Việt Tố Việt Ái

Chương 136




Quay về công ty lần nữa Ngôn Thanh Hạm lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô vốn không phải là người thích kinh doanh, nếu như Ngôn gia không phải chỉ có một đứa con là cô, mà cô cũng không nỡ bỏ đi tâm huyết nhiều năm của cha mẹ gầy dựng lên mà dễ dàng thỏa hiệp. Ngồi giữa phòng họp, Ngôn Thanh Hạm nhìn các cổ đông cùng nhân viên cao cấp, hơi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Chào mọi người sáng đầu tuần, như thường lệ chúng ta lại họp hội nghị. Trong một tháng qua tôi rời đi, công ty kinh doanh rất tốt không có gì khác thường, tất cả đều do các cổ đông góp vốn đã cố gắng. Cuộc họp hôm nay tôi muốn tuyên bố mục đầu tiên là điều động nhân sự."

Ngôn Thanh Hạm vừa nói xong, cửa phòng làm việc chậm rãi bị đẩy ra, sau đó một nữ nhân dung mạo và khí chất không thua Ngôn Thanh Hạm tiến vào. Mái tóc nàng đen dài, không có chỉnh sửa, cứ vậy tự nhiên xõa trên vai, tây trang đen kiệt tác phối cùng sơ mi xanh, vừa nghiêm túc lại không mất đi khí chất nữ nhân.

Váy ngắn ôm thân khiến đường cong lả lướt của nàng triển lộ hoàn mỹ, đôi chân thon dài đeo vớ vô cùng hoàn mỹ. Cộng thêm đôi giày cao gót đen 5cm, khiến nàng vốn không thấp lại cao thêm một chút. Nữ nhân bước vào khiến mọi người chăm chú nhìn theo, dù nam hay nữ đều sáng mắt lên, tầm mắt cứ thế nhìn mặt nàng, hồi lâu chưa tỉnh hồn.
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy nữ nhân cũng không chút hốt hoảng, nàng nhìn thẳng Ngôn Thanh Hạm, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ toát lên nụ cười sáng lạng. Nhìn kỹ thì trong con ngươi còn mang chút sủng nịch không tan. Người này, không phải Lam Khiên Mạch thì là ai?

Từ tối đó Ngôn Thanh Hạm nói qua ý muốn cho nàng vào công ty, thì Lam Khiên Mạch cũng đã ở nhà xem qua các tài liệu của Ngôn thị. Nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, vết thương trên tay trái cùng đùi phải của nàng cơ bản đã lành lại, cả người khôi phục lại tinh thần. Ngày hôm nay dưới sự yêu cầu của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm chính thức mời nàng gia nhập Ngôn thị, làm trợ lý cho mình.

Tuy nói làm như vậy cũng có chút tâm tư, nhưng người duy nhất có thể khiến Ngôn Thanh Hạm tin tưởng vô điều kiện trước mắt cũng chỉ có một mình Lam Khiên Mạch.
"Vị này là Lam Khiên Mạch, Lam tiểu thư bắt đầu từ hôm nay nàng sẽ chính thức gia nhập Ngôn thị, trở thành trợ lý riêng của tôi, mong mọi người cho tràng pháo tay hoan nghênh nàng." Ngôn Thanh Hạm nói xong, vỗ tay trước sau đó những người còn lại ngây ngô nhìn Lam Khiên Mạch phụ họa theo. Hội nghị kết thúc Ngôn Thanh Hạm trực tiếp đưa Lam Khiên Mạch về phòng làm việc của mình, Nào ngờ cả công ty lại sớm bung hoa ~

Nhóm chat Q công ty không ngừng hiện lên tin nhắn mới, ngay cả hội người quanh năm lặng lẽ nằm chờ cũng thò đầu lên. Bọn họ bàn tán tám chuyện nhân vật chính chính là Lam Khiên Mạch.

Nam A: ê, mấy người nghe nói gì chưa? hôm nay Ngôn tổng có mang theo một đại mỹ nữ về làm trợ lý ah ~

Nữ A: sao có thể, Ngôn tổng đã rất xinh đẹp rồi, còn ai xinh đẹp hơn cô ấy được nữa?
Nữ B: nhưng mà Ngôn tổng gia thế tốt, tu dưỡng tốt sẽ không có ai hoàn mỹ hơn so với nàng được.

