Mạc Lôi và Chiến Mang Tuyền xuất hiện, như lựu đạn ném vào hồ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng lớp sóng thần. Ngôn Thanh Hạm không hiểu đối phương nói là ý gì, nhưng mà, nhìn các cổ đông thái độ vô cùng thân thiện với Mạc Lôi, thậm chí còn kêu trợ lý kéo ghế cho hắn ngồi, Ngôn Thanh Hạm bình tĩnh nhìn Chiến Mang Tuyền ngồi cạnh Mạc Lôi, lòng bàn tay cầm văn kiện cũng bị thấm ướt bởi mồ hôi.
"Ha ha, thật vinh hạnh, có thể ở đây gặp được các vị cổ đông còn có cháu gái ngoại Ngôn Ngôn của ta. Hôm nay ta tới đây, cũng không có gì quan trọng, do thấy Ngôn thị tịch mịch như vậy, nên đến ra tay giúp thôi. Bất quá, trước khi giúp, tôi muốn các cổ đông xem phần văn kiện trên tay tôi trước đã."
Mạc Lôi nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho luật sư đứng sau lưng. Đối phương hiểu ý, đem một xấp cổ phần chuyển nhượng để lên bàn. Bên trên, giấy trắng mực đen viết một phần chuyển nhượng thanh minh, bên dưới ký tên, đây chính là của các cổ đông ngồi trong phòng họp hôm nay.
''Nhị cữu, ý người là sao?" nhìn tài liệu chuyển nhượng cổ phần, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm từ trắng thành đen rồi lại chuyển đỏ. Cuối cùng cho đến giờ không còn huyết sắc.
"Ngôn Ngôn thông mình như vậy, không lẽ không hiểu ý ta? đến, luật sư Trần, đọc cái này cho cháu gái ta nghe một chút, cho nàng biết ý tôi là gì?"
"Vâng, Mạc tiên sinh." luật sư Trần nói, cầm xấp văn kiện lên, liếc mắt nhìn mọi người ở đây, bắt đầu đọc. "Trên tay tôi là văn kiện chuyển nhượng cổ phần của 8 vị cổ đông trong tập đoàn Ngôn thị, nhưng 8 vị cổ đông không có ở đây đều, mà ở những địa điểm khác, đem quyền chuyển nhượng cổ phần Ngôn thị cho Mạc Lôi – Mạc tiên sinh đây, cộng lại, tất cả là 45% cổ phần. Chắc hẳn các vị cổ đông ở đây hẳn sẽ không có ai có cổ phần vượt qua được Mạc tiên sinh, nên điều này đại biểu cái gì, cũng đã rõ ràng rồi."
Theo lời luật sư Trần vừa dứt, toàn bộ phòng họp an tĩnh không nghe thấy nửa điểm âm thanh, chỉ có thể nhìn được vẻ mặt Mạc Lội càng thêm đắc ý vui vẻ. Nhìn hắn đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt mình, đưa tay ra dấu mời. Ngôn Thanh Hạm biết đối phương muốn mời mình rời khỏi vị trí này. Đang lúc Ngôn Thanh Hạm chuẩn bị nói, thì cửa phòng họp lần nữa bị đẩy ra, theo đến là thần sắc không ổn của Mạc Sâm.
"Đại cữu, người đến." thấy Mạc Sâm chạy đến kịp thời, trong lòng Ngôn Thanh Hạm treo lên liền thả xuống, cô liếc sắc mặt Mạc Lôi vẫn như cũ không đổi, luôn cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào. "Không ngờ ở đây lại đụng đến anh trai, đúng là duyên phận. Bây giờ anh trai không ở Mạc thị điều hành, lại chạy đến chỗ Ngôn Ngôn làm gì?"
