Có lẽ tình trạng thân thể so với tối hôm qua đã khá hơn, giấc ngủ của Lam Khiên Mạch so với trước cùng yên ổn hơn. Mắt thấy đã hơn 6 giờ sáng, mặc dù muốn người này ngủ thêm một lát, nhưng Ngôn Thanh Hạm sợ Lam Khiên Mạch đói bụng, không thể làm gì khác hơn là gọi nàng thức dậy. "Tiểu Mạch, dậy đi, ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?"
Ngôn Thanh Hạm âm thanh rất nhẹ, vì muốn gọi người thức dậy, nhưng khi nghe lại giống như thôi miên, nghe thấy cô lớn tiếng kêu Lam Khiên Mạch không những không dậy mà cái môi nhỏ còn trề ra, hương vị khi ngủ càng ngọt ngào. Qủa thực là hết cách Ngôn Thanh Hạm không thể làm gì hơn là đưa tay ra, gãi nhẹ lên cái trán trắng nõn của Lam Khiên Mạch, mới đánh thức được con sâu lười này.
"Ưm… Thanh Hạm thật xấu." đang ngủ say còn bị đánh thức, cho dù người yêu cũng không tha. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch hí mắt, Ngôn Thanh Hạm liền đem cháo nóng cùng vài thứ bánh ngọt để trước mặt nàng. Lần này trực tiếp gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng Lam Khiên Mạch, không có thời gian lèo nhèo Ngôn Thanh Hạm quấy mộng đẹp nữa.
"Nào, đừng án mỗi điểm tâm không, uống chút cháo đi." thấy Lam Khiên Mạch không ngừng đưa tay cầm điểm tâm, Ngôn Thanh Hạm cười dụ dỗ nói. Cô cảm thấy Lam Khiên Mạch hiện giờ như đứa nhỏ mượn bệnh tật uy hiếp ba mẹ mua đồ chơi cho mình, trong cái khả ái cùng có chút nghịch ngợm. Chỉ là còn chuyện Ngôn Thanh Hạm vẫn luôn quan tâm, từ khi tỉnh lại cho đến giờ Lam Khiên Mạch vẫn luôn giấu cánh tay quấn băng kia trong chăn, chưa từng đưa ra.
Phát hiện này khiến Ngôn Thanh Hạm đau lòng, bất quá cô cũng không muốn vạch trần Lam Khiên Mạch mà vờ như không thấy.
"Thanh Hạm, không muốn ăn." mới uống vài hớp cháo Lam Khiên Mạch liền nhõng nhẽo kêu no. Ngôn Thanh Hạm biết người này sắc ăn trước giờ đều rất nhỏ. Ngày thường ở nhà, ăn nhiều nhất cũng chỉ có nửa chén cơm, chỉ là lúc này không giống ngày xưa, thân thể Lam Khiên Mạch với bây giờ so với trước kia còn kém hơn, nếu không ăn nhiều thêm thì sao có thể đem cái thân yếu đến hỏng này nuôi cho tốt đây?
"Không được, nhất định phải uống hết cháo."
"A, nhưng cháo rất khó uống, em ăn hết điểm tâm thôi được không?" lúc này Lam Khiên Mạch liền chơi xấu, thói quen trả giá bại lộ không sót chút nào. Thấy nàng tựa lưng vào gối mặt đầy nụ cười nhìn mình, cho dù sắc mặt tái nhợt, còn có chút tiều tụy, nhưng cặp lông mày câu người không hề giảm.
Lam Khiên mạch luôn có bản lãnh trung hòa như vậy, khi thì nàng có thể phong tình vạn chủng, khi thì suất khí bức người, khi thì lại giống đứa trẻ nhỏ khả ái vừa ra đời không lâu. Khí chất cùng khí tràng không giống nhau hoàn toàn, nhưng nàng lại có thể dung hợp trên người mình rất tốt, khiến cho cảm giác không gì là không hài hòa. Ngôn Thanh Hạm chỉ như vậy si ngốc nhìn Lam Khiên Mạch, chờ cô phục hồi lại tinh thần, thì điểm tâm trên bàn bị người kia quét sạch không còn gì.
