Vĩnh Biệt Người

Chương 11




Tôi đã cố gắng không hồi tưởng quá nhiều những quá khứ ngọt ngào ấy nữa.

Mặc dù trong lòng tôi biết, sự tồn tại của Kỷ Thanh Nghiên luôn được tôi ghi nhớ.

Nhưng chính bởi vì hồi ức cuối cùng chỉ còn lại mỗi một mình nên tôi mới cảm nhận được sự khổ sở, giống như bị quên lãng ở một nơi hoang dã, thường xuyên cảm thấy ngay cả cái bóng của hy vọng cũng không có.

Tôi đã cố gắng suy nghĩ về nó theo một cách lạc quan…

Mới đầu là một đoạn tình yêu vô vọng.

Tôi thật may mắn khi có thể bắt đầu tình yêu với người kia được mấy năm.

Mà bây giờ, cậu ấy cần tôi.

Liên quan gì đến tình yêu chứ, nói ra nghe quá mức già mồm.

Cậu ấy cần tôi, thế là đủ rồi.

Thanh Nghiên và Phỉ Phỉ vẫn còn trẻ, hai người sẽ lại gắn bó như keo sơn nhanh thôi. Chỉ là sau khi trải qua một đêm gọi điện thổ lộ tâm trạng với tôi thì Kỷ Thanh Nghiên càng tín nhiệm tôi hơn, thông thường cậu ấy sẽ chạy tới nói với tôi về những tác phẩm, hoặc là mấy chuyện tình cảm lặt vặt của cậu.

Tôi cũng càng ngày càng có thể cân bằng tâm trạng của mình để nói chuyện với cậu.

“Ngày nào Phỉ Phỉ cũng nằng nặc muốn đi chơi ở nước ngoài, tôi dự định dẫn em ấy đi đất nước trước kia anh từng ở, không hiểu sao mà trong tiềm thức tôi rất muốn đi chỗ kia.” Kỷ Thanh Nghiên nói liên miên: “Anh có đề cử địa điểm nào không? Quan Nghị?”

Vào lúc bị gọi tên tôi mới dần lấy lại tinh thần.

Lại nói, tôi và Thanh Nghiên đến bây giờ vẫn chưa từng đi du lịch cùng nhau, cái tôi nói chính là du lịch dài ngày và ở nơi xa. Bởi vì cần đến quá nhiều đồ đạc, còn phải giấu diếm mẹ Kỷ nên chúng tôi chỉ đi xung quanh thành phố một hai ngày mà thôi.

Đã từng, chúng tôi cũng có kế hoạch muốn cùng đi qua một đất nước nào đó.

Ngắm cực quang, ngắm sa mạc, ngắm kiến trúc cổ…

Mà bây giờ, một người khác đã thay thế vị trí của tôi.

Lồng ngực tôi đau nhức, bất giác muốn hút thuốc, một trong những điều thay đổi lớn nhất sau khi tôi về nước chính là nghiện thuốc, mà còn hút rất hăng… Nhưng dưới tác dụng của nicotin, thật sự đại não có mấy giây ngắn ngủi trống rỗng đến mức mọi tâm sự và công việc đều có thể thoát ra bên ngoài.

Lúc trước Kỷ Thanh Nghiên cực kỳ ghét mùi khói thuốc, nếu như cậu biết chắc chắn sẽ mắng tôi, thậm chí còn có thể ầm ĩ để tôi cai thuốc.

Nhưng đáng tiếc cậu không ở đây.

Tay tôi đã đụng đến hộp thuốc lá, suy nghĩ một chút rồi lễ phép hỏi: “Có để ý chuyện tôi hút thuốc không?”

Kỷ Thanh Nghiên trước mặt nghe vậy thì nhíu mày, môi giật giật, dường như muốn nói không, nhưng cảm thấy như vậy rất mất lịch sự nên lắc đầu.

“Hút thuốc… Không tốt lắm.” Cậu do dự nói.

Tôi cụp mắt xuống, nghĩ vẫn nên quên đi.

“Gần như mỗi ngày tôi đều vùi đầu vào làm việc.” Tôi bình tĩnh mở miệng: “Bao gồm cả cuối tuần… Cho nên tôi cũng không có đề xuất gì đặc biệt cả.”

Thanh Nghiên sững sờ, ra vẻ không thể tin được: “Thật sao? Anh đi nước ngoài hơn hai năm mà hoàn toàn không đi du lịch luôn?”

“Ừ…” Tôi rất muốn hút thuốc, nhưng vẫn cố kiềm chế cơn nghiện thuốc lá của mình lại, nhẹ giọng nói: “Lúc ấy tôi rất muốn trở về.”

