Hiện tại không có cách khác, Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi quay về khách sạn, định tìm cách khác. Là tình nhân Lăng Vi sẽ ở chung phòng với Tả Tĩnh Nhan, thấy cô vừa lên lầu đã vội cầm thẻ mở cửa, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chuẩn bị xong rồi đầu óc cần tỉnh táo để nghĩ chuyện Lam Khiên Mạch.
"Nhan Nhan, em về rồi." đẩy cửa phòng đi vào, Lăng Vi nhìn đến người đang ngủ say trên giường kia. Âm thanh nhộn nhạo vui vẻ bị cô ép xuống, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng chậm lại, rồi không tiếng động mà di chuyển. Thận trọng đến cạnh giường đến ngắm Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi phát hiện trong lòng mình sủng ái người này quá sâu rồi.
Từ sau lần hai người cùng nhau làʍ ŧìиɦ lần đầu xong thì quan hệ giữa các nàng so với trước kia đã thân mật hơn. Gần đây Lăng Vi mỗi ngày đều vội đến không thể tách rời, ngoại trừ công việc xử lý Lăng Vân Đương thì các quán rượu cũng gặp không ít chuyện vặt vẵn phát sinh. Mặc dù không lớn, nhưng xử lý phiền toái, luôn khiến cảnh sát chú ý.
Lăng Vi biết, cuộc sống gần đây không yên ổn là có kẻ đang muốn đối phó mình cùng Lăng Vân Đường. Người này chỉ có thể là Thành gia, còn có những người khác trong hắc đạo. Tóm lại muốn tra kẻ địch là ai thì cô phải kiên định bình tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tính cách vốn nóng nảy vội vàng, hôm nay chuyện công cùng chuyện riêng dồn một, tâm tình Lăng Vi cũng không tốt được, trong miệng cũng nổi nhiệt hỏa cần ngâm nước. Thấy cô mỗi ngày mỗi đêm bôn ba, Tả Tĩnh Nhan không trách Lăng Vi không có thời gian ở cùng mình, cũng chỉ yêu thương mà quan tâm cô.
Mỗi lần nhìn thấy mình bận rộn về nhà, Tả Tĩnh Nhan đều mang đến cho nàng một chén canh đậu xanh, thậm chí có khi mệt đến không tắm nổi thì lại giúp mình tắm. Tả Tĩnh Nhan chịu khó nhẫn nhục như vậy khiến lòng Lăng Vi thêm ấm áp. Đồng thời cũng có áy náy không nói ra được.
Lăng Vi biết mỗi đêm mình trằn trọc không ngủ được, thì Tả Tĩnh Nhan ở cạnh cô cũng không ngủ. Mấy ngày qua nàng mệt mỏi, đối phương cũng tuyệt không ung dung bao nhiêu.
Hôm nay nhìn cái người nằm trên giường đến cả mình về cũng chưa tỉnh lại. Lăng Vi biết Tả Tĩnh Nhan rất mệt, không quấy nàng nữa, mà như thường ngày ôm nàng vào ngực Có lẽ do quán tính, đối phương như có ý thức vậy cái miệng nhỏ chu lên, xoay người làm ổ trong ngực mình, cuối cùng còn không quên dùng đầu cọ một cái trong ổ nhỏ.
Nên biết tuổi Tả Tĩnh Nhan đã không còn nhỏ, mặc dù sống chung với Lăng Vi nhưng vẫn là thế bị động, rất ít khi làm hành động ngây thơ này. Cúi đầu nhìn người trong ngực ngủ, Lăng Vi khắc chế không nổi hôn lên trán Tả Tĩnh Nhan một cái, ôm lấy nàng cùng nhắm mắt ngủ.
Khi hai người ngủ đến trời đất không biết gì, bụng đói không chịu nổi mà kêu réo, thì mới tỉnh dậy. Nghe âm thanh ọt ọt kia, lại nhận được ánh mắt vô cùng chú ý của Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhanh ngại ngùng đỏ mặt, chỉ vùng vẫy muốn đứng dậy lại bị người bên cạnh dùng sức kéo lại, liền ngã vào ngực người kia.