"Lam Khiên Mạch, em lại không nghe lời." nhìn chén cháo trên tay mình còn dư lại hơn một nửa, Ngôn Thanh Hạm cố làm cho mình nổi giận nói. Thấy bộ dạng cô hung dữ Lam Khiên Mạch liền cố sức động mình, đem cả người vùi vào chăn, chỉ để lộ cặp mắt cùng cái trán. Bộ dạng đó hệt như cún con đi ăn trộm gì đó bị chủ nhân phát hiện.
"Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, không đụng đau chỗ nào chứ?" nói cho cùng Ngôn Thanh Hạm vẫn đau lòng Lam Khiên Mạch, cô cũng không muốn để Lam Khiên Mạch ăn những món đồ điểm tâm kia, chỉ sợ những thứ đó sẽ khiến đối phương bị tổn thương thân thể. Thật ra thì chỉ cần là đồ Lam Khiên Mạch muốn ăn Ngôn Thanh Hạm sẽ làm tất cả cho nàng, chỉ sợ nàng muốn ăn thịt người Ngôn Thanh Hạm cũng không do dự mà cắt thịt trên người mình cho nàng ăn.
"Ah… Thanh Hạm, em muốn đi vệ sinh." lúc này Lam Khiên Mạch liền phát ra âm thanh, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Ngôn Thanh Hạm luôn chú ý đến nàng nghe rõ ràng. Nói đến phòng vệ sinh Ngôn Thanh Hạm Hạm liền nhớ đến vụ tai nạn lần trước của Lam Khiên Mạch, chỉ cần nghĩ đến chuyện đi tiểu, nhớ đến lần đầu lúng túng Ngôn Thanh Hạm lại ngượng đến đỏ mặt, cô lắc đầu đem mấy chuyện xấu hổ đó quên đi, khom người đỡ Lam Khiên Mạch dậy.
"Em cẩn thận một chút, đừng đụng đến vết thương." tay trái Lam Khiên Mạch bị thương, chân phải cũng bị vỡ một mảng lớn. Ngôn Thanh Hạm đỡ nàng ngồi dậy trước, rồi khoác một lớp chăn mỏng lên người nàng, lúc này mới yên tâm đem người từ trên giường bế xuống. Cũng như hôm qua cân nặng của Lam Khiên Mạch nhẹ đến khiến cô đau lòng. Bộ dạng yếu ớt hệt như đang diễn Lâm Đại Ngọc liền lộ ra.
"Tự em đi được không?" bế Lam Khiên Mạch đến trên bồn cầu, Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn cánh tay trái bị bó thạch cao cùng quấn băng vải hỏi nhỏ. "Ừ, không sao, em tự làm được, Thanh Hạm ra ngoài chờ em đi." ánh mắt Lam Khiên Mạch không tệ, tự nhiên cũng nhìn được ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đang nhìn tay trái của mình. Nàng biết có che dấu đi nữa thì chỗ này cũng bị thấy. Nhớ đến ánh mắt đau lòng của đối phương Lam Khiên Mạch cười yếu ớt, dùng tay phải sờ lên cánh tay trái đầy vết thương của mình.
Thanh Hạm, cám ơn chị, đã chăm sóc em như vậy.
"Tiểu Mạch, em xong chưa?" thấy Lam Khiên Mạch hồi lâu không lên tiếng, Ngôn Thanh Hạm lo lắng lên tiếng hỏi. Nghe âm thanh của cô Lam Khiên Mạch liền lấy lại tinh thần. Nàng dùng tay phải lấy phần giấy thò ra ở cuộn giấy vệ sinh, muốn xé một ít lau người. Chỉ là khi nàng cầm lấy miếng giấy, lại phát hiện cánh tay kia căn bản không còn sức.
