Gợi cảm? từ này thoáng qua một cái trong đầu Tả Tĩnh Nhan, nháy mắt khiến nàng thất thần.
Rồi trong đầu nàng liền hiện lên những hình ảnh liên quan đến hai chữ gợi cảm, bắt đầu từ hình ảnh xícɦ ɭõa của nữ nhân một vòng rồi mới quay về lý giải cho từ này. Gợi cảm là chỉ vóc dáng con người, từ ăn mặc cho đến động tác khiến người nhìn dễ sinh tính cảm giác xung động, đó gọi là gợi cảm.
Lúc mới gặp ấn tượng của Tả Tĩnh Nhan dành cho Lăng Vi là chán ghét, bá đạo cố tình gây sự. Dù sau này hảo cảm đối với nhau đã nhiều, nhưng Lăng Vi vẫn khiến nàng có cảm giác là người thích lo cho người khác, nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, đối với với bạn bè moi tim moi phổi. Từ gợi cảm này nàng không biết có nên dùng trên người Lăng Vi, nhưng khi đối phương cùng mình ở chung cũng thường khiến nàng có cảm giác cô là một người soái khí khiến nàng rất an tâm, thế nên khiến Tả Tĩnh Nhan quên đi mặt khác của Lăng Vi.
Đúng vậy Lăng Vi trước mắt khiêu gợi, vì muốn phối cùng mình vài ngày trước nàng còn cố ý nhuộm mái tóc dài màu đen thành màu nâu, khiến khuôn mặt trắng mềm sau mái tóc kia càng thêm nõn nà. Lúc này người kia đang cười híp mắt nhìn mình, mắt phượng hẹp dài nheo lại khiến người ta cảm thấy thiếu đi sắc bén lại sinh ra đẹp đẽ.
Lăng Vi thích mặc nội y khiêu gợi đây là điều cơ bản đầu tiên mà nàng biết đến cô, tất nhiên Tả Tĩnh Nhan cũng không ngoại lệ. Hôm nay Lăng Vi vẫn như cũ chọn loại nội y mà nàng thích mặc nhất màu đen, phần vải nội y được may một cách khéo léo bao bọc lấy sự mềm mại đẫy đà, quanh nó là viền hoa sự thiết kế này khiến cho đỉnh hồng bên trong như ẩn như hiện trước mặt mình.
So với nội y bình thường, nội y của Lăng Vi cũng không có dùng loại đai bình hành thông thường mà dùng nhiều mảnh nhỏ đan lại mà thành. Chúng nó rối bù đằng sau lưng trắng nõn của Lăng Vi, nhìn qua như một cái mạng nhện, bao bọc mảnh đất trắng nõn.
Ánh mắt nhìn xuống là cái bụng bằng phẳng cùng đôi chân thon. Vì quanh năm tập thể dục, khi nhỏ tập võ thịt trên người Lăng Vi co dãn đầy đủ, cũng không quá khoa trương nhưng cơ bụng cô đường nét vô cùng hoàn mỹ. Chỉ liếc mắt nhìn cũng khiến người ta không dời được ánh mắt.
"Chậc chậc, Nhan Nhan bị cơ thể em mê hoặc rồi sao? kỳ thực, chị không nên nhìn thôi đâu, nếu muốn tự tay sờ thì em cũng không ngại." có lẽ nhận thấy ánh mắt Tả Tĩnh Nhan chăm chú nhìn, Lăng Vi đầy tự tin nói. Cô biết mỗi nữ nhân từng lên giường cùng cô, không ai là không thích cơ thể cô. Bất quá cho đến giờ cô cũng chưa từng cho ai đụng đến người mình. Thế nhưng nếu người đó đổi thành Tả Tĩnh Nhan thì cô lại thích trình diễn bản thân miễn phí lần đầu cho nàng xem.
"Chị… chúng ta tắm a." cuối cùng Tả Tĩnh Nhan vẫn làm đà điểu. Nhìn nàng không biết làm sao cúi đầu hết nhìn đông rồi nhìn tây, Lăng Vi cười tay nắm khóa quần nàng. "Được rồi nếu em đã cởi hết rồi thì Nhan Nhan cũng nên cởi hết chứ. Nếu không thì em thấy không công bằng nha."
