Lý Minh nhíu mày, Chính Minh sắc mặt buồn bã, Hoàng Nam lặng im không nói, Từ Thức thở dài, Hắc Quy không còn chửi tục, mấy chục nhân mạng huynh đệ bọn hắn đã nằm lại Man Hoang, đây chính là nhóm viện quân tiếp tế bọn hắn.
Lý Minh phiền muộn cực kỳ, hắn không đủ năng lực giải cứu toàn bộ, hắn quyết đoán rời đi, hắn không muốn tất cả cùng bỏ mạng, máu anh hùng nổi lên nhưng thực lực chưa đủ há giải quyết được vấn đề, hắn khéo léo dùng Long Tức Bế Pháp quay lại áp sát cứu được Chính Minh một mạng đã là kết quả ngoài mong đợi.
"Bạt Đô, ngươi có biết lai lịch hắn?"
"Ta không, Thiên Quốc cùng chăng lứa ta chưa từng gặp qua."
Nói như vậy, hẳn tên nam tử kia là tuyệt thế thiên tài ẩn mình của Triệu gia, cũng có thể là đệ tử của cao nhân mai danh ẩn tích, nhưng Thiên Hoa Tông cũng có một người, Thiên Ma Giáo cũng vậy, ở đâu ra một lúc vạn năm thiên tài đông như vậy, Man Hoang có gì để bọn hắn tụ tập, Lý Minh băn khoăn trong lòng.
Bạt Đô chợt nhớ ra điều gì nói thêm: “Ta nhớ sư phụ lúc trước từng nói tới Hoàng Cung Triệu gia đón người của Thiên giới. Không lẽ!”
"Các ngươi hộ pháp, ta muốn đột phá Tụ Thần Cảnh." - Lý Minh thần sắc nghiêm trang, tay cầm một viên đan dược tỏa mùi hương ngào ngạt, chính là một trong ba khỏa Tụ Thần Đan cướp của Thiên Ma Giáo.
Tụ Thần Cảnh khai mở nguyên thần, khai phá não hải, khai dựng hồn khí, sai một bước vạn kiếp bất phục, không có hộ đạo giả nhưng hắn vẫn quyết định đột phá, hoàn cảnh không cho phép hắn thảnh thơi, lần sau gặp lại địch nhân có thể là ngày giỗ đầu hắn, mệnh số hắn không thể để người khác nắm trong tay.
"Lý Minh, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?" - Hắc Quy lo lắng chầm chậm hỏi, hắn không còn chửi mắng như mọi ngày. Từ ngày hắn bôn ba theo Lý Minh tới nay, tuy tính cách thủy hỏa bất dung nhưng sống chết mấy bận chưa từng rời đi, hắn biết Lý Minh đã quyết chẳng thể can ngăn, hắn cũng biết Lý Minh vì cả huynh đệ mình, nhưng hắn không muốn, hắn sống qua bao thế hệ thiên tài, nhưng người nào bằng được Lý Minh, người nào tốt với hắn như vậy, hắn cũng như Chính Minh sẵn sàng chết để huynh đệ mình được sống, nhưng đáp lại hắn là cái gật đầu nhẹ cùng ánh mắt đầy kiên nghị của Lý Minh.
"Bạt Đô, quả thực ta chưa từng hạ độc, ngươi có thể rời đi." – Trước lúc sinh tử, Lý Minh muốn Bạt Đô rời đi, tên Hãn tộc này tính cách không tồi chút nào.
Bạt Đô ú ớ định nói nhưng lại thôi, trong lòng mẫu thuẫn giằng xé, nửa hắn muốn ở lại, nửa muốn rời đi, Lý Minh đối xử hắn không tệ, thậm chí mấy lần cứu mạng hắn, nhưng bọn hắn mang hai dòng máu đối nghịch, trời sinh ra vốn đã là địch thủ, tuyệt không thể trở thành huynh đệ, hắn ôm quyền cảm tạ, cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi, đây chính là mệnh số không thể cải.
Tụ Thần Đan nhỏ bằng ngón tay cái, dược lực cũng chẳng có gì ghê gớm, Lý Minh nuốt vào chỉ cảm thấy nhẹ nhàng lâng lâng, đầu óc không minh. Hắn vận pháp quyết, dược lực từ đan điền lan theo kinh mạch đi qua động thiên tụ tập về phía não hải, Tụ Thần Đan được luyện thành từ vô số Hoàng Hồn Thảo lúc này mới phát huy tác dụng, từng sợi khí tức lờ mờ như làn sương mỏng nhẹ sáng sớm phủ trên Tản Viên Sơn lúc ẩn lúc hiện, nghe đồn Hoàng Hồn Thảo khi bị hỏa lô đốt, dược lực hóa thành muôn hình vạn trạng, lúc là nhân hình, lúc là man yêu, lúc lại là thảo mộc, thậm chí là binh khí, phượng hoàng kỳ lân đủ cả. Thành đan thời khắc cuối cùng, hình khí hiện ra liền quyết định Tụ Thần Đan tính chất.