Kỷ Thanh Nghiên im lặng một hồi, vỗ vai tôi. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi đang nhớ về người yêu đã mất, mặc dù cậu không biết có chuyện gì nhưng vẫn chọn lễ phép ra về, cũng nói với tôi cậu ấy quyết định lập một kế hoạch.

Thật ra cậu đã trưởng thành, không biết từ bao giờ đã biết quan tâm chăm sóc người khác rồi.

Trước kia cho dù đi quanh thành phố nhỏ, người lên kế hoạch từ trước cũng là tôi, còn cậu ấy chỉ thích vui sướng đi phía sau tôi, thuận theo kế hoạch tôi đã sắp xếp.

Tôi chưa hề có ý nói chuyện này không tốt, nhưng tôi rất thích nhìn dáng vẻ cậu ấy thế này.

Vì ít nhiều cảm thấy thân phận của cậu giờ đã thay đổi nên cũng có đôi chút cảm khái mà thôi.

“Đúng rồi, Quan Nghị.” Trước khi cậu ấy ra về thì hình như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cậu quay đầu lại nói với tôi: “Gần đây anh… Hình như gầy đi rất nhiều.”

Tôi từ chối cho ý kiến, ừ một tiếng: “Gần đây rất bận rộn.”

Sau khi cậu trở về, cuối cùng tôi cũng có thể móc điếu thuốc trong hộp ra, đốt thuốc lên rồi bắt đầu không ngừng rít thuốc.

Kết quả là do lần hút đầu tiên quá mạnh nên liên tục ho khan, tôi che miệng rồi khép cửa lại, không muốn để Thanh Nghiên vừa vào phòng nghe được.

Chắc là cũng không nghe được đâu, thời gian này cậu sẽ gọi điện thoại với Phỉ Phỉ, hoặc là nghe nhạc tìm cảm hứng vẽ tranh.

Đợi đến lúc cơn ho dừng hẳn, tôi mở bàn tay ra, quả nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay đầy máu.

Đúng là gần đây cơ thể tôi không tốt lắm.

Thường xuyên cảm thấy đau ngực, đầu óc choáng váng, còn có triệu chứng thỉnh thoảng ho ra máu, hơn nữa còn càng ngày càng tăng, không biết là thật sự có bệnh hay do áp lực công việc quá lớn nên viêm phổi.

Trước đó khi ở nước ngoài cũng có một lần xảy ra chuyện như vậy.

Lúc ấy còn tưởng mình bị bệnh nặng, nghĩ tới Thanh Nghiên trong nước có thể sẽ rất sốt ruột nên vô cùng lo lắng đi bệnh viện, kết quả xét nghiệm là do viêm phổi.

Không phải nói viêm phổi thì không nên chăm sóc tốt, nhưng một lần đi bệnh viện ở nước ngoài tốn quá nhiều thời gian, sau khi xuất hiện hàng loạt những triệu chứng đó thì cơ bản đều dùng thuốc để đối phó, về sau cũng không cảm thấy có việc gì.

Quá trình khám bệnh ở trong nước thuận lợi hơn ở nước ngoài rất nhiều, hơn nữa lần này còn kéo dài khá lâu nên tôi suy nghĩ định sắp xếp thời gian gần nhất để đi khám bác sĩ.



Dạo này Thanh Nghiên rất ít khi phát bệnh.

Gần như là hoàn toàn không có.

Cậu ấy nói với tôi, gần đây cậu đã đánh dấu tạm thời Phỉ Phỉ.

Hình như là vì một lần nào đó hai người ra ngoài chơi rồi uống một chút rượu, trong lúc nhất thời sinh ra phản ứng giữa Alpha và Omega.

Nghe nói do vậy mà Phỉ Phỉ không mấy vui vẻ, còn không để ý đến Thanh Nghiên vài ngày. Thanh Nghiên cũng thấy tự trách, cảm thấy đều do cậu không khống chế được sự bốc đồng của mình. Sau khi cậu tặng quà rồi thành tâm xin lỗi thì hai người mới tạm hòa bình như lúc ban đầu.

Tôi đoán do đã đánh dấu tạm thời nên tin tức tố của cậu ấy về cơ bản đã ổn định, từ suy đoán này, có lẽ sau khi cậu ấy đánh dấu Phỉ Phỉ thì sẽ không cần tôi nữa.

Tôi ngồi ngẩn người trên giường một hồi, tiếp đến mở rương hành lý ra, mở bức chân dung màu xanh lam được giấu ở nơi sâu nhất, sau khi hai mắt nhìn thấy một mảnh xanh đậm kia thì lồng ngực đang đau đớn cũng từ từ dịu đi một chút…

Nếu như, cậu ấy không tiếp tục cần tôi nữa…

Hẳn là tôi nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, bởi vì nó có ý nghĩa rằng cậu ấy đã khỏi bệnh.

Thế nhưng ai có thể chữa trị cho tôi đây?

- Hết chương 11 -