Nam B: bậy ~ mấy người bậy quá ~ người đó, ý là cái đại mỹ nữ đó á, cũng không phải mỹ hơn Ngôn tổng, mà ngang sức ngang tài với Ngôn tổng a.

Nữ A: hả? có thể ngang sức ngang tài với Ngôn tổng sao? bộ dạng thế nào?

Nam B: ai nha ~ thì khi nãy tui đi pha cà phê mới thấy được một chút, mỹ nữ kia rất cao. So với Ngôn tổng còn cao hơn, tóc đen dài, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười. Tóm lại a, chỉ có một chữ, mỹ ~~~~

Nữ B: xớ !!! nhìn ngươi đi không có tiền đồ, thấy mỹ nữ như cẩu thấy xương. Tui nói thiệt chứ, nếu nữ nhân này xinh đẹp như vậy Ngôn tổng sao lại đem cô ta theo bên làm gì? hai nàng không lẽ không quánh nhau sao?

Nữ A: nông cạn, ngươi không nghe khi nãy hắn nói gì sao? cái cô đó, ngang sức ngang tài với Ngôn tổng. Nữ nhân có thể ngang sức ngang tài với Ngôn tổng, ngươi thấy bình thường được hả? không đúng đây chắc chắn là con gái riêng của Ngôn chủ tịch, còn không thì là phú nhị đại nào đó đến đây.
Cho nên cuộc bốc phét tám nhảm xàm xí trên diễn đàn QQ được khua chuông gõ mỏ đủ kiểu. Xem bọn họ hết so bề ngoài rồi ngồi suy đoán gia thế rồi còn có tranh giành tài sản hào môn, Ngôn Thanh Hạm ngồi trước máy tính cẩn thận xem, không chú ý liền bật cười. Thấy cô vui vẻ như vậy Lam Khiên Mạch từ vị trí của mình đứng dậy đi đến cạnh Ngôn Thanh Hạm.

"Thanh Hạm đang xem cái gì xấu xa đúng không? sao lại cười nham nhở như vậy?" Lam Khiên Mạch luôn hay tò mò, chỉ cần liên quan đến Ngôn Thanh Hạm tất cả, nàng đều muốn biết. Nhìn nhóm chát QQ không ngừng nhảy tin nhắn Lam Khiên Mạch cũng hóng hớt xem thử. Thấy có người nói, mình và Ngôn Thanh Hạm là hai chị em, hai người ở công ty đang cùng tranh đoạt gia sản Ngôn thị. Lam Khiên Mạch liền cười nhào vào ngực Ngôn Thanh Hạm, nói thật mấy người trong công ty thật là giỏi quá mà.
"Sao hả? nói chị em gái, em vui đến vậy sao?" thấy Lam Khiên Mạch cười vui vẻ như vậy, Ngôn Thanh Hạm có chút bất mãn nói. Cô đột nhiên cảm thấy mình nói Lam Khiên Mạch đến công ty quả thực là một sai lầm. Nhìn lại chỉ mới ngày đầu tiên thôi, người này đã gây chú ý đến như vậy rồi, nếu kéo dài nữa không phải là mỗi ngày đều có chuyện xem sao?

"Làm ơn đi, Thanh Hạm không có quan hệ máu mủ, chúng ta còn bị ông ngoại chị phản đối kịch liệt như vậy còn gì, nếu em mà là chị em với chị, đây không phải là thêm tội lσạи ɭυâи sao, sao em chịu được chứ." Lam Khiên Mạch vừa nói, đứng dậy khỏi người Ngôn Thanh Hạm, quay lại ngồi dựa lên bàn làm việc.

Vì động tác này khiến váy của Lam Khiên Mạch cũng bị nhích lên rất nhiều, khiến cặp đùi thon thả cứ thế bày ra trước mặt Ngôn Thanh Hạm. Chân Lam Khiên Mạch vốn nhỏ còn dài hôm nay lại đi vớ đen thì càng thêm mê người. Chỉ liếc nhìn cũng khiến người cả cảm giác muốn sờ một cái.
Theo đôi chân từ dưới nhìn lên chính là cái bụng bằng phẳng của đối phương, vòng eo thon thả. Cả người Lam Khiên Mạch không có mỡ thừa, trừ hai cục bự trước ngực, thì những chỗ khác đều gầy đến đau lòng. Nữ sĩ mặc tây trang đa số có hiệu quả nhờ vòng eo, Lam Khiên Mạch mặc cái này cũng khiến đường cong của nàng hiện lên rõ ràng. Nhìn vòng eo thon của người kia Ngôn Thanh Hạm lại sợ nếu mình dùng sức mà ôm thì eo Lam Khiên Mạch sẽ gãy mất.