Nói vậy để hiểu rằng Tụ Thần Đan trời sinh đặc tính, có thể là yêu tính, nhân tính, thần tính, ma tính, hoặc cũng có thể là một kiện võ khí hoặc thần thú nào đó, tất nhiên bọn luyện dược tông sư ắt có thiên tuyệt thủ pháp can thiệp điều chỉnh. Như Bạch Kiếm Đặng Sơn chẳng hạn, hắn từng phục dụng một quả thần tính kiếm khí Tụ Thần Đan, bởi vậy hồn khí của hắn chính là kiếm hồn, Bạt Đô cũng không ngoại lệ, tử kiếm hồn của hắn cũng do một vị Tiên La Điện Tông Sư luyện ra.
Nhưng Tụ Thần Đan nào phải ai cũng được đụng tới, như vậy phần lớn tu chân giả khi đột phá đều dựa vào cảm ngộ của mình tự hình thành hồn khí, nếu có thực lực cộng chút may mắn liền thành công, đúc ra được các loại cao cấp hồn khí như kiếm hồn, đao hồn, yêu hồn, phần lớn còn lại đều thất bại trong gang tấc, vô phúc đúc ra hồn khí, nhẹ thì tu vi vĩnh viễn ở Phá Cốt Cảnh, nặng thì thần trí mơ hồ, thần hồn vỡ nát, may mắn một chút còn có thể đúc ra tiểu nhược hồn khí như thảo hồn.
Nói vậy để hiểu viên Tụ Thần Đan của Thiên Ma Giáo chẳng phải loại tốt đẹp gì, tất nhiên Lý Minh hiểu điều đó nên hắn chẳng bất ngờ, thậm chí nói hắn cố tình cũng không sai. Dược lực khí tức bấy giờ tụ thành từng tôn ma thần xông ngược kinh mạch, động thiên chạy về phía não hải của hắn, từng tôn ma thần khuôn mặt hung ác, muôn hình vạn trạng, có tôn sáu cánh tay khuôn mặt dữ tợn, có tôn ma khí thôn thiên, có tôn ma thần đầu óc ngu ngơ hung ác cắn nuốt ma thần khác.
Não hải Lý Minh là một mớ mênh mông hỗn độn không bờ bến, khí tức hỗn loạn không chịu nổi, lúc hình thành lúc phá diệt, giữa vùng hỗn mang đó tồn tại một khoảng không gian bé nhỏ trôi nổi bất định, đây chính là hạt giống tinh thần trời sinh của hắn. Tu chân giả đột phá phải tự khai giải thần thức không gian, nhưng hắn sinh ra đã có sẵn một hạt giống, đạo hạt giống này từng bị Lưu Đạt cùng Trần Phúc phát hiện, cũng từng cứu hắn một mạng khỏi Thiên Hoa Tông Chủ Hồ Tử Uyên, cũng giúp hắn có thể huy động thần thức từ Phá Cốt Cực Cảnh, cũng giúp hắn có năng lực tính toán hơn người, nói như Lưu Đạt, rất có thể hắn mang Việt Tộc Cổ Huyết trong người.
Đạo tinh thần hạt giống bị Tụ Thần Đan khí tức câu thông, một đạo thần kiều bắc trực tiếp từ Hỗn Độn động thiên tới vùng nguyên thần không gian bé nhỏ, từng tôn ma thần chen chúc đạp trên thần kiều, chỉ một lát vùng nguyên thần không gian tràn ngập ma khí, ma khí tràn qua mũi, tràn qua lỗ chân lông thoát ra bên ngoài, cả người Lý Minh đen đặc khí tức phủ vây.
Trong nguyên thần không gian, từng tôn ma thần ào ào tiến về bát phương, thi triển đủ loại thần thông đánh mở vùng hỗn độn, hỗn mang khí tức bị ma khí dần đồng hóa, không gian từng chút một chầm chậm được cơi nới.
Qua một ngày, nguyên thần không gian của hắn đã mở rộng gấp mười lần, có thể chứa hơn vạn tôn ma thần, nếu thực hóa ra không gian bên ngoài, ước chừng phải có mấy nghìn dặm vuông, rộng lớn xấp xỉ Đại La Thành. Nhưng hắn không hề vui mừng, bởi thần trí hắn đang bị moa hóa, một cảm giát khát máu tràn ngập khắp toàn thân, hắn mở mắt, đôi mắt đỏ rực không chút nhân tính, ma khí quấn thân, hắn chuẩn bị hóa ma, nhưng may thay đoạn thần cốt hắn mang trong người chưa bị Bạt Đô tinh luyện hết, đúng ra là Bạt Đô không đủ khả năng. Vào lúc ma khí mạnh nhất, đoạn thần cốt tự động bay lên tỏa ráng lành sáng rực, thần khí đối đầu ma khí, một trắng một đen phân lưỡng cực.
