Căn phòng sáng rực rộng rãi, đầy mùi rượu cùng thuốc lá, khiến người hít phải không khỏi nhíu. Đưa tay phẩy đi mùi thuốc lá, cùng chân gạt đi vỏ chai rượu dưới sàn, Chiến Mang Tuyền đứng cạnh sofa, nhìn người ngồi trên sofa chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, không ngừng rót rượu vô miệng.
"Thân thể em không tốt, đừng uống nhiều như vậy." rõ ràng là quan tâm, nhưng lại không có chút ý gì là đau lòng cả, ngược lại như cười trên sự đau khổ của người khác. Chiến Mang Tuyền bước tới muốn lấy lại chai rượu trên tay Lam Khiên Mạch, nào ngờ vừa đến gần đối phương như mãnh thú phòng bị thợ săn. "Ha ha, Chiến Mang Tuyền, cô và tôi bây giờ có thể nói những chuyện này sao? sao tôi thành như vậy, không phải cô rất rõ sao?"
Nhìn người trước mặt hư tình giả ý, Lam Khiên Mạch xùy cười nói. Nàng vứt vỏ chai rượu, muốn đứng dậy lấy thêm chai khác. Nhưng khi nàng vừa đứng lên, cả người không chịu được mà ngã xuống. Thân thể va chạm sàn nhà cứng rắn, phát ra một tiếng vang lớn. Lam Khiên Mạch không hề kêu đau mà cật lực xoay người, bật cười.
"Lam, cô làm vậy tổn thương đến mình, đối với người khác cũng không có chút ảnh hưởng. Cô có đau đớn gì cũng không khiến tôi đau khổ được, tôi không yêu cô, càng không biết đau lòng vì cô." nhìn Lam Khiên Mạch té xuống sàn, Chiến Mang Tuyền đứng bên cạnh nàng nhẹ giọng nói. Cô ta phát hiện càng lúc mình nhìn không thấu được cái người lúc trước chỉ cần nhìn một cái liền có thể hiểu được.
"Tôi biết a, tôi đều biết, tôi như thế nào, cũng không ai để ý. Nếu cô không quan tôi sống hay chết, sao còn muốn đem tôi về? để tôi chết trên đường không phải tốt hơn sao?" hôm đó, sau khi Lam Khiên Mạch rời khỏi nhà Ngôn Thanh Hạm, liền ngất xỉu trên con đường cách tiểu khi không xa.
Cái lạnh kéo đến, mỗi khu vực đều có đặc điểm của mùa đông, thành phố X cũng không ngoại lệ. Thành phố gần 10 năm không có tuyết rơi, khi Lam Khiên Mạch ngất xỉu đêm đó thì có một trận tuyết khác thường đổ xuống. Cho dù là người bình thường, ngất xỉu vào cái thời tiết này một đêm nằm ngoài đất lạnh, không bệnh nặng cũng sẽ bị di chứng về sau, chứ đừng nói đến người yếu ớt như Lam Khiên Mạch. Nếu không phải Chiến Mang Tuyền đem nàng về, có lẽ nàng thật sự chết cóng trên đường.
Thật ra thì sau khi đánh Lam Khiên Mạch, Chiến Mang Tuyền có chút hối hận. Cô ta không yêu Lam Khiên Mạch, nhưng vẫn luôn làm chuyện tổn thương nàng. Cô hợp tác cùng Mạc Lâm, khiến nàng mất đi Ngôn Thanh Hạm, dùng nhiều thủ đoạn khiến nàng khó chịu, còn làm ra hành động thô lỗ đánh người.
Nhìn người ngất xỉu trên đường, Chiến Mang Tuyền cho thủ hạ đem Lam Khiên Mạch lên xe, kể cả con mèo đang còn kêu bên cạnh. Vì không muốn ai tra được là mình đem Lam Khiên Mạch đi, Chiến Mang Tuyền tìm thư ký đến thay cô từ chối mọi lời mời, tuyên bố công ty vận chuyển không đáng tin, vội xử lý công việc nội bộ. Còn chính cô vội đem Lam Khiên Mạch về thành phố A trong đêm, ở tại nhà cũ Lam gia.
"Lam, cô cứ khăng khăng như vậy, cho dù tôi không yêu cô, cũng không hy vọng cô chết. Huống chi, tôi đối với thân thể cô, còn có chút hứng thú." đang lúc nói chuyện Chiến Mang Tuyền ôm Lam Khiên Mạch lên giường, áo choàng tắm nàng mặc trên người vì động tác mà bung ra, lộ ra làn da bóng loáng trước ngực. Nhìn hai bên xương xanh quai tím bầm, Chiến Mang Tuyền đưa tay dùng sức đè lên.
