mai trúc mã à]
Trâm[Đấy là bạn thân mà][Bạn thân từ nhỏ][T m có thân đ đâu]
Tùng Anh[Ko thân á][Bạn th chứ gì]
Trâm[Uhh][Thế có thân k][Bạn thời thơ ấu th][Nhỉ]
Tùng Anh[Bạn thời thơ ấu là nói về nyc mà cậu]
Trâm[À ừ][Ai lại thích cũ bao h][=))))]
"Tung Anh đã bày tỏ cảm xúc haha với tin nhắn của bạn: ai lại thích cũ bao h"
Trâm[Ý là p là bạn mới][Chứ ai lại làm bạn cũ]
Trâm chẹp miệng, làm gì có bạn bè thân thiết nào mà màu Mess vẫn còn xanh như này, biệt danh thì không đặt. Thực ra đa số con trai có lẽ không quan trọng tiểu tiết mấy cái này cho lắm, nhưng cũng có những thằng nhiều kinh nghiệm thì sẽ chủ động set biệt danh và màu đoạn chat, hoặc đơn giản do người ta quảng giao, nhiệt tình thôi.
Trâm thì không trông đợi gì vào người đơn giản như Tùng Anh, vả lại cậu ta hôm nay là người nhắn trước, nên Trâm sẽ là người đặt biệt danh vậy.
"Tram đã đặt biệt danh của mình là ặc ặc ặc"
"Tram đã đặt biệt danh cho bạn là sói hoang hư hỏng"
Tùng Anh vừa nhìn thấy biệt danh được đổi mới thì lập tức chun mũi khó hiểu:
sói hoang hư hỏng[Ặc ặc ặc ??]
ặc ặc ặc[Tại ko bit đặt gì í][Đang chết đúi trong đề cương]
sói hoang hư hỏng[Wtf][Nhìn cứ như ccc][Điên ah =)))][Tao có hư đâu đm]
ặc ặc ặc[Haha]
"Tung Anh đã đặt biệt danh của mình là ngoan nhất nhà"
"Tung Anh đã đặt biệt danh cho Tram là khum biết đi chợ"
"Tram đã đặt biệt danh của mình là dm kệ tao"
"Tung Anh đã đặt biệt danh cho Tram là gơn hài hước tim đầy vết xước"
"Tram đã đặt biệt danh cho Tung Anh là bạn Còooo"
"Tung Anh đã đặt biệt danh cho Tram là sườn xào chua ngọt"
"..."
Sau một trận chiến đặt biệt danh vừa diễn ra thì cuối cùng mọi thứ cũng trở về trạng thái hòa bình...
Trâm bị hâm[Mẹ m chứ][Học văn đi]
Tanh lanh chanh[Ai rảnh]
Trâm bị hâm[Thế t học][Kì 2 bố k muốn ngồi bàn đầu nữa đâu]
Cô Thước đã trao đổi với giáo viên chủ nhiệm về việc cân nhắc thành tích học tập của Ngọc Trâm và Tùng Anh sau học kì I, nếu có tiến triển khả quan thì chúng nó mới được đổi chỗ. Khi Trâm nhắn câu vừa rồi, nó cũng không hoàn toàn suy nghĩ như vậy, trong lòng nó biết rõ thật ra nếu ngồi cạnh Nguyễn Tùng Anh thì bàn nào cũng được, nếu kì sau mà một trong hai người đổi sang chỗ khác thì Trâm biết bản thân nó chắc chắn sẽ hụt hẫng. Nhưng mà bề ngoài vẫn cố tình tỏ ra như kia, phần vì không muốn Tùng Anh biết nó đang để ý cậu ta thật, phần vì muốn thăm dò.
Ai ngờ Tùng Anh nó không rep luôn, gần 1 phút rồi đấy.
Nhưng vì đầu Trâm nghĩ ra cái khác nên nó nhắn tiếp:
Trâm bị hâm[À][M ở 1 mình hả]
Gần 30 giây sau...
Tanh lanh chanh[Ừmm]
Trâm bị hâm[K sợ ma à]
Lại nhắn linh tinh qua lại được một lúc, Trâm không ngờ nó đã vừa viết văn vừa nhắn tin với Tùng Anh suốt 1 tiếng rồi, (viết văn là phụ nhắn tin là chính). Bây giờ là 23 giờ 30 phút. Thứ nhất, Trâm ý thức rõ mình đang từ từ lún sâu vào giai đoạn bắt đầu nhắn tin với một người mà cả hai đều biết rõ đối phương cố tình nói chuyện ẩn ý. Thứ hai, nãy giờ có đoạn tin nhắn nào nổi bật nó đã chụp màn hình hết lại và gửi cho con Mai đọc. Thứ ba, bây giờ gần nửa đêm rồi mà nó chưa skincare.
Trâm đứng dậy khỏi bàn học, nhắn cho thằng kia là:
Trâm bị hâm[Chết rồi][Đi rửa mặt với t][T sợ ma]
"Tram đã gọi video cho bạn"
Trâm bị hâm[Nhanh lên][Sắp 12h r]
Bên kia đã bắt máy, hình ảnh Tùng Anh trong chớp nháy hiện lên trên màn hình lớn nhưng chưa đầy 3 giây sau đã vội tắt phụt đi. Há há được cái là Trâm đã nhanh mắt nhìn thấy hết rồi, thấy được phần cổ trần và xương quai xanh của cậu ta rất là rõ. Tùng Anh không mặc áo, nó chỉ đeo mỗi cái vòng cổ. Con trai ở nhà hình như hay cởi trần như vậy thì phải.
Chưa kịp bảo gì thì thằng kia giở giọng cục súc, mắng:
- Gọi gọi cái đéo gì?
- Sao?