Một câu trả lời không thể nghi ngờ ngay trước mắt Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, đành dùng tay phải chặn cuộn giấy, rồi dùng ngón tay xé giấy vệ sinh. Làm xong mọi thứ này nàng đứng dậy khỏi bồn cầu, muốn tự mình đi ra ngoài, nhưng chân phải vừa chạm mặt đất, liền truyền đến từng cơn đau nhức. Là do mắt cá chân bị thương mà còn dùng sức nên khiến vết thương bị rách ra.
"Thanh Hạm, em xong rồi, chị có thể vào đỡ em không?"
"Em sao rồi? có phải đụng chỗ nào rồi không?" nghe Lam Khiên Mạch gọi mình Ngôn Thanh Hạm không kịp đợi đẩy cửa đi vào. Phát hiện sắc mặt Lam Khiên Mạch so với vừa rồi nhạt đi vài phần, Ngôn Thanh Hạm khẩn trương nói, nghiêm túc kiểm tra thân thể nàng. Nhìn bộ dạng Ngôn Thanh hạm quan tâm mình như vậy, Lam Khiên mạch cảm thấy trong lòng như ăn phải đường mật ngọt ngào, nhưng lại có vài phần cảm giác muốn xin lỗi Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, em không sao, chỉ là đứng không vững thôi. Chị không cần lo lắng, những vết thương trên người em cũng không có gì.
"Sao lại không sao, em chảy nhiều máu như vậy, sao lại không sao được, sẽ rất đau đó. Sau này em muốn làm gì thì cứ kêu chị, không được phép tự làm biết chưa?"
"Được, được được, bây giờ làm phiền nữ vương Thanh Hạm có thể bế em về giường được không?"
"Em a, lại ba hoa."
Ngôn Thanh hạm nói xong, dễ như trở bàn tay bế Lam Khiên Mạch lên. Đến lúc này cô lại vô cùng cảm kích Mạc Lâm vì từ nhỏ cho mình tập chút võ phòng thân. Mặc dù bình thường không dùng được, nhưng cũng khiến sức cô so với nữ nhân bình thường cũng lớn hơn vài phần. Hôm nay nhìn Lam Khiên Mạch vùi đầu vào ngực mình, trong lòng Ngôn Thanh Hạm ngoại trừ thỏa mãn chính là hạnh phúc sống sót sau tai nạn.
"Thanh Hạm, tối nay chúng ta ngủ chung được không?" nằm trên giường Lam Khiên Mạch nhìn Ngôn Thanh Hạm bên cạnh nhỏ giọng nói. Nàng biết mỗi khi mình ngủ Ngôn Thanh Hạm đều ở cạnh trông mình còn không thì chờ cả đêm. Dù cho là có thời gian được nghỉ ngơi một chút thì cùng chỉ nằm ngủ bên cạnh giường vài tiếng. Nhìn vành mắt Ngôn Thanh Hạm vừa dày vừa đen, trong lòng Lam Khiên Mạch cũng thấy đau. Nàng không muốn thấy Ngôn Thanh Hạm chịu khổ, hay có một chút khổ sở nào.
"Không cần, chị sợ đụng phải vết thương của em." với tình huống như vậy, chỉ cần Lam Khiên Mạch yêu cầu, thì đa phần Ngôn Thanh Hạm không hề cự tuyệt. Mặc dù phòng bệnh VIP giường rất lớn, mà mình ngủ cũng yên ổn, có lẽ Ngôn Thanh Hạm sợ khi ngủ sẽ vô tình đụng phải chỗ đau của Lam Khiên Mạch.
"Thanh Hạm, cái giường này rất lớn, hoàn toàn đủ cho em và chị. Em chỉ muốn ôm chị ngủ thôi, có được không?" có thể hay không thể chỉ năm chữ đơn giản, hai cái lựa chọn, nhưng lúc này lại khiến Ngôn Thanh Hạm bối rối không biết chọn thế nào. Thật ra thì, cô cũng rất nhớ cảm giác ôm Lam Khiên Mạch cùng nhau đi ngủ, chỉ là người này còn bệnh, nếu là mình…
"Thanh Hạm, thật không sao mà, chị ngủ với em, được không?" nghe giọng nói chuyện nũng nịu, cuối cùng tình yêu cũng chiến thắng lý trí. Ngôn Thanh Hạm đành gật đầu đáp ứng Lam Khiên Mạch cái kiểu vô lý như vậy, thật ra thì đôi bên đề nghị đều được lợi. Vì vậy tối nay có thể sớm 'lên giường' nghỉ ngơi, Ngôn Thanh Hạm trước tiên tắm sạch sẽ, thay quần áo ngủ mới. Sau đó cầm một cái khăn chuẩn bị lau thân thể cho Lam Khiên Mạch.