Chuyện Lăng Vi hiểu nhất ngoại trừ mắng người, đánh người bên ngoài, chính là cởi đồ nữ nhân. Khi Tả Tĩnh Nhan còn chưa hoàn hồn Lăng Vi đã cởi xong áo ngủ của nàng, kéo lớp vải mỏng kia xuống tới hông nàng. Khiến cơ thể chỉ còn bộ đồ lót đập vào mắt thứ Lăng Vi chú ý đến trước tiên không phải là bộ ngực của Tả Tĩnh Nhan mà vết sẹo trên xương xanh quai kia.
Bởi vì số tuổi nó không hề nhỏ, nó đã biến dị đến hết mức, xuất hiện trên làn da trắng nõn của Tả Tĩnh Nhan vẫn còn rõ ràng. Nó nằm đó không cố kỵ luôn nhắc nhở Lăng Vi, chỉ cần vết sẹo này sâu hơn chút nữa thì nữ nhân này sẽ biến mất, chính mình cũng sẽ không gặp được nàng.
Mỗi khi thấy vết sẹo này Lăng Vi đều đau lòng không biết nên làm gì. Tả Tĩnh Nhan gầy như vậy, cả người không chút thịt dư, vài nhỏ hẹp chỉ bằng nửa chiều rộng cánh tay mình, phảng phất dùng sức sờ sẽ vỡ nát. Cô thật không tưởng tượng được, nữ nhân này bị trọng thương như vậy chịu bao nhiêu thống khổ mới khôi phục lại được.
"Lăng Vi, không sao." thấy ánh mắt Lăng Vi đau lòng Tả Tĩnh Nhan tự ôm đầu cô. Hai người một người ngồi trên ghế phòng tắm, một người quỳ trên mặt đất. Các nàng ôm nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương mùi vị. Phảng phất có vậy mới khiến các nàng an tâm.
"Nhan Nhan, chúng ta xóa vết sẹo này được không? mỗi lần nhìn thấy đều thật khó chịu." Lăng Vi nói dùng ngón tay vuốt ve cái dấu vết màu hồng kia. Đột nhiên cô như nghĩ đến gì đó thè lưỡi liếm xương xanh quai cùng vết sẹo, cảm thấy người trong lòng thân thể căng thẳng, cô câu lên một nụ cười chơi đùa.
"Hình như…. không đi hết, nó sâu quá, không để lại dấu…. là…. là không thể nào. Lăng Vi… em…" nếu nói vừa chạm đến là cử chỉ vô tình, hiện tại liếm lộng thế này là cố ý. Cảm thấy cái lưỡi trơn trượt nóng rực của Lăng Vi không dừng ngay vết thương của mình mà dao động xung quanh, cảm giác như da thịt bị tô trét truyền khắp người, đồng thời còn kèm theo từng đợt cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
Nàng vốn tưởng rằng nhìn qua nhiều thân thể nữ nhân hoàn mỹ rồi thì Lăng Vị sẽ ghét bỏ chính mình không trọn vẹn, lại không nghĩ rằng cô thương tiếc mà hôn vết sẹo đó. Tâm lý cùng thân thể bị song kích khiến Tả Tĩnh Nhan mềm nhũn, từng cổ dịch thể nóng rực theo bụng dưới chảy xuống, khiến nơi giữa hai chân nàng nổi lên ẩm ướt.
"Nhan Nhan cởi hết a, chúng ta đi tắm." đột nhiên lúc này Lăng Vi dừng lại, nhìn cô rời khỏi ánh mắt Tả Tĩnh Nhan có chút mất mát. Nàng không hiểu vì sao lúc này Lăng Vi lại dừng lại, cô không muốn mình hay còn có nguyên nhân khác? những điều này Tả Tĩnh Nhan sẽ không hỏi, chỉ có thể tự xoắn não. Lúc này thấy nàng thất lạc, cũng không tránh được ánh mắt Lăng Vi.