Cả buổi sáng Ngôn Thanh Hạm cũng đã nhìn Lam Khiên Mạch mặc đồ này đủ rồi. Nhưng mà lúc này nhìn lại vẫn cảm thấy rất đẹp. Nhiều nữ nhân luôn thích diện đẹp ra ngoài còn Lam Khiên Mạch lại dùng bản thân để tôn lên bộ đồ. Khí chất của nàng lại thay đổi cùng nhiều, tướng mạo càng thêm yêu mị. Đây là lần đầu Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy nàng chính thức mặc đồ đi làm, cho dù không phải là đồ đi làm thì người này mặc cũng có cảm giác không tầm thường được.
Không giống như mình đóng hết nút áo, khi Lam Khiên Mạch mặc sơ mi lại thích tháo hai nút trên cùng ra, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ xương xanh quai của đối phương che dưới lớp áo, còn có dây bra màu xanh nước hoa văn. Thấy người này nhìn mình không chớp mắt, thần xui quỷ khiến Ngôn Thanh Hạm đưa tay ôm eo Lam Khiên Mạch, kéo nàng ngồi lên chân mình.

"Ai nha ~ không ngờ Thanh Hạm nhìn đàng hoàng nhưng trong lòng lại xấu xa nha ~ em biết ngay mà, chị muốn em làm trợ lý cho chị cũng chỉ muốn chơi kíƈɦ ŧìиɦ ở văn phòng thôi ~. Nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên, mà chị đã lộ đuôi hồ ly rồi sao?" Lam Khiên Mạch nói, nâng cằm Ngôn Thanh Hạm, dùng ngón tay vuốt ve bên dưới.

Nhìn mặt nàng đang đến gần ánh mắt Ngôn Thanh Hạm dần mê ly. Trên người Lam Khiên Mạch rất thơm, không phải do mùi nước hoa mà là mùi cơ thể đặc biệt của nàng. Đôi mắt đỏ nhìn đối diện với mình, trong đó như bao hàm ngàn chữ ngàn lời, khiến mình chăm chú mà hạ mình.
Không nhịn được Ngôn Thanh Hạm tiến lên, đem Lam Khiên Mạch áp trên bàn làm việc. Nhìn văn kiện rơi rớt đầy đất, từ trước đến giờ cô là người luôn thích gọn gàng cũng không hề nhíu mày một cái, vẫn cứ thế nhìn Lam Khiên Mạch nằm dưới người mình.

Vào sáng này cũng định mang bao tay, nhưng Ngôn Thanh Hạm lại ngăn nàng lại. Cô cảm thấy Lam Khiên Mạch cũng không thể nào đeo bao tay cả đời được, mặc dù không thể để ngón út lành lặn lại được, nhưng cũng không thể không gặp người. Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn Lam Khiên Mạch cả đời phải đeo bao tay như trước kia, cô không biết thì thôi, bây giờ biết rồi thì không thể ngồi yên như vậy được.

"Thanh Hạm, chị thực sự muốn chơi kíƈɦ ŧìиɦ trong văn phòng thiệt hả?" thấy con ngươi Ngôn Thanh Hạm ánh lên dục hỏa, Lam Khiên Mạch có chút kinh ngạc. Nàng thực sự không biết, Ngôn Thanh Hạm đã cởi mở đến như vậy, thậm chí đến mức độ tiêu chuẩn như vậy cũng có thể làm được, quả nhiên là mình điều giáo có hiệu quả rồi.
"Tiểu Mạch, ở công ty này có nhiều người nhiều chuyện lắm. Nếu có ai nói em gì đó với em thì em không được để ý người đó là được." lúc này Ngôn Thanh Hạm đột nhiên mở miệng nói, nhìn khuôn mặt cô nhỏ nhắn nghiêm túc Lam Khiên Mạch cong khóe miệng, "hả? Thanh Hạm nói người nhiều chuyện, thứ kỳ lạ là chỉ…"

"Đúng vậy, nếu có ai tỏ tình với em, cho dù là nam hay nữ, em cũng phải từ chối ngay, biết chưa?"