Mặc dù không phải lần đầu làm chuyện này nhưng mà chỉ cần nhìn ánh mắt vô cùng mập mờ của Lam Khiên Mạch thì Ngôn Thanh Hạm lại thấy có lỗi. "Thanh Hạm, chị phải lau thật sạch cho em đó, nếu không em sẽ không biết ngủ thế nào với chị đâu." bên tai là lời nói đầy ý vị của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy như có đàn quạ đen bay ngang đầu, nếu không phải cô xấu hổ, nhất định sẽ phỉ nhổ Lam Khiên Mạch.
Ngủ thì ngủ, sao còn yêu cầu nhiều như vậy? nói tới Lam Khiên Mạch hiện tại cũng là bệnh nhân, cũng đừng nên nghĩ mấy chuyện bậy bạ ấy trong đầu chứ?
"Được rồi, đừng quậy nữa, nào để chị lau người cho em." Ngôn Thanh Hạm vô cùng nghiêm túc nói, trên tay đã làm những chuyện không đứng đắn. Thấy cô ba lượng hạ đã cởi hết đồng phục bệnh nhân trên người mình, từ từ kéo xuống, chốc lát, nửa người trên của Lam Khiên Mạch không còn gì che.
"Mấy ngày không gặp, tốc độ cởϊ qυầи áo của Thanh Hạm thay đổi nhanh đến không ít nha. Không lẽ, chị đi tìm người tập qua rồi sao?" là người hiểu Ngôn Thanh Hạm nhất Lam Khiên Mạch cũng biết người này da mặt mỏng. Quả nhiên khi nghe thấy nàng nói như vậy, mặt Ngôn Thanh Hạm đang hồng hồng liền tăng cấp thành đỏ bừng.
Ngôn Thanh Hạm cũng không ngốc mà để ý đến lời Lam Khiên Mạch nói, cô im lặng không nói dùng khăn chậm chạp di chuyển trên người Lam Khiên Mạch, thi thoảng chạm đến những vết thương ứ máu, lực đạo cũng mềm nhẹ vô cùng. Thấy người thoải mái nhắm mắt lại, còn phát ra tiếng rên nhẹ, Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy gì bất ổn, ngược lại càng nghiêm túc lau người cho Lam Khiên Mạch.
Khăn ướt rồi khô, làm ướt sau đó ấm rồi lạnh, lạnh rồi ấm. Khăn ấm nhẹ nhàng xoa trên ngực, Lam Khiên Mạch híp mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm, cổ họng phát ra âm thanh hừ nhẹ đủ nghe thấy. Lần này Ngôn Thanh Hạm cũng bị âm thanh kỳ lạ của Lam Khiên Mạch thu hút, thấy mỹ nhân híp mắt ngồi trên giường, thật giống như câu dẫn, còn lại giống như đang cầu khẩn mình, mặt Ngôn Thanh Hạm đỏ lên, hai tay cũng run lên.
"Khụ khụ…" vì tránh khỏi lúng túng Ngôn Thanh Hạm ho mấy tiếng, lấy khăn ra khỏi ngực Lam Khiên Mạch, cởϊ qυầи cho nàng. Khi cái qυầи ɭóŧ rộng thùng thình cởi ra, cặp đùi thon thả của Lam Khiên Mạch liền lộ ra. Ngôn Thanh Hạm tâm vô tạp niệm lau cho nàng, đang lúc lau chân sắp xong chuẩn bị dọn đồ, Lam Khiên Mạch đột nhiên phun ra một câu khiến cô xém té ngửa.
"Thanh Hạm, chỗ đó… còn chưa lau mà."