"Nhan Nhan ngủ ngon không?" âm thanh Lăng Vi tương đối khoe khoang tùy ý, nhưng mà nàng vừa mới thức dậy nên âm thanh khác hơn so với thường ngày là khàn khàn. Nghe cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút có chút hấp dẫn không nói ra được. Tả Tĩnh Nhan tựa đầu vào ngực Lăng Vi, cảm thụ nhịp tim dưới da, cuối cùng lại muốn ngủ. "Ừ, ngủ có chút trầm, hai người sao rồi? có tìm được Lam không?"
Tả Tĩnh Nhan cũng nhớ mục đích các nàng đến thành phố A này, thấy Lăng Vi yên ổn ngủ chung với mình như vậy nàng nghĩ không lẽ tìm được người rồi? "Chưa được, đừng nói người, ngay cả ảnh cũng không có. Tóm lại, bây giờ chỉ có thể xác định bắt Lam đi chính là Chiến Mang Tuyền, còn nàng bị dấu ở đâu, sau lưng có thế lực nào, lớn bao nhiêu. Những thứ này chúng ta cũng không biết được."
"Vậy làm sao đây?" nghe Lăng Vi nói vậy Tả Tĩnh Nhan cũng lo lắng. Dù sao quen biết Lam Khiên Mạch không lâu, cũng vì nhiều lần Lam Khiên Mạch cùng Lăng Vi thân mật quá mức mà ghen, trong lòng Tả Tĩnh Nhan cũng không muốn đối phương có chuyện. Một là vì nàng tương đối thưởng thức tình yêu cố chấp của Lam Khiên Mạch, thứ hai chính là vì Ngôn Thanh Hạm và Lăng Vi. "Em cũng không biết nên làm gì? chúng ta trước thu dọn một chút, chờ đến tối đi ăn sẽ thảo luận."
Hai người nói xong, lười biếng đứng dậy khỏi giường. Vì tiết kiệm thời gian Lăng Vi đề nghị tắm chung, mặc dù không phải lần đầu làm vậy, nhưng Tả Tĩnh Nhan vẫn ngại đến đỏ mặt. Chỉ là trong lúc nàng còn do dự, Lăng Vi đã cởi hết quần áo rồi, một chút cũng không còn mà còn mình thì vẫn còn mặc đồ.
''Lăng Vi, chị…"
"Sao hả? Nhan Nhan muốn em cởi giúp sao?" thấy Tả Tĩnh Nhan không làm gì Lăng Vi cười một tiếng đi đến chỗ nàng. Ở chung lâu ngày, thẳng thắn với nhau như vậy cũng đã nhiều. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy thân thể Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan đều có cảm giác không dời mắt đi được.
Thân thể Lăng Vi rất đẹp, rất trắng, mặc dù có chút vết thương không hoàn mỹ, nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp của cô. Cô cũng không quá đầy đặn mà có chút gầy. Ngực không quá lớn hay nhỏ, hình vô cùng mượt mà kiều đĩnh. Nhất là vùng bụng phẳng kia, giống như được thượng đế đặc biết chiếu cố, chế tạ hoàn mỹ. Tả Tĩnh Nhan từng làm người mẫu, khi thử quần áo cũng đã thấy qua không ít người mẫu xícɦ ɭõa, nhưng chưa bao giờ thấy ai có cái bụng tốt hơn Lăng Vi cả.
Khi đối phương đi lại thì tiết tấu vùng eo cũng hoạt động theo, Tả Tĩnh Nhan không biết thế nào lại mơ màng đưa tay ra, vuốt ve vùng bụng đàn hồi của Lăng Vi. "Nhan Nhan đang làm gì vậy, chị muốn em hả? hay là hy vọng em muốn chị đây?"
Thân thể bị người yêu vuốt ve, khiến tinh thần Lăng Vi tốt lên, dù chuyện lên giường cho đến giờ cô vẫn là người làm chủ, nhưng cũng chưa từng cho ai chạm qua. Dù là thế công người khác thì cô cũng không cho những nữ nhân khác chạm vào mình. Còn nếu không nhịn được thì tự động thủ mà giải quyết.