"Ừ, được rồi." Tả Tĩnh Nhan nói tự tay cởi đi cái váy đã bị Lăng Vi cởi xuống một nửa. Nàng là người bảo thủ, chọn nội y kiểu dáng cũng rất bình thường. Ngưng mắt nhìn nội y màu trắng Lăng Vi khắc chế xung động trong cơ thể mình. Hiện tại cô rất muốn đem nữ nhân này áp dưới người, ăn sạch sẽ.
"Lăng Vi, em…." phát giác Lăng Vi vẫn nhìn mình chằm chằm, Tả Tĩnh Nhan dừng lại động tác cởi đồ lót, ngại ngùng gọi cô.
"Hả? sao vậy? Nhan Nhan muốn em cởi giúp sao?"
"Không phải, không phải."
Bị Lăng Vi hỏi như vậy Tả Tĩnh Nhanh sợ đến không dám nói gì. Nàng hốt hoảng cởi nút bra nhưng mà thường ngày làm rất dễ, nhưng hôm nay lại tháo không được. Nhìn thấy ánh mắt Lăng Vi chế nhạo, Tả Tĩnh Nhan gấp đến đầu ra mồ hôi.
"Được rồi, Nhan Nhan ngốc, nào để em giúp chị." không muốn đùa Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi nói, đi vòng qua phía sau Tả Tĩnh Nhan, cởi xuống bra mãi mà nàng cởi không được. Bra trên người được cởi xuống, Tả Tĩnh Nhan ngại ngùng đem hai tay che trước ngực, lại không biết làm như vậy sẽ khiến người ta càng muốn khi dễ nàng.
"Nhan Nhan, chị được rồi ah, còn như, em thực sự không còn nhẫn nại mà làm gì chị ở đây đâu." lúc này Lăng Vi lại lên tiếng, âm thanh trở nên khàn khàn dị thường. Nhìn cô vòng trở lại trước người mình, hai tay ôm hông mình. Tả Tĩnh Nhan biết cô muốn làm gì, muốn mở miệng ngăn lại, thì vẫn chậm một bước.
Dưới thân lạnh lẽo thấy Lăng Vi cầm qυầи ɭóŧ của mình cười đến tươi rói, Tả Tĩnh Nhan dúi đầu vào cánh tay, tựa như ốc sên rúc đầu trong vỏ, không dám thò ra. "Qυầи иɦỏ của Nhan Nhan ướt, có phải là thích em làm như khi nãy với chị? không sao, chút nữa em sẽ để chị tốt hơn."
Lăng Vi nói đem Tả Tĩnh Nhan thả vào bồn tắm. Thấy đối phương như con thỏ nhỏ hoảng sợ không dám nhìn mình, Lăng Vi bật cười trong lòng. Nữ nhân này vốn lớn hơn mình, bình thường bộ dạng luôn thành thục. Nhưng đến lúc này chung quy lại xấu hổ như tiểu cô nương. Thực sự rất khả ái.
"Nào, Nhan Nhan để em tắm cho chị." nghe Lăng Vi nói, Tả Tĩnh Nhan lén hé mấy ngón tay che mắt, lại không ngờ nhìn thấy một màn phun máu như vậy. Chỉ thấy Lăng Vi hào phóng cởi bỏ nội khố còn sót lại trên người cô, nhấc chân đi vào bồn tắm. Theo động tác của nàng Tả Tĩnh Nhan nhìn thấy được giải đất rõ ràng giữa hai chân cô. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn khiến Tả Tĩnh Nhan đỏ cả người, như con tôm lớn bị luộc chín.
"Không ngờ Nhan Nhan là tên tiểu sắc lang, chị muốn xem em thì cứ nói em biết đi. Dạng hai chân cho chị nhìn, cũng không phải là không được. Bất quá… so với để chị nhìn em, ngược lại càng muốn xem Nhan Nhan nha." lấy hai bàn che mặt đi, nhìn chính mình ngồi trên người Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan có chút ngốc. Nữ nhân luôn tự tin, dù hay nói mấy lời mắc cỡ, nhưng lại bá đạo không chịu gò bó. Hết lần này tới lần khác, cũng lại chính là Lăng Vi khiến mình không thể ghét nổi.