Giọng Mạc Lôi tràn đầy khiêu khích, nhìn ánh mắt Mạc Sâm không phục trước sự căm hận và không cam lòng, ngược lại tràn đầy khinh thường. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm liếc thấy trên tay luật sư Trần còn có một xấp văn kiện khác, trong lòng chợt trầm xuống. "Mạc Lôi, ngươi phá đủ chưa? phá đủ rồi, thì quay về nước ngoài cho ta! nơi này là Ngôn thị, là tâm huyết của Ngôn Luật, không phải chỗ ngươi có thể tự ý làm bậy! không lẽ ngươi ngại mất mặt còn chưa đủ sao!?"
"Ha ha… Mạc Sâm, lời xã giao đẹp đẽ ai cũng biết nói. Chỉ là trong bụng chứa gì, cũng chỉ có anh trai tự mình hiểu. Hay cho câu phá đủ, ta nói cho ngươi biết, Mạc Lôi ta hôm nay, chính là muốn phá cho đủ đó! ngươi đến đúng lúc lắm, tới rất tốt, đỡ cho ta phải chạy đến Mạc thị một chuyến!"
Mạc Lôi nói, đem văn kiện trên tay thư ký Trần ném lên bàn, nhìn trên đó ghi rõ là chuyển nhượng cổ phần, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy đầu ong vang một tiếng lớn, như khí cầu đổ quá nhiều nước, vì chịu không nổi mà nổ tung. Một người khiến cô không dms nghĩ đến liền thoáng qua, tiếp đó cô nghi ngờ nhìn về phía Chiến Mang Tuyền im lặng ngồi đó không nói gì.
"Sao hả? sợ? không dám nhìn sao? Mạc Sâm, ngươi bất quá chỉ là con cọp giấy, gặp phải lửa, thì sẽ hóa thành một nắm tro tàn. Đến đến, để ta giải thích cho ngươi biết, trên này viết cái gì. Tôi nguyện ý đem 7% cổ phần Mạc thị chuyển nhượng cho Mạc Lôi – Mạc tiên sinh, từ nay về sau từ bỏ thân phận cổ đông ở Mạc thị. Còn có cái này, tôi, tự nguyện chuyển nhượng 13% cổ phần cho Mạc Môi – Mạc tiên sinh, từ nay về sau, từ bỏ thân phận cổ đông của Mạc thị."
"Mạc Sâm a, Mạc Sâm, sao hả? ngươi cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? ngươi thấy không, những thứ này dồn chung lại! chính là 45% cổ phần, so với 20% cổ phần trong tay ngươi, ta lại nhiều hơn 25%. Mạc Sâm, không phải ngươi tự phụ bản thân mình rất thông minh sao? ngươi có nghĩ đến bị Mạc Lôi ta đánh không? ngươi có nghĩ đến không?!"
Mạc Lôi nói, hai tròng mắt đã nổi đỏ lên, đây cũng không phải mừng đến chảy nước mắt, mà là một sự căm hận lâu dài được khai thông trước mắt. Nhìn hắn bộ dạng gần như điên cuồng, Mạc Sâm và Ngôn Thanh Hạm lúc này cùng lựa chọn im lặng. Ngay sau đó, một cái tát vang dội cả phòng họp. Mạc Lôi lấy lại tinh thần, liền thấy Mạc Lâm đứng trước mặt hắn, mặt đầy thất vọng nhìn hắn.
Tình huống thay đổi như vậy khiến mọi người không ngờ đến, nhìn đám người cổ đông đi theo sau Mạc Lâm, nhưng người này rõ ràng vừa chuyển nhượng cổ phần cho mình, nhưng giờ lại quang minh chính đại đứng cùng Mạc Lâm hình ảnh như vậy khiến Mạc Lôi bất an. Dù vậy, hắn cũng không thể tỏ tư thái hốt hoảng không biết làm gì, mà nhanh chỉnh lại nghi dung, đứng dậy, khôi phục lại tư thái bình tĩnh như trước.