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, mặt nghiêm túc hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại khi yêu được nửa thì cột mùng công chúa bị sụp, đánh lên đầu tìm bất mãn cái gì là đáng ghét nhất, Bạo tỷ tỷ rất ghét, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Có câu nói đi đêm có ngày gặp ma. Mùng công chúa dùng nhiều sẽ bị hỏng, gần đay tui thấy mình dùng đồ gì cũng có hình công chúa mà mấy thứ này luôn gây phiền phức cho tui, mưa như thác đổ mùa hè, bổn cung mang theo cái dù đen hình công chúa, vui vẻ làm công chúa đi đường nào ngờ mới vờ vịt chút xíu, nà ní? liền có trận gió thổi đến, khiến dù tui gãy cong queo ~ tui mặt đầy 囧 đúng lúc mưa còn lớn hơn, tui bất chấp hình tượng vội ném dù công chúa che tay chạy về nhà.
Đây mà một trong những chuyện thê thảm, tối hôm qua đúng lúc vừa viết văn xong, chuẩn bị đi vận động, nào ngờ cột giường mắc mùng công chúa bị gãy hết một cái, đánh trúng đầu S tỷ tỷ, (mau bảo vệ đầu!!!) cùng cánh tay tui, được rồi, đúng là…. muốn tìm bất mãn mà, Lam Ngôn có nghiêm trọng không? được rồ, tui sẽ không nhận là tui muốn tự mình tìm bất mãn, cũng nên để cho nhân vật chính thỏa mãn.
Nói nhảm xong rồi, đến chương này chậc chậc, cái gọi là dư âm bão táp ấm áp, Lam Lam do kiềm chế quá lâu mà muốn tìm bất mãn, câu nói mất hồn cuối cùng Ngôn Ngôn chỗ đó còn chưa lau, đơn giản chính là dụ thụ a ~ khụ khụ mọi người nói xem chương sau có cần đưa tay xoa giúp luôn không? nói đến đoạn bôi thuốc của hai người, tui cũng sắp hỏng rồi, nhưng mà tui là người chơi không biết mệt, thoải mái thì kêu ra ~
Ps: Ngoài ra muốn nói, tay trái Lam Lam a, vì Chiến tỷ tỷ mà mất một ngón, hơn nữa nhiều năm rồi những vết thương trên cánh tay đó cũng tạo thành gánh nặng không ít, cho nên nói Lam Lam hiện tại mất một ngón tay rồi, không lẽ hồi phục vô vọng? khụ khụ, mẹ ruột bày tỏ, đau lòng cho Tiểu Lam Lam, màu đến để ta cho ngươi chút tiết tháo, cho ngươi xoay người thành công a!
Được rồi, trải qua thử nghiệm kịch trường chương trước, phát hiện mọi người thích tiết mục chọc nhân vật chính không chán, nên Hiểu Bạo tiếp tục kéo dài tiếp. Hôm nay nhân vật gồm có: Ngôn Ngôn, Cát Cát, vịt cao su, A Đạt, Tiểu Bảo!
Vì gần đây thời tiết khá nóng, Ngôn Ngôn định đem sủng vật Cát Cát đi cạo lông. Vì vậy vào một buổi chiều mặt trời rực rỡ, Ngôn Ngôn để vịt cao su trong ngực Cát Cát, liền dẫn Cát Cát ra tiệm thú cưng.
Ngôn Ngôn: cho hỏi, chỗ này có cạo lông cho thú cưng không?
Tiểu Bảo: hoan nghênh đến với cửa hàng thú cưng không bỉ ổi, vị mỹ nữ này xin hỏi, cô muốn cạo lông thế nào?
Ngôn Ngôn: (thấy nhân viên tiệm nhìn mình bỉ ổi, ánh mắt thi thoảng quét qua người mình Ngôn Thanh Hạm cảm thấy, chỗ này như là nhà chứa.) chủ tiệm, phiền ngươi nói chuyện đàng hoàng, là tiểu tử trong ngực ta muốn cạo lông.