Vì đau đớn, Lam Khiên Mạch hít hơi lạnh, nhưng nụ cười trên mặt nàng cũng không giấu, ngược lại càng càn rỡ.
"Đau không?" thấy mặt Lam Khiên Mạch tái nhợt, Chiến Mang Tuyền hỏi. Cô phát hiện mình càng lúc càng thích nhìn bộ dạng Lam Khiên Mạch nhịn đau. Loại đau đớn ẩn nhẫn, tiều tụy này mang theo vài phần biểu tình mị hoặc, luôn khiến cô không nhịn được mà hành hạ nàng. "Nếu tôi tìm một đám người tới đánh cô một trận, sau đó dùng rượu trắng tưới lên vết thương của cô, cô có thấy đau không?" Lam Khiên Mạch không đáp hỏi ngược lại, đôi mắt màu đỏ mê ly tan rã.
"Chậc chậc, chỉ nghe cô nói, tôi cảm thấy rất đau. Nhưng mà, tôi vẫn thích nhìn cô vì tôi mà đau, thích nhìn dáng vẻ cô khó chịu." lời vừa dứt Chiến Mang Tuyền lợt áo choàng tắm trên người Lam Khiên Mạch xuống, ném xuống mép giường. Ngưng mắt nhìn trên dưới chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng trên người Lam Khiên Mạch, Chiến Mang Tuyền phát hiện tốc độ tim mình lại đập nhanh hơn.
Những ngày qua, vì không để cho Lam Khiên Mạch chạy trốn, Chiến Mang Tuyền cứ cách vài giờ thì bỏ một chút thuốc làm giãn cơ cho nàng uống. Tác dụng chính là làm cho toàn thân nàng vô lực, không có biện pháp nhúc nhích. Còn khi nãy Lam Khiên Mạch vừa đứng dậy đã ngã xuống không phải do uống quá nhiều rượu mà do tác dụng phụ của thuốc gây ra do dùng quá nhiều.
Hiện tại từ vùng cổ trắng nõn đến toàn thân bên dưới phủ đủ loại vết thương. Có chút là lưu lại từ quán bar tối đó, còn lại đều là do những ngày qua bị ngã gây nên. Chiến Mang Tuyền thích xem dáng vẻ Lam Khiên Mạch ngã xuống, càng thích nhìn những vết thương không hoàn mỹ lưu lại trên cơ thể nàng. Cho nên dù cả người Lam Khiên Mạch đều bị thương cô cũng không thoa thuốc hay chữa trị, cứ thế kéo dài. Chỉ cần không bị thương trên mặt, Chiến Mang Tuyền cũng sẽ không xử lý.
Có lúc Chiến Mang Tuyền cũng cảm thấy mình thật biếи ŧɦái, nhưng mà mỗi khi cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch bộ dạng khó chịu, lại vô cùng hưng phấn. Cái cảm giác đó rất thỏa mãn, nhất là sau ngày hôm đó khi cô nhìn thấy cánh tay trái của Lam Khiên Mạch chồng chất vết thương.
"Tôi đau vì cô? Chiến Mang Tuyền, đừng tự mình đa tình, từ khi tôi bắt đầu nghĩ thông suốt, tôi cũng không khổ sở vì cô nữa. Trong lòng tôi, cô cái gì cũng không phải."
"Hả? thật vậy không? vậy cái tay này của cô, giải thích thế nào đây?" Chiến Mang Tuyền vừa nói cầm cánh tay trái của Lam Khiên Mạch lên. Nhìn cánh tay kia chỉ có thể dùng từ xấu xí để hình dung, móng tay cô nhẹ nhàng hoạt động, cạy lên vết thương vừa mới kết vảy.
"Giải thích thế nào? không có gì để giải thích cả, tôi không hận cô, càng không yêu cô. Bởi vì cô không xứng được tôi hận, tôi yêu. Tôi chỉ đơn thuần chán ghét cô, giống như mọi người thấy ghét loài ruồi bọ vậy." Lam Khiên Mạch muốn rút tay mình lại, nhưng vì toàn thân vô lực căn bản không thoát được kiềm kẹp của Chiến Mang Tuyền. Thấy được ánh mắt đối phương rõ ràng không tin, nàng nhắm mắt lại không muốn nhìn gương mặt này nữa.