"Ha ha!" mặc dù trong lòng đã sớm nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm đang ghen, nhưng chính tai nghe thấy cô nói ra Lam Khiên Mạch không nhịn được nụ cười trong lòng. Thanh Hạm nhà nàng khả ái muốn chết, sao lại có người lại dùng cái giọng cứng ngắc như vậy không cho người yêu mình hồng hạnh vượt tường chứ? xem ra, IQ và EQ của Ngôn Thanh Hạm thực sự là tỷ lệ nghịch quá cao rồi.
"Nếu là lời này thì Thanh Hạm cứ yên tâm, em là một nữ nhân chung thủy đạo đức, có người vợ tốt như vậy, sao em dám câu tam đáp tứ chứ?"

"Ý em là, chị không có ở đây, em dám sao?"

"Chậc chậc, Thanh Hạm ghen thật đáng yêu quá đi ~ thật ra ý em là…"

Lam Khiên Mạch nói đưa tay nắm cổ áo Ngôn Thanh Hạm, kéo cô đến trước mặt mình, tiếp đó nâng người lên, kéo một nụ hôn nóng bỏng. Hai cái lưỡi quấn lấy nhau, cánh môi tham lam tìm kiếm đồng loại, một khi chạm vào thì không muốn buông ra. Nụ hôn này hai người liền hôn đến trời điên đất đảo, cho đến khi hai người không thở nổi mới quyến luyến buông nhau ra.

"Thanh Hạm, ai thích hay yêu em thì không liên quan. Cho dù họ nói gì, làm gì với em, em cũng sẽ không quan tâm. Em, chỉ cần chị, Ngôn Thanh Hạm." nghe được lời tâm tình như vậy nói không cảm động là giả. Ngôn Thanh Hạm không kiềm chế được đưa tay để lên bụng Lam Khiên Mạch, cách lớp áo sơ mi vuốt ve qua lại. Đang lúc muốn thò vào bên trong thì bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên, hai người cả kinh vội từ trên bàn đứng dậy, vội chỉnh lại quần áo văn kiện.
"Ngôn tổng, là tôi." người gõ cửa là thư ký Ngôn Thanh Hạm. Nghe thấy âm thanh của nàng Ngôn Thanh Hạm vội kiểm tra mình cùng Lam Khiên Mạch xem hoàn mỹ rồi mới cho người vào. Lúc vừa vào cửa, thư ký luôn trung thực không thèm dòm đến mình một cái, mà chỉ nhìn chằm chằm Lam Khiên Mạch không rời. Ánh mắt kia như là hận không thể đem người cho vô miệng nuốt sạch vậy.

Quả thực không nhìn nổi Ngôn Thanh Hạm ho nhẹ vài tiếng, gọi hồn thư ký về, mà người kia như nghĩ ra gì đó, ngại ngùng đỏ mặt, "Ngôn tổng, là vậy, tổng tài tập đoàn Mạc thị là Mạc Sâm – Mạc tiên sinh muốn gặp cô, không biết ngài hiện tại có rảnh không?"

"Ừ, được, mời hắn vào đi."

"Được, tôi sẽ đi ngay." thư ký nói xong, xoay người ra khỏi phòng làm việc, thấy nàng lúc gần đi còn không quên nhìn trộm Lam Khiên Mạch vài cái, trong lòng Ngôn Thanh Hạm thầm mắng người nào đó thực sự là quá yêu nghiệt, đi đến đâu cũng câu dẫn được một đám nam nữ ngu ngốc. Nào ngờ, lúc này Lam Khiên Mạch lại mở miệng.
"Thanh Hạm a, mấy người trong công ty chị, sao ai cũng như lang như hổ vậy? người ta là lần đầu tiên bị ánh mắt của tiểu cô nương trêu đùa đó, thật đáng sợ nga ~"

Tác giả có lời muốn nói: Uh yeah ~ hoan nghênh mọi người đến với Hiểu Bạo vì gần đây ra ngoài, chuyên mục nói nhiều mỗi tối chuyển thành sau 8 giờ, xem văn không nhắn lại thì xuống xe thì bị cụng đầu bị đụng ngực Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!