Thân thể chưa bị ai vuốt ve vô cùng nhạy cảm, Lăng vi không ngờ sẽ có lúc Tả Tĩnh Nhan lại sờ mình như vậy, cảm giác trong người cô bị gọi dậy. Dư quang liếc ánh mắt người kia còn lăng lăng nhìn, Lăng Vi biết lúc này ở đây căn bản không thích hợp làm việc này, cũng chỉ có thể đưa tay ôm Tả Tĩnh Nhan vào ngực, để phòng nàng sờ mình đến nổi hết cảm giác lên.
"Nhan Nhan lớn rồi, còn biết ăn thịt." phải nói cái danh hiệu Lăng lão bản này, tuyệt không phải gọi chơi, lúc này đến cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, mà Tả Tĩnh Nhan vẫn còn mặc, bị người sờ khích bác, ngay cả thân thể cũng muốn nó. Nhưng mà, cho dù là yếu thế hơn, Lăng Vi cũng nói chuyện rất hào phóng, không chút tỉnh ngộ như người bị động.
Thấy Tả Tĩnh Nhan đỏ mặt đẩy mình ra, Lăng Vi nhún vai nhân lúc đối phương không chú ý, bế nàng lên, đi đến phòng tắm, trong miệng còn nói. "Nhan Nhan ngoan, để tiết kiệm thời gian, hôm nay em tắm với chị. Còn chị muốn có ý với thân thể em, thì về nhà chúng ta làm tiếp cũng không muộn. Đến lúc đó đảm bảo em sẽ nằm yên cho chị muốn làm gì thì làm."
Trải qua khúc nhạc dạo chờ Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan tắm xong cùng Ngôn Thanh Hạm ba người vào nhà hàng ăn cũng đã hơn 7 giờ tối. Các nàng gọi không ít thức ăn, nhưng đến khi ăn lại không thấy ngon miệng. Vì bầu không khí quá mức nặng nề, nhất là khuôn mặt xanh xao của Ngôn Thanh Hạm, nhìn một cái thì ánh mắt cũng không thể chỉ lướt qua.
"Ngôn, cô ăn chút gì đi, tiếp tục như vậy nữa Lam còn chưa tìm được thì cô sẽ không trụ nổi đó." Tả Tĩnh Nhan gắp thức ăn vào chén cho Ngôn Thanh Hạm, nhìn Ngôn Thanh Hạm như vậy nàng thấy không yên tâm. "Tĩnh Nhan không sao đâu, tôi còn chịu nổi. Liên quan đến chuyện Tiểu Mạch, tôi đã nghĩ lại, tôi cảm thấy Chiến Mang Tuyền muốn giấu người, nhất định sẽ chọn thành phố A. Dù sao chỗ này là địa bàn của cô ta."
"Đã vậy, phạm vi chúng ta tìm cũng không ít. Qua buổi chiều hôm nay do xét, tôi dám xác định Tiểu Mạch không ở trong nhà cũ Lam gia. Nếu trước đó có ở lại thì bây giờ cũng không có ở đó."
"Sao lại như vậy?" nghe Ngôn Thanh Hạm phân tích, Lăng Vi hỏi.
"Nguyên nhân Chiến Mang Tuyền không để Tiểu Mạch ở nhà cũ Lam gi vì có hai điểm. Thứ nhất nhà cũ Lam gia mục tiêu quá lớn dù là chỗ tốt dấu người, nhưng khó che tai mắt người khác. Dù sao nơi đó không chỉ có mỗi cô ta, còn có nhiều thủ hạ cùng nữ giúp việc như vậy mà, cũng khó đảm bảo được có người đem bí mật của cô ta tiết lộ ra ngoài."
"Thứ hai, Chiến Mang Tuyền rất thông minh cũng rất xảo quyệt, cô là nữ nhân có thể lừa gạt Lam Minh, đem gia sản Lam thị cho vào túi ngoại trừ có người giúp cô ta, thì thủ đoạn của cô ta cũng không đơn giản. Nếu Tiểu Mạch ở nhà cũ Lam gia bị tìm được, thì cô ta không thoát khỏi liên quan. Ngược lại, nếu bị chúng ta tìm thấy ở chỗ khác, thì cô ta có thể rũ bỏ trách nhiệm, chết cũng không nhận tội. Tôi dám xác định, Tiểu Mạch nhất định không có ở nhà cũ Lam gia, có thể Chiến Mang Tuyền đã đem người nào để trong nhà rồi mới nói như vậy."