"Lam, cô luôn không thành thực như vậy, đúng là làm khó tôi. Bất quá, thân thể cô hẳn sẽ thành thực hơn so với miệng cô nhiều." Chiến Mang Tuyền nói xong hôn xương xanh quai sưng đỏ của Lam Khiên Mạch, dùng răng cắn thành từng hàng dấu vết. Vốn chỗ đó bị thương còn bị đối đãi như vậy Lam Khiên Mạch không khống chế được run rẩy, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
"Thật ra thì, cô vẫn thích tôi đối với cô như vậy đúng không? lúc trước, tôi chỉ hôn cô thôi, cô sẽ mềm người trong ngực tôi, ướt không ra hình. Khi đó, cô thực sự yêu tôi chứ? nhưng mà, cô biết lúc đó tôi nghĩ gì không? tôi đang nghĩ, cô có bề ngoài thuần khiết, nhưng bên trong phóng đãng. Mới nhỏ như vậy, lại đói khát thế này." khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, Chiến Mang Tuyền há miệng cắn định ngực Lam Khiên Mạch dùng răng nghiền ép viên thịt yếu ớt không chịu nổi kia.
"Ha ha…." so với đau đớn trong lòng thì đau đớn trên thân xác cũng chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể. Lam Khiên Mạch mở hai mắt ra, nhìn Chiến Mang Tuyền nằm ở trên người mình lộ ra nụ cười giễu cợt. Có người từng nói đối mặt với những thứ đó không cần là người, cách tốt nhất cũng không phải là phản kích, mà là coi thường. Chó cắn bạn một cái, bạn cũng không thể cắn lại con chó. Đúng như mình cùng Chiến Mang Tuyền, nàng không cần vì loại người như vậy mà nổi giận.
Bởi vì, nàng không xứng.
"Cô cười cái gì?" nghe tiếng Lam Khiên Mạch cười Chiến Mang Tuyền nghi ngờ. Cô không hiểu đã thành như vậy rồi người kia sao còn bật cười được. "Chiến Mang Tuyền, tôi cười cô, cười cô ngu xuẩn. Dáng vẻ cô bây giờ giống như con chó điên bị chủ nhân vứt bỏ, gặp người thì cắn."
"Cô nói gì?" Chiến Mang Tuyền không dám tin Lam Khiên Mạch lại nói với mình như vậy. Thấy đôi mắt người kia khinh thường con ngươi cô ta chìm xuống.
"Sao hả? cô nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? tôi nói, cô chính là người điên, gặp người liền cắn…" "CHÁT!" Lam Khiên Mạch còn chưa nói xong bàn tay Chiến Mang Tuyền đã đáp tới. Đầu bị lệch qua một bên, nàng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, tầm mắt dần mờ đi.
10 ngày, đã hơn 10 ngày rồi không gặp Ngôn Thanh Hạm, chị ấy bây giờ ra sao? có ăn cơm đúng giờ không? có đi nghỉ sớm không? có phải còn đang giận mình không? có đi tìm mình không? hay là như đã nói, chị ấy không cần mình nữa, không yêu mình? sao 10 ngày qua rồi mà chị ấy không đến?
Thanh Hạm, em rất nhớ chị.
"Nhìn bộ dạng cô, nhất định là nghĩ sao Ngôn Thanh Hạm không đến rồi. Lam Khiên Mạch, cô chỉ lo nói tôi mà quên vị trí của cô ở đâu rồi. Cô nghĩ là đại tiểu thư kia còn thích cô sao? bất quá cô ta chỉ muốn chơi mà thôi. Theo tôi biết, cô ta hiện tại đang thân mật cùng bạn trai là Lăng Long, có lẽ sẽ nhanh kết hôn."
"Đừng nói là 10 ngày, cho dù 10 tháng, 10 năm, cô ta cũng sẽ không đến tìm cô đâu. Đối với cô ta mà nói, cô là thứ đồ chơi không đáng giá 1 đồng. Bây giờ cô đến cả hứng thú cho cô ta chơi cũng không còn, cô ta tránh cô còn không kịp, sao lại chủ động tìm cô?"
Chiến Mang Tuyền nói từng chữ đánh vào lòng Lam Khiên Mạch. Như là đá tảng đánh vào tim nàng, khiến nàng đau xót không thở nổi. Dù biết những lời này là giả, dùng để gạt mình nhưng nàng vẫn sẽ nghĩ bậy, trong đầu lại hiện lên lời nói tuyệt tình của Ngôn Thanh Hạm cùng bóng lưng hờ hững.