Như vậy gian tình truyền thuyết trong phòng làm việc, sau khi mọi người thiên hô vạn hoán rốt cuộc được viết ra. Thật ra thì cái gọi là gian tình không nhất định là yêu yêu, như là trêu đùa nhau cũng rất manh manh nga. Bất quá, tui cũng muốn nói cho mọi người rõ, Ngôn Ngôn sở dĩ cho Lam Lam qua công ty giúp nàng, mục đích không phải vì phát triển gian tình trong phòng làm việc hay là thư ký đơn giản như vậy, về phần vì sao muốn Lam Lam đến giúp nàng, Ngôn Ngôn tất nhiên đã có kế hoạc cùng dự định rồi!
Nói tới, sau khi tui viết xong chương này, chỉ cảm thấy Lam Lam đúng như mọi người nói là một cô vợ tốt toàn năng, biết nấu cơm, có thể lên giường, cái miệng nhỏ ngọt ngào, vóc dáng tốt, vóc người dẻo dai, khí chất ngọt như kẹo, có thể trêu đùa, biết ôn nhu, khi ngươi vui vẻ, có thể càng cho ngươi thêm vui, khi ngươi đau thì có thể khiến ngươi từ bỏ bi thương. Vì vậy, người tốt như Lam Lam, tìm được ở đâu chứ? câu trả lời là, trong văn Hiểu Bạo, há há!

Túm lại, cp chính kết thúc trước ở chính văn, nhất định sẽ có, hơn nữa còn có kíƈɦ ŧìиɦ, còn khi nào Hiểu Bạo tin là không bao lâu sẽ có. Chương sau đại cữu không mời mà đến, Lam Lam, ngươi phải bảo vệ tốt tiểu Ngôn Ngôn nga.

Vì vậy, không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay. Nhân vật chính là Lê tỷ tỷ, như vậy, độc giả tham gia có: thanh dương quân, tiểu trạc trạc, còn có tiểu điểu và tiểu si tình quân! (phốc, xin lỗi, lần trước, thống kê, hình như bỏ quên tiểu si tình, lần này không biết có sót ai không? nếu như có bạn ghi dạnh bị quên, nhất định phải nói cho Hiểu Bạo biết nga, vì bồi thường ngươi, ta sẽ cho các ngươi lên luôn. Ngoài ra, chương trước meng quân, cũng chính là m quân, là chỉ mengdasang mà không phải meng, phốc, hai người các ngươi, có phải có jq với nhau không, sao cái tên lại khụ khụ…)
Được rồi, bây giờ còn phải làm cho có tiết tấu được? đến đây rồi còn không viết tiểu kịch trường? mà tiếp tục nói nhảm 0-0, thấy chương trước tiểu điểu là hoa si, nói muốn xem Lê tỷ tỷ sinh bảo bảo. Thật ra thì, liên quan đến bộ ngục giam, còn có chút phiên ngoại Hiểu Bạo từng muốn viết, lại không có viết, tỷ như Tiểu Phong Phong cùng Tiểu Nhuế Nhuế sinh em bé a, Nhiễm tỷ tỷ cùng Lê tỷ tỷ sinh em bé a, còn có lần đầu tiên của Tiểu Phong Phong và Nhiễm tỷ tỷ. Vì văn chương đã kết thúc, định lái qua nhiều lần, nên Hiểu Bạo cũng không thê viết thêm vô được, cho nên viết xuống tiểu kịch trường cho mọi người xem luôn. Ngoài ra, liên quan đến lần đầu yêu yêu của Tiểu Phong Phong và Nhiễm tỷ tỷ, cũng chính là đêm đầu tiên của Tiểu Phong Phong, tui cũng đã viết xong, nhưng hiện tại đang nghĩ cách để đăng.
Mọi người cùng biết, Thiết Ngục Mê Tình gần đây đã có kịch truyền thanh, nhưng vì văn có nhiều chương kíƈɦ ŧìиɦ, cv vào vai Tiểu Phong Phong phải nói là gánh nặng rất lớn, nghe nói cv cô nương vì hòa âm cho Tiểu Phong Phong ngay đoạn đầu đã phải thở gấp, phối cùng giọng câm, thực ra thì, ktt này so với những ktt khác độ khó tương đối cao. Ở đây, cảm ơn các vị cv đã hòa âm cho Thiết Ngục Mê Tình, Hiểu Bạo nghĩ rồi, khi ktt Thiết Ngục Mê Tình phát ra, thuận tiện phát luôn phiên ngoại của Nhiễm tỷ tỷ và Phong Phong, Nhiễm Phong thiên để ở dòng chữ xanh nhỏ hoặc nằm trong tuyển tập văn ngắn, cho mọi người xem miễn phí. Vì vậy, cứ từ từ chờ đi! (^o^)/~

Lần này không nói nhảm nói, viết tiểu kịch trường đây!