"Thật không biết hôm nay là ngày gì, thậm chí đến lão già như ngài cũng đến đây. Ngài đến chứng kiến ta thành công, hay là ngài muốn xem người con trai lớn cùng cháu gái ngài yêu thương nhất rơi vào kết cục gì?" miệng Mạc Lôi vẫn nói lời không buông tha người, đối với Mạc Lâm thái độ rất phách lối. Nếu là bình thường, có người dám phách lối với Mạc Lâm như vậy, chỉ sợ là sớm nếm mùi miệng lưỡi rồi. Nhưng mà, thái độ Mạc Lâm hôm nay khác thường dửng dưng, không có uy nghiêm như là trong ngày thường thủ trưởng quân khu bất cẩu ngôn tiếu.
Nhìn bộ dạng Mạc Lôi đắc ý, Mạc Lâm mở miệng mắng một câu ngu si, phân phó một người khác mặc quân trang cầm một phần văn kiện đến. "Mạc Lôi, ngươi có biết vì sao ta lại đặt cho ngươi cái tên này không? ngày đó khi ngươi ra đời, mưa rất lớn, tiếng sấm vang khắp thiên địa."
"Ta khẩn trương cùng anh trai ngươi chờ bên ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của ngươi, chúng ta mới thả lỏng thần kinh căng thẳng. Khi ngươi còn nhỏ là một đứa trẻ không an phận, cho đến giờ, cũng không có gì thay đổi. Lôi, có nghĩa là vang khắp chân trời, ta vì ngươi lấy tên này, chính là hy vọng ngươi không bị ưu tú của anh trai mình áp đảo, một ngày nào đó, có thể tự mình lập một mảnh thiên địa khác. Ngươi rất thông minh, nhưng chuyện ngươi làm, lại khiến ta thất vọng." nói xong Mạc Lâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cùng lúc đó, một người mặc quân trang chậm rãi mở miệng.
"Căn cứ theo tài liệu, Mạc Lôi tiên sinh hiện có 45% cổ phần của Ngôn thị, nhưng vì cổ phần không đủ vẫn không thể trở thành chủ tịch Ngôn thị đời thứ hai được. Trong đó, tổng cổ phần của Ngôn Luật tiên sinh và Mạc Vân tiểu thư trong Ngôn thị là 30%, Ngôn Thanh Hạm tiểu thư là 5%, mà Mạc thủ trưởng Mạc Lâm có 20%."
"Một tiếng trước, Mạc Vân tiểu thư và Ngôn Luật tiên sinh đã ngồi máy bay về thành phố X, cùng Mạc thủ trưởng ký tên chuyển nhượng cổ phần, đem 30% cổ phần trong tay họ cùng 20% cổ phần toàn bộ chuyển nhượng cho Ngôn Thanh Hạm tiểu thư. Cho nên, Ngôn tiểu thư vẫn là người góp vốn đứng đầu Ngôn thị, có 100% quyền quyết định."
"Ngoài ra, trong cổ phần của Mạc thị, Mạc thủ trưởng có 80% cổ phần riêng, sau chuyển nhượng cho Mạc Lôi tiên sinh 20%, Mạc Sâm tiên sinh 20%, Chiến Mang Tuyền tiểu thư cùng những người khác góp vốn có 25%, cuối cùng còn lại 35%. Ngôn Thanh Hạm tiểu thư là cháu gái Mạc thủ trưởng, có mẹ được chi 20% cổ phần, còn lại của nàng là 5%."
"Nửa tháng trước, Ngôn tiểu thư đã đem 25% cổ phần trong tay nàng chuyển nhượng vào cổ phần Mạc thị cho Mạc Sâm tiên sinh, còn Mạc thủ trưởng còn 10% cổ phần vào sáng nay cũng đã hoàn thành chuyển nhượng. Tổng lại lần này, Mạc Sâm tiên sinh có 55% cổ phần quyền tổng tài Mạc thị vẫn nằm trong tay ngài ấy."