"Chiến Mang Tuyền, Thanh Hạm thế nào tôi là người rõ nhất. Cô ấy không như cô nói, cũng sẽ không bỏ tôi." này Thanh Hạm, nếu như chị nghe thấy những lời em nói lúc này, có phải sẽ không giận nữa không? em tin chị, từ đầu đến cuối em vẫn tin chị. Chị đã nói vĩnh viễn không bỏ em, em đem những lời này khắc ghi trong lòng, không lúc nào quên.
"Lam Khiên Mạch, do cô ngu hay cô cố ý trốn tránh sự thật?" nghe Lam Khiên Mạch nói Chiến Mang Tuyền có chút giật mình. Cô không ngờ đến lúc này rồi Lam Khiên Mạch vẫn nghĩ tốt cho Ngôn Thanh Hạm. Trong lòng cảm thấy có vài phần buồn cười, nhưng cũng có thứ tình cảm gọi là ghen tị đang phồng lên.
"Chiến Mang Tuyền, vì cô chưa yêu ai, nên cô cũng không biết yêu là cảm giác gì. Người như cô vĩnh viễn cũng không xứng được yêu."
"Cô câm miệng!" chạm đến nghịch lân mới biết là gì. Thấy đối phương biểu tình hung tợn, Lam Khiên Mạch biết rõ, Chiến Mang Tuyền cũng là người có nhược điểm.
"Lam Khiên Mạch, cô nói yêu với tôi? cô sao dám nói những lời này với tôi? nếu không vì Lam gia các người, tôi sao lại thành như vậy? tôi nói cho cô biết, cô cũng không xứng được yêu! càng không có được hạnh phúc! tôi sẽ nhốt cô bên cạnh tôi, nuôi giống như con chó vậy, sẽ không bao giờ cho cô nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm nữa."
Chiến Mang Tuyền kích động nắm chặt tay Lam Khiên Mạng dùng sức cũng mạnh hơn. Móng tay sắc bén đâm vào làn da mỏng manh, phá đi lớp vảy vết thương. Máu tươi từ cổ tay chảy xuống, dù vậy cô ta cũng không buông lỏng lực đạo, không ngừng dùng móng tay găm vào sâu hơn.
"Sợ là nguyện vọng này của cô sẽ không cách nào thực hiện được. Thanh Hạm sẽ đến tìm tôi, nhất định sẽ đến."
"Tốt nhất là cô ta đến tìm cô, tôi sẽ cho cô ta xem, thứ đồ chơi từng là của cô ta khi bị đè dưới người tôi có bộ dạng phóng đãng như thế nào!" Chiến Mang Tuyền nói xong, lột cái qυầи ɭóŧ còn sót trên người Lam Khiên Mạch xuống. Nhìn phiến rừng cây màu đen cô dùng sức dạng hai chân Lam Khiên Mạch tối đa, dùng đôi chân thon của mình gắt gao chặn lại.
"Chiến Mang Tuyền, cô hình như cũng chỉ có cách này để dùng. Làm đi, cũng không phải là chưa làm qua."
Tác giả có lời muốn nói: Hú hú hú hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, cắt dưa hấu ăn, miếng ngọt nhất sẽ rơi xuống đất, không được ăn là thử nghiệm của Bạo tỷ tỷ, không nhắn lại sẽ bị ám. Thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Sau khi trải qua H cực mạnh của CP phụ, rốt cuộc cũng quay về CP chính. Không biết mọi người có đoán đúng chỗ Lam Lam đến không? thật ra thì nàng không đi du lịch, cũng không bị Lăng Long bắt đi, càng không bị Phong Phong đem đi, mà bị Chiến tỷ tỷ đem về thành phố A. Tác giả vô lương lại để Lam Lam bị ngược, mọi người yên tâm, ngược lần này, mẹ ruột sẽ luôn thương nàng. Đoạn cuối mọi người nghĩ sẽ thất thân, Lam Lam sẽ không đâu. Dù nói ngoài miệng vô vị, nhưng nhân vật tui hạ bút sẽ rất có tiết tháo. (Mọi người: ý ngươi là, thật ra ngươi không tiết tháo đúng không? Hiểu Bạo: ngại ngùng lắc đầu, không phải ~, ghét ~ quỷ hà ~)
còn có, mặc dù không có ai hỏi nhưng tui nghĩ nhất định sẽ có người có dâm ý nghĩ Chiến tỷ tỷ xxoo Lam Lam. Nếu có người nghĩ vậy thì nhắn lại cho tui nhá, tui sẽ không nói bạn bỉ ổi đâu.