Kịch trường này nói về Lê tỷ tỷ mang thai tiểu bảo bảo, yên tĩnh dưỡng thai, sau đó có bảo mẫu, trạc trạc, tiểu điểu, cùng với thanh dương, cùng tiểu si tình là 4 người.
Lê tỷ tỷ: ngô, thật khó chịu, muốn ói quá. (ánh mặt trời sau giờ ngọ, Lê tỷ tỷ nằm trong vườn hoa, rối rắm nói.)

thanh dương: Lê tỷ, ngươi lại muốn ói? ngươi ăn chút gì không? ô mai, hạnh tử, mai tử, hay là ta a? (mọi người: hả? hình như có thứ lạ lăn vào?)

Lê tỷ tỷ: ngươi là ai a? ta sao phải ăn ngươi? (Lê tỷ tỷ liếc mắt nhìn người mặc đồng phục y tá, chân lại đi guốc mộc của đại thúc thô bỉ Nhật Bổn là thanh dương quân, ghét bỏ nói.)

thanh dương: Lê tỷ, sao ngươi lại quên ta? ta đã giúp ngươi từ lâu a ~ ta là thanh dương a thanh dương, ta là thanh dương thích ngươi nhất! sao đến giờ ngươi còn không nhớ tên ta chứ? (thanh dương rơi lệ, nhìn lên trời, nàng cứ như vậy cảm giác như người không tồn tại sao!?)

si tình: được rồi, ngươi cút ngay đi! Lê tỷ sao lại nhớ thứ người như ngươi chứ, nàng nhất định là nhớ ta, Lê tỷ, Lê tỷ, ta là bảo mẫu hôm qua mới đến, si tình, thế nào? ta cũng không tệ lắm đúng không? ngươi ăn ta đi! (mọi người: khoan đã, Lê tỷ tỷ hiện tại mang thai bảo bảo muốn ói, nhưng mà các ngươi vì sao còn muốn nàng ăn cái thứ buồn nôn kia? 4 người: mắc ói! cút đi!!!)
Lê tỷ tỷ: này, ai là người từ trong miếu đến, ta nói là ta muốn ói, các ngươi sao cứ muốn ta ăn các ngươi a, muốn ăn, ta cũng ăn Nhiễm Nhiễm nhà ta thôi biết chứ?

trạc trạc: khụ khụ… Lê tỷ, ta, ta là vô song trên đời, là đại sứ thuần khiết có 1 không 2, tiểu trạc trạc, ta tới nhưng thật ra chỉ là người qua đường, thuận tiện đến chiêm ngưỡng dáng người xinh đẹp cửa ngươi! thực ra thì ta không thể thua tiểu điểu được, rất muốn chọc ngươi một chút, đến cả nằm mơ cũng muốn chuyện này, không biết ngươi có thể cho nàng trêu đùa không? (trạc trạc, thỏa mãn nguyện vọng bà mai của ngươi.)

Lê tỷ tỷ: ngươi có ý gì? ai muốn trêu đùa ta? (Lê tỷ tỷ ngáp, lấy ta sờ cái bụng đã nhô lên, hỏi. Bây giờ Lê tỷ tỷ như còn mèo nhỏ lười biếng, nháy mắt khiến 4 người trước mặt manh đầy máu.)
tiểu điểu: Lê… Lê tỷ, nàng nói đúng ta… (tiểu điểu cặp mắt đảo tròng nhìn Lê tỷ tỷ, đỏ mặt nói.)

Lê tỷ tỷ: ngươi nói, ngươi muốn trêu đùa ta? (Lê tỷ tỷ híp mắt lại, nhìn tiểu điểu, mặc dù mang thai tiểu bảo bảo, nhưng Lê tỷ tỷ trên người hoàn toàn không có hào quang mẫu tính 0-0)

tiểu điểu: ngạch… không… không phải, là ta muốn trêu đùa ngươi, a không đúng, là trạc trạc muốn ta trêu đùa ngươi, a, cũng không đúng, là ta muốn ngươi trêu đùa ta…. ngạch… ta… ta… (tiểu điểu vì quá khẩn trương, bắt đầu nói không mạch lạc.)

trạc trạc: ah, Lê tỷ, nàng ý, có lẽ là, nàng muốn trêu đùa Nhiễm tỷ tỷ.