"Ý cô là…" thấy Lăng Vi đưa tay cọ mũi, muốn hút thuốc, nhưng khi cô rút một điếu ra thì bị Tả Tĩnh Nhan trừng mắt liền không dám làm gì liền bực bội bỏ vào trong, đem bật lửa ném lên bàn.
"Chiến Mang Tuyền không thiếu tiền, cho nên cô ta cũng sẽ có rất nhiều chỗ giấu người. Những chỗ này nhất định dễ che giấu, là nơi mọi người không quan tâm đến. Hơn nữa, không gian không quá lớn, nhân viên qua lại ít. Thành phố A tuy nhỏ nhưng cũng là nơi phồn hoa. Muốn tìm được chỗ đó ở đây cũng không phải quá khó, chỉ cần chúng ta có kiên nhẫn."
"Ừ, vậy làm theo ý cô đi." Lăng Vi nói cầm di động ra ngoài. Cô muốn đem thêm thủ hạ Lăng Vân Đường đến giúp tìm Lam Khiên Mạch, mặc dù Ngôn Thanh Hạm đem theo không ít người, nhưng phần lớn thế lực đều là bạch đạo. Có lúc thế lực người trong hắc đạo làm việc vẫn tốt hơn so với bạch đạo. Nhớ đến hôm nay nhìn thấy những bảo vệ kia, Lăng Vi lo lắng vẫn nên gọi di động ra ngoài.
"Này, Lăng Vi?"
"Ừ, là tôi, Diệp Y."
"Sao rồi? chuyện thuận lợi không?"
"Không quá thuận lợi, hiện tại tôi cần thêm người, càng nhiều càng tốt. Tóm lại cô giúp tôi ra lệnh đi, chỉ cần rảnh rỗi thì đưa anh em đến, nhất định phải đến thành phố A sớm, chuyện bên này không thể kéo dài."
"Lăng Vi, chuyện này cô phải suy nghĩ cho kỹ. Bây giờ thế cục Lăng Vân Đường không ổn, cô tự mình đến thành phố A, đã có nhiều lão gài trong này rục rịch. Cô bây giờ muốn đem thêm người qua đó, rất có thể sẽ có kẻ nhân dịp kẽ hở này mà đâm thọt, đối với cô vô cùng bất lợi."
"Diệp Y, những điều cô nói tôi điều hiểu. Nhưng mà tiền mất có thể kiếm lại, gia sản không có thì đánh liều vẫn lấy được. Bạn cũng chỉ có một. Cho dù thế nào, tôi cũng phải tìm nữ nhân ngu ngốc Lam Khiên Mạch kia về, làm ơn."
"Được, ngày mai 10 giờ, tôi sẽ cho người qua, cô bảo vệ tốt mình."
"Ừ, cám ơn cô."
Cúp di động, Lăng Vi thở dài đứng trước nhà hàng. Cô đem tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan đang ngồi bên trong cùng Ngôn Thanh hạm, tiếp đó đưa tay ra từ từ vẽ theo nét mặt đối phương.
"Nhan Nhan, nếu em biến thành người không quyền thế nghèo nàn, chị có thể nuôi em không?"
Tác giả có lời muốn nói: tám bí mật! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, nửa đêm ngủ bị muỗi bay vào mùng, đuổi không đi, kết quả bị cắn đầy mặt, sưng to Bạo tỷ tỷ ghét nhất bị muỗi cắn, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Gần đây ngược nhiều, nên dùng gian tình của CP phụ để thư giãn một chút. Tui cũng biết mọi người đang vội muốn xem Lam Lam được cứu. Hiểu Bạo cảm thấy không cần nhiều chương. Nhiều nhất là chương sau, Tiểu Lam Lam của chúng ta cùng Tiểu Ngôn Ngôn gặp nhau.