"Tắm nhanh a, chờ thêm nữa nước sẽ lạnh." Tả Tĩnh Nhan ra vẻ bộ dạng chị lớn, lại không biết nàng lúc này trong mắt Lăng Vi chính là một tiểu bạch thỏ đang chờ mình hưởng dụng. Lấy tinh dầu để bên cạnh bồn tắm đổ vào trong, Lăng Vi dùng tay đè vai Tả Tĩnh Nhan xuống, để nàng tựa vào bồn tắm.
"Tối nay, để em hầu hạ Nhan Nhan, chị chỉ cần nghỉ ngơi là được."
"Ừ." nếu Lăng Vi nói vậy, Tả Tĩnh Nhan cũng không lộn xộn an ổn tựa vào bồn tắm, hưởng thụ đối phương mát xa. Hai chân mệt mỏi được kéo duỗi, thân thể triệt để trầm tĩnh lại. Tả Tĩnh Nhan cảm giác mình như cá nằm trong nước, mỗi tấc da cùng lỗi chân lông đều phá lệ thoải mái.
"Nhan Nhan, chị có biết lúc này chị có bao nhiêu mê người? chỉ nhìn chị như vậy, em thật muốn đem chị nuốt hết vào bụng. Em biết, trước kia em sinh hoạt rất loạn, rất tệ. Sau khi sống cùng chị, em luôn tự nhủ với chính mình, không nên chạm chị quá nhanh, để tránh cho chị bị sợ hãi, để chị thấy được em ở cùng chị không phải vì muốn có được thân thể của chị."
"Có lẽ chị cũng phát hiện ra khi em khắc chế không nổi hôn chị, chạm vào chị, nhưng lúc quan trọng lại quay đầu dừng lại. Kỳ thực không phải là em không muốn chị, ngược lại em muốn chị đến phát điên. Mỗi lần thân mật cùng chị, em đều muốn áp chị dưới người, để chị từng lần một nở rộ trong tay em. Nhưng em biết, em không nên làm như vậy."
"Tả Tĩnh Nhan em yêu chị, tình cảm em đối với chị cùng nữ nhân trước kia rất khác nhau. Với em mà nói các nàng chỉ là công cụ du͙ƈ vọиɠ, còn chị mới là người em yêu thật lòng. Em không thể hời hợt muốn chị như vậy, càng hy vọng lần đầu tiên của chúng ta sẽ tốt đẹp. Em mong chị có thể vui sướng, cam tâm tình nguyện đem mình giao cho em."
Lời nói Lăng Vi mềm mại ôn chậm, từ từ bay vào tai mình khiến Tả Tĩnh Nhan thấy uất ức dị thường. Thì ra đây là nguyên nhân Lăng Vi không dám đụng vào nàng. Cô không ghét bỏ mình, cũng không phải không thích thân thể nàng, chỉ vì quá yêu nên mới quý trọng. Nghĩ vậy Tả Tĩnh Nhan mở hai mắt, chống người ôm lấy Lăng Vi.
"Lăng Vi, chị nguyện ý."
Lăng Vi cám ơn em đối với chị như vậy. Em vốn là một người tùy ý, lại vì chị nhẫn nại đến như vậy. Chị yêu em, nên nguyện đem thân giao cho em, chỉ cần là em, bất luận muốn cái gì chị đều nguyện ý.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 112
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oa cắn cắn cắn, hoan nghênh mọi người đến chuyên mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, nửa đêm bị vịt sao su cùng Cát Cát đến trộm bra cùng nội y, Bạo tỷ tỷ công âm, nhược thụ cái gì toàn bộ biến thành thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Như vậy sau khúc dạo đầu CP phụ sắp đi tới chuyện chính. Xem bình luận thấy mọi người nói muốn xem H kịch liệt hôm nay, khụ khụ kỳ thực mọi người rất muốn kịch liệt a? Hiểu Bạo muốn nói là H gì đó không thể viết xong trong 1 ngày, tuy tui viết H nhanh nhưng cũng phải dành thời gian kiểm tra nữa. Cho nên nói đến H lần này của CP không thể thiếu được a, không những vậy vẫn còn trong đầu rất nhiều, H từng chương cũng rất mãnh liệt, cho nên mọi người chuẩn bị khăn đi nha, có lúc dùng đến chỗ nào đó, khụ khụ cũng không biết nha.