Nghe xong đoạn văn này, Mạc Lôi và Chiến Mang Tuyền sắc mặt sớm không còn tự tin như trước, còn lại chỉ là chút huyết sắc ảm đạm. Mạc Lôi không ngờ Mạc Lâm lại đem 25% cổ phần chuyển lại cho Ngôn Thanh Hạm, càng không ngờ vào lúc nguy cấp nhất, Ngôn Luật và Mạc Vân lại kịp thời chạy về!
Tại sao, đến tột cùng là vấn đề ở đâu? mình thiên toán vạn toán, thậm chí nói trước với các đại hội cổ đông, chỉ khiến bọn họ trở tay không kịp, lại bị chiếu ngược một quân! làm khó, từ khi bắt đầu hợp tác miếng đất xây dựng, chính là cục diện bọn họ bày ra? mục đích, chính là muốn dẫn mình mắc câu?!
Nghĩ vậy, Mạc Lôi ngẩng đầu lên, dùng con mắt tàn bạo nhìn Ngôn Thanh Hạm ngồi cách đó không xa. Đúng rồi, hết thảy tất cả đều do tiểu nha đầu này giở trò quỷ! là nàng, khiến cho mình cái gì cũng không còn!"Ngôn… Ngôn Thanh Hạm!" Mạc Lôi cắn răng nghiến lợi kêu tên Ngôn Thanh Hạm, như bị điên phóng đến chỗ cô. Mạc Lâm nhìn thấy, vội giơ quải trượng lên đánh vào đùi hắn, lực đạo cực lớn, đúng lúc đánh vào đầu gối, cuối cùng đem Mạc Lôi cao 1m78 ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục cùng luật sư đi đến khiến mắt Mạc Lôi và Chiến Mang Tuyền không ngừng choáng váng. "Mạc Lôi tiên sinh, cùng Chiến Mang Tuyền tiểu thư. Hiện tại, chúng tôi hoài nghi hai vị gần đây có hành động tham nhũng tiền công, tự mình bắt giữ người ngoài trái pháp luật. Hai vị có quyền giữ im lặng nhưng mọi điều các vị nói ra sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."
Tất cả mọi cố gắng, vào lúc này hóa thành bụi đất, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không bằng. Nhìn cổ tay mình bị còng lại, Mạc Lôi ngơ ngác nhìn Mạc Lâm cùng Mạc Sâm không đành lòng, cuối cùng khóc lên. Thấy một nam nhân hơn 50 tuổi khóc thành bộ dạng kia, có người ở đây cười nhạo, không hề tiết chết càng nhiều hơn, nhưng cũng có không đành lòng.
Nhìn hắn mất thể diện như vậy, Chiến Mang Tuyền không nói gì, chỉ giương mắt đánh giá sắc mặt lạnh nhạt của Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch. Tất cả nghi ngờ, vào lúc này có được đáp án. Cô ta cũng không theo cảnh sát phân phó mà rời đi liền, mà là chậm rãi đi từng bước đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
"Ngôn, trận chiến này là cô và Lam thắng. Tôi thua tâm phục khẩu phục, cũng phải bội phục chiêu số cùng kỹ thuật diễn của các người. Nếu các người đã làm đến mức này, chỉ sợ Chiến thị ngày mai cũng đổi chủ. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, chuyện mảnh đất kia, là ai giở trò quỷ." cho dù mất đi toàn bộ, sắp trở thành tù nhân trên mặt Chiến Mang Tuyền vẫn như cũ không chút kinh hoảng. Nhìn con ngươi cô ta đầy ắp nụ cười, Ngôn Thanh Hạm mím môi một cái nhẹ giọng nói.
"Chiến Mang Tuyền, tôi đã sớm nói với cô, Tiểu Mạch chịu khổ, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại từ cô. Thù lao không khó, khó nhất là vì thù lao mà trải qua ẩn nấp. Cô là một đối thủ cường đại, nếu như không phải có ông ngoại và đại cữu giúp đỡ tôi không thể đánh bại được cô. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, cô có ưu điểm lớn nhất, đồng thời cũng là khuyết điểm."