Tiểu Bảo: ah, xin lỗi, xin lỗi vị mỹ nữ này, ngươi cũng biết hiện tại mọi người khẩu vị hơi nặng, game play xấu hổ gì đó, luôn thấy được, trước đó vài ngày, có một mỹ nữ đem 'thú cưng' nhà nàng đến cạo lông, nhắc đến, thú cưng đó bộ dạng như khuôn, diện mạo như thế, không khác gì ngươi.
Ngôn Ngôn: ta nói lần nữa, là con mèo trong ngực ta cần cạo lông! (Ngôn Ngôn nói, đem Cát Cát giơ lên, lúc này Cát Cát còn đang cắn vịt sao su, liền cả kinh nháy mắt vịt cao su rớt trên đất, Cát Cát ủy khuất nhìn vịt cao su rớt dưới đất, giơ một tiểu thịt trảo muốn nắm lấy, nào ngờ…)
A Đạt: ah, con mèo nhỏ thật đáng yêu a! đây là hổ ban? (một nhân viên nhìn qua hổ báo vọt đến, một cước đạp lên vịt cao su. Thấy tình yêu vịt cao su của mình bị đạp, Cát Cát tạc mao.)
Cát Cát: meo!! meo meo meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: mẹ Ngôn Ngôn buông ta ra! vịt cao su của ta, vợ của Cát Cát!)
Nhưng mà mọi người không phát hiện Cát Cát khác thường, đem nó đến phòng chuẩn bị cạo lông cho nó. Thấy cái máy cạo lông phát tiếng kỳ lạ, Cát Cát sợ kêu meo, nhìn ra tấm kính muốn tìm vịt cao su. Nào ngờ, A Đạt thấy nó không ngoan liền đem bốn tiểu thịt trảo của nó cột lại bốn góc giường. Lần này Cát Cát bị hoảng sợ.
Cát Cát: Meo!!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: các ngươi là những người xấu, không được làm gì cơ thể Cát Cát!)
A Đạt: Tiểu bảo bối ngoan nha, sẽ không đau, chỉ một chút, là tốt rồi. (A Đạt vô cùng bỉ ổi sờ bụng Cát Cát, cảm giác giống như muốn phẫu thuật sinh non cho con mèo nào đó…)
Cát Cát: meo!!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: vịt cao su mau đến cứu Cát Cát, Cát Cát sắp bị những người này hại chết!)
Sau một lúc Cát Cát yếu thế lảo đảo đi trên đất, nó đi ra nhìn vịt cao su trước, thấy vịt cao su nằm trên đất có dấu giày, Cát Cát đưa móng vuốt nhỏ sờ nó. Nào ngờ, nàng mới sờ một cái, liền bị vịt cao su bỉ ổi nhặt lên.
Tiểu Bảo: Hả? đây là đồ chơi của ngươi sao? nhìn thật đáng yêu, không lấy không lấy!
Cát Cát: meo!!!!!!!!!!!!! meo meo meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: người xấu, đem vịt cao su trả lại cho ta!)
Cuối cùng đưa cho Cát Cát vịt cao su vẫn luôn cầm trên tay A Đạt cùng Tiểu Bảo, nhìn Cát Cát lúc gần đi ánh mắt oán niệm, hai người buồn bực. Không phải trong lúc cạo lông ngươi vô tình chỉ cạo nhầm cái mông chút thôi sao? dáng vẻ sao lại như muốn ăn thịt người vậy? con mèo nhỏ này, không khả ái chút nào.
Phốc, vì vậy Cát Cát luôn bị cho là bỉ ổi nhất rốt cuộc cũng bị A Đạt và Tiểu Bảo đùa giỡn, cảm ơn hai bạn đã tham gia. Ngoài ra liên quan đến vai phụ, tui nghĩ nên tìm cách tốt hơn. Cho nên mỗi kỳ tiểu kịch trường kết thúc, tiểu kịch trường sẽ xuất hiện một người khác. Mỗi bạn muốn trêu đùa có thể ghi danh phù hợp để tham gia kịch trường. Như vậy, sẽ không bị lẫn vào văn khác.