Khụ khụ ngoài ra nói thêm Chiến tỷ tỷ không ngược đãi hay SM Lam Lam đâu. Lam Lam bị thương là do thủ hạ đánh, với bị té, là do Lam Lam tự mình té. Cổ tay Lam Lam bị thương là do nàng cào rách, Chiến tỷ tỷ chỉ cạy thêm chút thôi, giải thích như vậy mọi người đừng giận Chiến tỷ tỷ nhiều quá được không? cảm thấy chương này sẽ có người nghĩ xấu Chiến tỷ tỷ. Bất quá cho dù tui giải thích rồi thì Chiến tỷ tỷ cũng không được tẩy trắng, tui biết mọi người giận rất sâu.
Còn nữa Chiến tỷ tỷ và Lam gia có ân oán, sự thật cũng đơn giản, hoàn toàn không có thù gϊếŧ cha đoạt vợ cẩu huyết gì đâu, mọi người cứ chờ đi. Liên quan đến bí mật của Lam Lam cùng với Chiến tỷ tỷ sắp được bật mí. Nói thêm chút nhà, Ngôn Ngôn a, vợ ngươi sắp bị đẩy rồi a, nhanh đi cứu người a. Còn nữa, Cát Cát, sao tới lúc này không thấy tăm hơi ngươi đâu vậy? (Cát Cát: meo! meo! Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Cát Cát không có, Cát Cát bị bà dì xấu nhốt trong lồng rồi.)
So, không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường. Cảm giác Phong Phong sắp bị tui làm hỏng, nhanh phát một cái kịch trường về Lam Lam. Gần đây mọi người đều bận thi cho nên qua chương sẽ có. Kịch trường này nói về Ngôn Ngôn là quan giám khảo, còn Lam Lam là thí sinh. Ngôn Ngôn hoài nghi Lam Lam đeo đồ cho người mình nhỏ, nên mang đi kiểm tra một mình.
Ngôn Ngôn: Ngươi học lớp mấy? (người mặc đồ công chức, tóc búi sau đầu Ngôn Ngôn rất có phong thái.)
Lam Lam: ta…. ta là Lam Khiên Mạch học ban P cao tam (Mọi người: cao tam…. ban P!!! nà ní ~ đây là trường học nào vậy?)
Ngôn Ngon: qua kiểm tra, chúng ta nghĩ ngờ trên người ngươi có đem đồ không liên quan đến cuộc thi. Theo thông lệ, ta sẽ kiểm tra người. Mời ngươi cởi hết quần áo ra đi, để kiểm tra được chính xác.
Lam Lam: cái gì? sao có thể làm chuyện này, ta… (Tiểu Lam Lam nhăn nhó.)
Ngôn Ngôn: nhan lên đi, không lẽ ngươi không muốn thi?
Lam Lam: ngô, được… ta cởi, ta cởi. (Lam Lam sợ hãi liền cởϊ qυầи áo, vì là mùa hè nàng mặc mỏng, qua lớp quần đùi bên trong là đồ lót rồi.)
Ngôn Ngôn: đây là cái gì? (nhìn túi quần Lam Lam rơi ra cái hộp màu hồng, Ngôn Ngôn hỏi.)
Lam Lam: là…. là kẹo que ô mai. (Mọi người: lúc này, cái Phong Phong nên xuất hiện nhỉ?)
Ngôn Ngôn: trong trường thi không cho phép đem quà vặt, người có thể xuống. (nhìn Lam Khiên Mạch qυầи ɭóŧ in hình vịt cao su, Ngôn Thanh Hạm nói.)
Lam Lam: nga? vậy thi xong rồi sao? (thất vọng.)
Ngôn Ngôn: cái gì?
Lam Lam: ha ha, giám khảo, vóc người ta cũng không tệ đúng không? (Lam Lam nói, lắc eo đi đến bên cạnh Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: Ngươi… ngươi làm cái gì?
Lam Lam: thật ra thì không phải là vịt cao su màu vàng là ren màu đen nga ~ (Lam Lam nói cởϊ qυầи lót in hình vịt cao su bên ngoài xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ ren màu đen hấp dẫn. Ngôn Ngôn nhìn đến đỏ mặt, Lam Lam định hôn lên, thì phát hiện cạnh cửa kiếng có tiếng rên, hai người quay đầu phát hiện….)
Lăng Vi là giám khảo đang nằm lên cửa sổ, bộ dạng rất muốn xông vào. Hai lỗ mũi còn hai dây máu bên dưới thòng lòng. (không biết vì sao Hiểu Bạo lại viết cảnh này, tự nhiên nhớ đến The Grudge 2 có cảm giác ngay góc tường có ma nữ bò đến, phốc, thật khôi hài!)