Lý Minh thần trí dần tỉnh táo, song thủ đưa ra chộp lên đoạn thần cốt, miệng nhẩm Việt Thiên Quyết, từng đạo thần khí theo song thủ hắn mạnh mẽ tràn vào thân thể, trong nguyên thần không gian hiện ra một tôn thần nhân khổng lồ dẫn theo một quân đoàn giáo mác sáng ngời, chiến mã hý vang, bọn ma thần lập tức bị thu hút, ào ào lao về phía tôn thần kia.
Tôn thần cao lớn ăn mặc khố giáp, chân trần tay cầm một mặt trống lớn, bên trên hoa văn kỳ quái, vẽ hươu hạc nhân hình. Tôn thần vỗ mạnh vào mặt trống, một tiếng vang lớn lan tỏa, từng tôn ma thần bị cổ trống chấn mất đầu ngã gục, quân đoàn phía sau ồ ạt xông lên, tiếng hét vang trời, trong nguyên thần không gian của hắn, thần ma hai phe trở nên cân bằng đối nghịch.
Đúng lúc này, một trương Thái Cực Đồ khổng lồ được Lý Minh chụp xuống thần ma nhân mã hai phe, Âm Dương nhị khí từ tam thập nhị trọng dũng mãnh phun ra, hắc bạch nhị khí trấn áp hai phe, từng tôn ma thần bị bạch khí xua đuổi, đẩy về phía hắc khí, nhưng ma thần quá mạnh mẽ, Thái Cực Đồ lung lay muốn sụp đổ.
Lý Minh nhíu mày, Việt Thiên Pháp Quyết không ngừng thi triển, một đạo hỗn độn khí tức từ tam thập tam trọng tràn vào chính giữa Thái Cực Đồ, một đạo Âm Dương nhị khí còn lại cuối cùng bắt đầu biến hóa, dung hợp cùng nhau tạo thành một cây trường côn to lớn, Âm Dương Côn như định hải thần châm cắm xuyên vào chính giữa Thái Cực Đồ, đầu trên định Âm Dương, đầu dưới câu thông hỗn mang, thần ma hai đạo lập tức bị trấn áp, Thái Cực Đồ khó nhọc vận chuyển.
Lý Minh thần trí không minh, Thái Cực Đồ của hắn chính giữa là hỗn độn, một cây trường côn hồn binh cắm xuyên qua tâm nhãn. Thái Cực Đồ vận chuyển cực kỳ chậm chạp, thần ma vẫn loạn động, hắc bạch nhị khí vô pháp đồng hóa, chỉ có thể trấn áp, để lâu tất họa.
Âm Dương Côn vốn luyện từ Thiên Ảnh Huyền Thiết, có thể mở hư vô, khai hỗn độn, bấy giờ hồn binh cắm chính giữa Thái Cực, một đầu câu thông hỗn mang thế giới, hỗn độn khí tức từng sợi từng sợi theo Âm Dương Côn chảy xuôi về Thái Cực Tâm Nhãn, hỗn độn khí được bổ sung, hỗn mang bàng bạc linh diệu quy luật sinh ra Thái Cực, Thái Cực sinh Âm Dương Lưỡng Nghi, hắc bạch nhị khí sung túc, Thái Cực Đồ liền ổn định, từng tôn thần ma lập tức bị hắc bạch nhị khí đồng hóa, Thái Cực Đồ tự động vận chuyển, khai mở hỗn độn, nguyên thần không gian theo từng thời thần chậm chạp mở rộng, linh khí từ động thiên tràn vào, nguyên thần cùng động thiên của hắn được câu thông qua một đầu thần kiều.
Lý Minh đứng dậy, ánh mắt hắn cực kỳ dọa người, dường như nhìn thấu được hư vô, song nhãn của hắn bấy giờ lờ mờ ẩn hiện hai trương Thái Cực Đồ đang chậm chạp vận chuyển, chính giữa tỏa ra bàng bạc hỗn độn khí tức, mỗi bước chân của hắn đạp ra một trương Thái Cực Đồ nhỏ, thần thức hắn tỏa ra bao quát mấy chục dặm xung quanh, từng đầu man thú nằm rạp xuống đất run rẩy, nguyên thần khí tức của hắn rất đặc trưng, uy hiếp thần hồn người khác.
"Cao thủ!" - Một vị trưởng lão Hắc Vực tỏa ra thần thức đối đầu cùng Lý Minh, trong lòng cảm thán không kể hết, lục địa thần thông giả quả thực nhiều như lá rụng mua thu.