Haiz, Tiểu Lam Lam đúng là chịu khổ không ít, nhất định tui sẽ cho Ngôn Ngôn thấy vợ nàng có bao nhiêu kiên cường, tình yêu sâu đậm thế nào, vì nàng mà giữ trinh tiết thế nào. Qua đoạn ngược này, thì Lam Lam cũng không bị hành nữa, mọi người hãy tin tui nga!
Nói về suy nghĩ đen tối liên quan đến Chiến tỷ tỷ khiến mọi người hận đến nghiến răng Chiến ác phụ tui cũng đã nghĩ xong rồi. Ha ha thấy mọi người nói, muốn ông ngoại cùng Chiến tỷ tỷ thành một CP, tui thấy mắc cười quá. Mấy người đừng chơi ác vậy được không? Chiến tỷ tỷ có xấu tính đi nữa thì cũng là mỹ nhân mà, phối cùng ông ngoại, thì không bằng ném cho Lăng Long đi. Tóm lại liên quan đến trừng phạt Boss cuối cùng cũng sắp đến rồi.
Sau khi Lam Ngôn gặp nhau sẽ có cao triều. Tình yêu hai người đạt đỉnh, khi gặp lại. Tui nói vậy mọi người có đợi được không? gần đây Hiểu Bạo không dám nghỉ ngơi, vì sợ mọi người không vui. Nói chung mỗi ngày đều có, khi gặp sẽ có cảm xúc nga. Chỉ muốn các bảo bảo ngoan, nhắn lại cho Hiểu Bạo, cái gì cũng đều có!
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. Nói về Tiểu Lam Lam sau khi thoát nước không còn uể oải như trước, nhưng mà thân thể lại mất sức.
Ngôn Ngôn: ngươi đỡ hơn chưa?
Lam Lam: ngô…. (rũ đầu, lắc đầu.)
Ngôn Ngôn: ngươi còn muốn gì? (Ngôn Ngôn đưa tay sờ thân thể xícɦ ɭõa của Lam hoa hoa, có chút thích.)
Lam Lam: ah, Ngôn Ngôn, ta thấy đói, muốn có ánh mặt trời. Không ánh mặt trời… không hạnh phúc. (Lam hoa hoa rũ đầu nói.)
Ngôn Ngôn: nhưng mà, bây giờ là buổi tối mà. (Ngôn Ngôn bị khó, nàng có lợi hại hơn nữa cũng không tìm được ánh mặt trời trong buổi tối a.)
Lam Lam: hay là, ngươi dùng thử thứ gì đó có nhiệt độ ánh sáng đi.
Ngôn ngôn: ah, ngươi chờ chút. (một lát sau, Ngôn Ngôn cầm một đống đèn pin đến.)
Lam Lam: cái gì đây a. (Lam Lam cảm thấy nhức mắt.)
Ngôn Ngôn: ánh sáng a, có cái này ngươi có thể thoải mái được một chút? (Ngôn Ngôn vừa nói cầm đèn pin chiếu lên người Lam Lam. Kết quả trung tâm nhụy hoa đột nhiên mở chân phân, vị trí nho nhỏ nào đó nhìn trống trơn.) hả? cánh hoa ngươi sao vậy? (Ngôn Ngôn nhìn hồi lâu mới nói, nàng nhớ, hoa này hình như còn có một cánh hoa dính lại mà.)
Lam Lam: ah, bị mưa đánh rớt rồi, thật đáng ghét nga. (Lam hoa hoa thân thể bày hình chữ đại, trợn trắng mắt.)
Ngôn Ngôn: vậy ta tìm chút đồ cho ngươi che. (Ngôn Ngôn vừa nói, tìm giấy vệ sinh đến đắp lên người Lam hoa hoa, ngược lại đối phương không cảm kích còn đem giấy đá đi.)
Lam Lam: Ngôn Ngôn, ngươi sao có thể đem cái thứ màu trắng này vô lễ với ta chứ! ngươi thật xấu! nó… nó khi nãy còn chạm vào chỗ đó của ta!