"Cô cái gì cũng không tin, cô không tin tình yêu, không tin bạn bè, chỉ tin mỗi tiền. Cho nên, khi Mạc Lôi đề nghị hợp tác với cô, rồi yêu cầu cô đem chuyện mua đất xây dựng phân tán sự chú ý của chúng tôi, nhân lần này thu mua cổ phần, thì cô cũng đã thua. Cô thua do sự cuồng vọng cùng tự phụ của cô, và thua do không tin tưởng vào tình yêu."
"Cô không hiểu được yêu, cho nên cô không biết giữ tình yêu hai người tín nhiệm có bao nhiêu bền chắc. Chuyện mảnh đất xây dựng, tôi tình nguyện đem nó làm một kết cục xấu. Cũng như tôi đã từng nói, vì Tiểu Mạch, tôi chấp nhận mất hết. Đừng tưởng là cô không hiểu được yêu, thì những người khác cũng sẽ không hiểu được."
"Ha ha, nói hay lắm, vậy thì trước giờ đều là diễn trò?" nghĩ lại Lam Khiên Mạch trong gió rét mất mát, nghĩ đến nàng một mình hẹn mình trong nhà hàng đối với Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ và khổ sở, còn có Ngôn Thanh Hạm đến gần mình mập mờ. Từng cảnh tượng thoáng qua trong đầu, Chiến Mang Tuyền tán thưởng nhìn Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm.
"Nếu cô cảm thấy là vậy, thì chính là như vậy."
"Ha ha… Ngôn, dĩ nhiên còn có Lam, hai người các ngươi, rất tốt, thật sự rất tốt."
Chiến Mang Tuyền thấp giọng nỉ non, cúi đầu đi ra khỏi phòng họp. Không ai nhìn thấy, từ trên cằm của cô ta rơi xuống một giọt chất lỏng trong suốt. Có lẽ, đó là mồ hôi, cũng có thể là nước mắt. Thật đáng tiếc, hôm nay trời trong xanh, không có mưa, cô ta chỉ có thể đem mọi yếu ớt bộc lộ ra ngoài, bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Phòng họp vừa huyên náo cũng không còn bóng người, Ngôn Thanh Hạm nhìn Lam Khiên Mạch bên cạnh, lộ ra nụ cười mệt mỏi. Hết thảy tất cả, rốt cuộc hôm nay cũng hạ màn. Cô và Lam Khiên Mạch, rốt cuộc có thể không lo lắng mà ở chung với nhau được rồi, cũng không còn bất kỳ ngăn trở nào nữa.
"Thanh Hạm, cám ơn chị." lúc này, từ sau lưng vang lên âm thanh thấp chậm của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm đem nàng ôm vào ngực, không cách nào ức chế siết chặt hai cánh tay.
"Tiểu Mạch, người nên nói cám ơn là chị mới đúng."
Không có em, thì chị cũng không hiểu, tình yêu lại tốt đẹp như vậy, lại mạnh mẽ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: hú, thi 2 ngày liên tục, cuối cùng cũng kết thúc rồi, văn chương cũng sắp kết thúc, rốt cuộc đến đích cuối rồi. Thấy câu cuối cùng, mọi người đừng nên kinh hoảng, chương này chưa kết thúc đâu, còn một chương 163 nữa, mới kết thúc chính văn. Liên quan đến thương chiến, Hiểu Bạo thực không hiểu, chỉ có thể dựa vào mình biết mà viết một ít.
Ở đây, giải thích với mọi người một chút, từ lúc hợp tác xây dựng bắt đầu, chính Ngôn Ngôn đã thiết kế một cái bẫy để đùa giỡn. Nàng biết Mạc Lôi sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng đoán được đối phương muốn đoạt được Mạc thị, mục tiêu của Chiến thị là Ngôn thị. Vì vậy, nàng tương kế tựu kế, cùng Lam Lam diễn tuồng. Trung lúc diễn, Ngôn Ngôn phải diễn bất tiết nhất cố với Lam Lam, dùng tiền trên hết, như vậy mới khiến Chiến tỷ yên tâm hợp tác với nàng.