Lê tỷ tỷ: cái gì? ngươi dám có ý không an phận với Nhiễm Nhiễm của ta! ngươi rốt cuộc là ai! ngươi có phải do tên Qúy Duyệt Phong ngu xuẩn kia phái tới không! (mọi người: Tiểu Phong Phong vô tội nằm mũi súng…)
tiểu điểu: ah, ta không phải, ta làm sao biết Qúy Duyệt Phong ngu ngốc nào chứ! (Tiểu Phong Phong: eh!!! ta không có ngu ngốc! chỉ là ngây ngô tự nhiên mà thôi!)

Lê tỷ tỷ: 4 người các ngươi nhất định đên câu dẫn Nhiễm Nhiễm của ta, ta không cần các ngươi làm bão mẫu nữa, các ngươi đi ngay bây giờ! (Lê tỷ tỷ vừa nói, chợt lảo đảo từ trên ghế đứng dậy, kết quả, liền động đến bào thai ╮(╯▽╰)╭)

thanh dương: A Lê, ngươi không sao chứ?

si tình: tiểu Lê Lê, ngươi không sao chứ?

tiểu điểu: Lê tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?

trạc trạc: Á Lôi, ngươi không sao chứ?

mọi người: 4 người rốt cục thì lộ cái đuôi hồ ly ra rồi sao? làm ơn, gọi cái tên thống nhất một chút có được không? tác giả gõ chữ rất phiền đó, hừ!

4 người: ngươi cút ~~~~~ hoa! hoa! lệ! lệ cho! ta!

Lê tỷ tỷ: uh… các ngươi đừng đụng vào ta… tránh hết đi! (Lê tỷ tỷ nhìn si tình ôm bắp đùi mình, trạc trạc ôm cổ mình, còn tiểu điểu và thanh dương sờ bụng mình, không biết làm sao, bản tính nhược thụ bại lộ không bỏ sót.)
thanh dương: A Lê, bảo bảo chúng ta không sao chứ? (mọi người: bảo bảo khi nào là của ngươi? đó là của Nhiễm tỷ tỷ và tiểu A Lê chúng ta mà.)

si tình: tiểu Lê Lê, có đụng phải chân không? ngươi nói ngươi mang thai bảo bảo cũng không biết cẩn thận, có phải bị tên Qúy Duyệt Phong ngu ngốc kia cắn rồi không a? (mọi người: Phong Phong lần nữa nằm trên súng. Tiểu Phong Phong: mẹ ruột, vì ngươi ta vô số lần lên súng nằm. Hiểu Bạo: đừng khóc, cho ngươi kẹo. Tiểu Phong Phong: O(≧v≦)o)

tiểu điểu: Lê tỷ tỷ, ngươi, ngươi và tiểu bảo bảo không sao chứ? (mọi người: tiểu điểu muốn làm chốt thí hả?)

trạc trạc: Á Lôi, cổ ngươi nhỏ thật, da thật trơn. (mọi người: này! bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này chứ?)

Nhiễm tỷ tỷ: sao hôm qua đến 3 người không bình thường, hôm nay lại có 4 người! (lúc này Nhiễm tỷ tỷ ra sân. 4 người nào đó còn dính vào người Lê tỷ tỷ.)
Nhiễm tỷ tỷ: các ngươi làm gì tiểu Lôi đó? (Nhiễm tỷ tỷ ánh mắt lạnh băng quét qua 4 người, khiến 4 người đến đứng ngay ngắn, không dám cử động.)

Lê tỷ tỷ: Nhiễm Nhiễm, các nàng khi dễ ta.

Nhiễm tỷ tỷ: ngoan, ta sẽ không cho các nàng thấy trăng sáng tối nay.

4 người: ⊙﹏⊙! ! !

Nhiễm tỷ tỷ: nếu các ngươi động thủ còn tỉnh ngộ, có dũng khí nhận sai. (dứt lời, hắc phong lên sàn. Vì vậy, chỉ nghe thấy 4 tiếng súng nổ vang… sau đó, không có sau đó. Thậm chí, tiếng hét chói tai như heo gϊếŧ cũng không có phát ra ngoài.)

Lê tỷ tỷ: Nhiễm Nhiễm, ngươi thật tốt.

Nhiễm tỷ tỷ: hừ, ngươi đế các nàng tùy tiện sờ ngươi, món nợ này, nên tính tốt một chút.

Mọi người: mọi người đều biết!