- Mày có ý đồ gì với tao đúng không? Tao không phải người dễ dãi đâu nhé.
Trâm vừa đi vào nhà vệ sinh, vừa lựa filter, vừa cười vừa trả lời:
- Điên à, tại mày mà tao mới rửa mặt muộn đấy. Bình thường tao gọi cho con Mai cơ nhưng nay nó ngủ sớm mẹ rồi, hay là nó đang học Văn ý.
Thật ra Trâm nói điêu. Mai vẫn online bình thường nhưng trước đó Trâm đã phím cho nó và bắt nó tắt trạng thái hoạt động đi.
- Thế à.
- Ừ bình thường phải có người nói chuyện cùng tao mới dám soi gương buổi tối.
- Thế nếu không có ai thì sao, mày không định rửa mặt luôn hả?
Tùng Anh vừa hỏi vừa nhìn vào màn hình, thấy Trâm đang đeo băng đô và dấp nước lên mặt. Sau con nhỏ đó lấy sữa rửa mặt và nói:
- Thế thì tao sẽ sang phòng ông bà tao rửa ké. Nhưng mà hiếm lắm vì tao chả bao giờ thiếu người đi rửa mặt cùng. Mày là mày may mắn lắm đấy.
Camera của Tùng Anh không bật nên Trâm không thể chứng kiến vẻ mặt của cậu ta lúc này. Ở bên kia, Tùng Anh gật gù như ông cụ non, hơi bĩu môi, cảm thán:
- Tao chỉ là một trong các sự lựa chọn thôi chứ gì? Thôi tắt máy đây.
- Đừng trời ơi tay tao đang bẩn.
Mặt Trâm bây giờ đầy bọt trắng cứ như con quỷ, văng cả filter, nhân cơ hội đó ai kia phải nhanh tay chụp lại màn hình khoảnh khắc độc quyền này.
Trâm rất tò mò chuyện Tùng Anh ở một mình trong căn nhà to đùng như thế, tò mò cả hoàn cảnh gia đình cậu ta nhưng nếu hỏi thẳng lại sợ vô duyên nên nó phải uốn éo kiếm cớ đi đường vòng, vừa rửa mặt bằng máy rửa mặt vừa lảm nhảm:
- Mày có biết tao sợ nhất cái gì không? Một là ma, hai là giọng hát của thằng chó Linh. Thế mà mày dám ở nhà một mình.
- Tao có ở một mình đâu? Đây cho xem.
Tùng Anh bật cam sau, quay con chó Gucci mặt láo đang nằm tròn dưới đất. Nhìn nó vẫn đáng ghét như mọi lần.
- Nay tao mới biết mày biết đi chợ, được đấy. Ô thế ở nhà mày toàn tự nấu ăn à?
- Vâng chị.
- Vãi, không ngờ luôn đấy. Mà sao cô Hương thì dịu dàng còn mày cục súc thế?
- Cái gì? Bố tắt mẹ máy bây giờ, nói nhiều. Đã đi rửa mặt cùng rồi, không cảm ơn lại cứ chê chê, đ** ** đã thế rửa còn lâu éo chịu được, mày nên rửa luôn cả nhân cách của mày đi thật sự luôn đấy. Lại còn cười nữa?
Tùng Anh cứ cằn nhằn như bà già đau khổ, khiến Trâm phải nghe chửi rất tội nghiệp nhưng miệng con bé cứ ngoác ra cười. Càng chửi càng cười, càng cười càng bất lực. Nó đáp trả lại:
- Thì tao phải nói chuyện cho đỡ sợ chứ, còn nếu gọi mà để đấy thì gọi làm gì?
- ...
- Ê...sao mày tự dưng im thế? Này đừng có làm tao sợ, mày nói cái gì đi chứ thằng kia.
Tùng Anh im lặng một lúc làm Trâm bắt đầu thấy có gì không ổn. Con bé rửa mặt xong rồi và chuyển sang đánh răng, khi thấy có điềm thì cố làm cho nhanh tay. Chợt Tùng Anh lên tiếng, nhưng với một tông giọng vô cùng nghiêm trọng:
- Hình như tao thấy có ai đằng sau mày kìa.
Biết là bị dọa nhưng gáy Trâm vẫn cứ rợn hết cả lên, nó nhăn nhó, không dám quay lại nhìn, súc miệng xong mới có thể chửi, cầm máy đi ra khỏi nhà vệ sinh và chửi:
- Con chó Nguyễn Tùng Anh! Mày còn lương thiện không? (vẫn tiếp tục chửi)
Tùng Anh bên kia có cười nhưng không rõ tiếng, chỉ cười ở mồm, bắt nạt con bé này vui thật, sao cái gì nó cũng sợ với cả giãy đành đạch lên vậy. Tuy tai thì nghe chửi nhưng mắt Tùng Anh chỉ chăm chú nhìn màn hình, nơi hiện lên cái bản mặt quào quạo khó tính của Trâm.
Sau, cậu ta lục đục xoay người, Trâm cảm giác như Tùng Anh đang tắt điện và dỡ chăn ra để đi ngủ. Vốn định chửi nó nốt rồi cúp máy nhưng ai ngờ, khác với sự lanh chanh ồn ào của Trâm, Tùng Anh ngược lại vô cùng từ tốn và điềm tĩnh:
- Này...
Giọng con chó đấy hơi thì thào, mệt mệt, buồn ngủ, ấm ấm, dìu dịu, soft soft, lại thêm cả tiếng chăn gối sột soạt nhè nhẹ, nghe chill chill, tất cả kết hợp lại với nhau làm Trâm không còn muốn chửi nữa. Rồi thằng kia bỗng...
- Tao ít khi call với con gái buổi tối lắm.
***
Tối nay tôi up tiếp chương nữa...