Vì vậy, sau khi hợp tác thành công, Chiến tỷ và Mạc Lôi liên hiệp, dùng mảnh đất xây dựng hấp dẫn sự chú ý của nàng, trong tối bắt đầu cho người thu mua cổ phiếu cùng cổ phần rải rác bên ngoài. Trong đó, có một bộ phận mà Mạc Lôi và Chiến tỷ không biết, những thứ họ thu mua bên ngoài, thực sự đã sớm bị Ngôn Mạc thị lấy đi, đề phòng tình huống khác. Ở chương này, không xuất hiện nhưng bận rộn không thể đến giúp chính là ba mẹ Ngôn Ngôn, bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng về nước. Không ngờ trước khi Mạc Lôi tổ chức đại hội cổ đông lại về trước một ngày.
Cuối cùng, người xấu bị đuổi chạy khỏi cửa, chương ngày mai, là tổng kết với những chuyện đã làm, còn có chút chi tiết nhỏ không đáng nhắc đến. Dĩ nhiên, cũng có chuyện phụ huynh Lam Lam, có thể nói ngày mai hản ung dung thưởng thức một chương hạnh phúc.
Khi Hiểu Bạo viết xong chương 163, cả người cùng khỏe ra, một trường thiên văn kết thúc, không chỉ kết thúc một cái văn, mà đại biểu cho khởi đầu mới khác. Túm lại, ngày mai 8 giờ, chúng ta kết quả không gặp không về!
Ps: liên quan đến kết cục của Lăng lão bản, sau chương 163, sẽ bắt đầu phiên ngoại riêng của Lăng lão bản và Tả Tĩnh Nhan. Cp phụ dù ở chính văn là BE, nhưng phiên ngoại về các nàng, tất nhiên là hạnh phúc rồi, Lăng lõa bản sẽ còn thô bỉ ngang ngược chảy máu mũi lên sân!
Ngoài ra, muốn nói thêm, liên quan đến tiểu kịch trường chương trước. Gần đây người ta tinh thần suy yếu, nhìn danh sách người trêu đùa hơi bị kém, kết quả, khiến tiểu kịch trường xuất hiện bug nghiêm trọng, ở chỗ này cho a đạt và phù hoa quân một cá sao, tui đã thay lại. Vì vậy, hôm nay chính là phù hoa quân ra sân, nhóm 3 người mỹ nị nữ thần (bác sĩ Thư, Tiểu Thanh Hạm, Ngạo Tình.) ← đối ứng nhóm đặc công (tiểu tam tử, meng, phù hoa) không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi!
Sáng sớm, family Hiểu Bạo mỗi người lại trải cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Buổi sáng bác sĩ Thư vì người bạn nhỏ nhà mình mà chuẩn bị bữa sáng, lúc này chợt phát hiện, tiểu tam tử cho bụng từ trong phòng Mộ Dung tỷ chạy ra, bộ dạng hình như rất thống khổ.
Bác sĩ Thư: ngươi sao vậy? tam cô nương! (mọi người: há, đây là kiểu gọi quỷ dị gì vậy?)
tiểu tam tử: bác sĩ Thư, cứu ta, ta bị Mộ Dung tỷ đánh cho nội thương.
Bác sĩ Thư: ngươi xảy ra chuyện gì? (bác sĩ Thư nói, thấy tiểu tam tử phun máu kinh, vội đỡ nàng lên giường.)
tiểu tam tử: bác sĩ Thư, ta nghĩ mạng ta không giữ lâu được, mau gọi người ta yêu meng quân đến, ta muốn đút máu cho nàng như Dương Qúa đút máu cho Tiểu Long Nữ. (mọi người: miệng ngươi vị nặng quá.)