Mặt khác mọi người hay nói Lăng lão bản không yêu Tả tỷ tỷ, tui muốn mọi người xem chương này rồi sẽ không thấy như vậy nữa a?! Lăng lão bản từng là người tính toán nhưng mà nàng vì muốn để Tả tỷ tỷ yên tâm dù chịu đựng cũng không để cho nàng biết được, như vậy Lăng lão bản đã triệt để thành tù binh của Tả tỷ tỷ ah. Dù cho Lăng lão bản bỉ ổi nhưng vẫn rất thâm tình đó nha, tui cảm thấy Lăng lão bản bị áp đến nổi không lên giường được như vậy mới manh. Có chút thích bra cùng vớ cao màu đen, muốn đè ah ah ah!
Không nói nhiều nữa bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay của chúng ta. Vốn dĩ hôm nay tính không biết tiểu kịch trường, muốn dừng một hôm, nhưng thấy có bạn nhắn lại, đột nhiên có sáng kiến. Nếu mọi người muốn biết chỗ Lam Lam đến, vậy thì…. viết mấy cái tiểu kịch trường Lam Lam a, trước tiên là viết cái được bình chọn hàng đầu nhé, Tiểu Lam Lam bị Phong Phong đem đi.
Lam Lam: Ngô, đây là đâu? (Lam Lam chống người đầy thương dậy, lập tức một cái bóng đen vọt vào, nhảy tót lên cửa sổ.)
Phong Phong: mỹ nữ ngươi còn đang bị thương, đừng di chuyển ah.
Lam Lam: ngươi là ai? (Lam Lam vẻ mặt cảnh giác nhìn Phong Phong.)
Phong Phong: Ah… ta là ai…. ta là người nhặt ngươi về a.
Lam Lam: Ta hỏi ngươi tên gì! (Lam Lam nhìn Phong Phong giả ngu, chán nản.)
Phong Phong: ngô, nhưng mà ta không muốn nói cho ngươi biết ai nha, nếu không…. ngươi đoán đi.
Lam Lam: ngươi bị thần kinh ah?! (Lam Lam giận)
Phong Phong: ngô, sao ngươi mắng ta hoài, người ta ý tốt đem ngươi về, cho ngươi giường lớn êm ngủ, ngươi cư nhiên mắng người ta bệnh thần kinh, ngươi mới bệnh thần kinh, cả nhà ngươi đều bệnh thần kinh!
Lam Lam: được rồi, đừng ồn.
Phong Phong: cho ta kẹo. (Phong Phong ủy khuất nói, trừng mắt đôi mắt đen.)
Lam Lam: ta không có kẹo.
Phong Phong: ngươi nói láo, lúc ta nhặt ngươi về, mò thấy trong túi ngươi có kẹo.
Lam Lam: ngươi dám lục đồ của ta? (Lam Lam tức giận)
Phong Phong: ai nha~ là do ngươi làm rơi, ngoan, không được tạc mao. (Phong Phong sờ đầu Lam Lam.)
Lam Lam: mèo ta đâu?
Phong Phong: mèo? mèo!
Lam Lam: … ta nói, mèo ta đâu?
Phong Phong: mèo nhỏ đi ăn bánh kem rồi. (Phong Phong nằm trong lòng Lam Lam.) mỹ nữ ngực ngươi thật lớn ah, nằm thật thoải mái.
Lam Lam: ê, ngươi tránh ra!
Phong Phong: ngô, cho ta cọ một chút, ta cho ngươi bánh kem ăn.
Lam Lam: ngươi tránh ra! (Lam Lam đẩy Phong Phong)
Nhuế Nhuế: các ngươi…. đang làm gì đó?
Phong Phong: Nhuế Nhuế, ngươi đến rồi, mỹ nữ này vừa thấy người ta thì đã ôm người ta rồi, háo sắc!
Lam Lam: (#‵′) 凸