Bác sĩ Thư: không được, đây là không ổn ah!
tiểu tam tử: oh không, bác sĩ Thư, ta sắp chết, mau ah!
Bác sĩ Thư: tốt, ngươi chờ chút, ta đi tìm người cho ngươi. (bác sĩ Thư nói, đi tìm meng quân, lúc này, Ngôn Ngôn vừa tỉnh ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn tiểu tam tử mang giày nằm trên sofa, rất mất hứng.)
Ngôn Ngôn: ngươi sao lại mang giày lên nằm, thật mất lịch sự.
tiểu tam tử: Ngôn Ngôn, ta sắp chết.
Ngôn Ngôn: ừ.
tiểu tam tử: nà ní???? lạnh nhạt vậy sao, Ngôn Ngôn, ta cần máu….
Ngôn Ngôn: ngươi muốn ta làm gì? (Ngôn Ngôn mặt lộ hung quang.)
tiểu tam tử: ta cần máu.
Ngôn Ngôn: được rồi. (một lát sau, Ngôn Ngôn đem phù hoa quân tới, người kia hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên Ngôn Ngôn dùng dao rạch tay nàng, chảy đủ một tô lớn! Mọi người: Ngôn Ngôn sao lại hung hãn như vậy, mặc niệm cho phù hoa quân.)
phù hoa quân: ah ah ah!!! Ngôn Ngôn, sao ngươi lại đối với ta như vậy? máu của ta, đó là máu của ta ah ~
tiểu tam tử: nà ní, ta sắp chết rồi, ngươi đừng để ý máu nữa, nhanh cho ta!
phù hoa: được rồi, đang lúc phù hoa quân cần nhịn đau, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, khi mọi người lấy lại tinh thần, chén máu đã không còn thấy, còn dư lại chỉ là Ngạo Tình đứng bên cạnh chén không.
tiểu tam tử:…
phù hoa:…
Ngôn Ngôn:…
tiểu tam tử: ah ah ah, đây là ngày muốn ta chết, Ngạo Tình tỷ, ngươi nhiều máu như vậy, sao còn cướp của ta.
phù hoa: trời ah, đó là máu ta, máu ta ah ~ (mọi người: phù hoa, ngươi có chút đáng ghét đó.)
Ngạo Tình: xin lỗi, không nhịn được nên…
Ngay lúc này, bác sĩ Thư mang meng quân đến, 2 người dùng mì thịt bò khang sư phụ, cùng một thùng máu giả lớn mang lên, thấy bộ dạng meng quân nhu nhược nửa sống nửa chết, tiểu tam tử cảm động lưu lại nước mắt cá sấu. Lần này, Ngạo Tình ngược lại không cướp chén máu này, chỉ im lặng đứng tại chỗ. Một lát sau, bác sĩ Thư đút cho tiểu tam tử uống xong chén máu, Ngạo Tĩnh đột nhiên bật cười.
Mọi người: sao hả? (Ngạo Tình rất ít cười, nếu như cười, nhất định không có chuyện tốt.)
Ngạo Tình: một chén đó, là chính tông máu dì cả.
tiểu tam tử nghe thấy, chợt quay đầu nhìn meng quân, chỉ thấy người kia che bụng ngồi trên bàn, đang uống nước đường đỏ của bác sĩ Thư.
tiểu tam tử: này, ngươi….
meng quân: hả? ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết bác sĩ Thư muốn máu, ta cố ý không dùng bvs, sao hả?
Hiểu Bạo: há, trời ah, khẩu vị tiểu kịch trường này, thực sự là R18, đồng thời, cực cho tiểu tam tử đóng vai này, hy vọng mọi người đừng buồn nga. Tiểu kịch trường này, kết thúc trong tình huống thô bỉ, thực sự thì đây chỉ là chào đón sò huyết thôi, không thể xem nổi kịch trường này, thì sẽ không xem được sò huyết đâu ╮(╯▽╰)╭