Vĩnh Biệt Người

Chương 17




Tôi đứng ngây ngốc trước của bệnh viện khá lâu, cuối cùng cũng chậm chạp đi về nhà mà Kỷ Thanh Nghiên vẫn còn chưa về.

Bây giờ mỗi khi ở một mình là cơn nghiện thuốc của tôi lại trào dâng.

Vừa mới theo thói quen sờ tìm thuốc lá, tôi chợt nhớ đến cuộc đối thoại cùng bác sĩ ban nãy.

“Tế bào ung thư phổi ban đầu phát sinh là do hút thuốc quá nhiều… Cậu lại còn trẻ như vậy, rốt cuộc một ngày cậu hút bao nhiêu điếu vậy?”

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói thật con số ra.

Bác sĩ trợn mắt há hốc mồm, sau đó nghiêm khắc dặn dò tôi kể từ hôm nay trở đi tuyệt đối không được đụng vào khói thuốc.

Tôi cũng nhanh mồm đáp lại, chẳng qua là dính vào cái thứ gây nghiện này thì sao có thể nói bỏ là bỏ được. Huống hồ gì, nicotin thật sự có công dụng làm tê liệt thần kinh vốn căng chặt của tôi, cho tôi được đôi chút khoảng trời giải thoát ngắn ngủi…

Thôi được rồi.

Tôi thở dài, ném hộp thuốc lá đi.

Rồi tiện thể đến tủ lạnh lấy que kem mà Thanh Nghiên mua lần trước nhét vào miệng.

Kem rõ là ngọt, nhưng lần nào tôi cũng nếm ra được chút vị đắng chát.

Đến lúc ăn xong que kem Thanh Nghiên cũng chưa trở về.

Hẳn cậu ấy hãy còn đang chìm đắm trong dư vị hạnh phúc vì lời cầu hôn thành công nhỉ.

Tôi không muốn ăn gì cả, bèn lê bước chân về phòng thu xếp hành lý.

Thật sự thì đồ đạc của tôi không nhiều lắm, có lẽ là do trước khi chuyển đến đây đã dự tính được đến cuối rồi cũng phải rời đi thôi.

Bức chân dung màu xanh kia vẫn luôn bị tôi giấu trong vali, tựa như sự tồn tại của nó nhắc nhở tôi một điều rằng, tôi đã từng được một Thanh Nghiên yêu đến thế.

Tôi cẩn thận vuốt ve hoa văn trên bức tranh, rồi lại nhớ đến cái cảnh lần đầu được cầm nó trên tay.

“Khoan sờ đã, tranh còn chưa khô đâu.” Kỷ Thanh Nghiên đè tay tôi lại, vẻ mặt đắc ý, “Anh Quan, anh rất thích đúng không? Thích đến mức không buông được luôn?”

Mặc dù đã nhìn quá trình cậu ấy vẽ, nhưng tới lúc nhận được thành phẩm tôi vẫn kinh ngạc mà thán phục, cậu ấy có thể phác họa ra tôi một cách tinh tế như vậy.

“Trông anh cứ như quái vật hồ Loch Ness ấy nhỉ.” Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu ấy khiến tôi muốn trêu chọc một phen – rồi ngay giây tiếp theo phải bổ sung thêm một câu trước khi đối phương bày ra vẻ mặt hờn dỗi: “Nhưng mà, anh rất thích.”

Kỷ Thanh Nghiên cười rạng rỡ, kế đó nhanh chóng hôn lên môi tôi một cái: “Phải vậy mới được —— chứ!”

Thời gian thấm thoát trôi qua, hiện giờ bức tranh này đã khô từ lâu, khi đầu ngón tay chạm vào sẽ có cảm giác khô ráp hệt như mảng tường bị bong tróc.

Ở góc dưới cùng bên phải là chữ ký như rồng bay phượng múa của Kỷ Thanh Nghiên.

Là bút tích khi xưa Kỷ Thanh Nghiên để lại.

Kỷ Thanh Nghiên của quá khứ.

Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào nét chữ kia rất lâu, rồi mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.

Mỗi lần nhìn thấy bức chân dung này, tôi sẽ có cảm giác tựa như… cậu ấy vẫn còn bên cạnh tôi.

Bỗng nghe thấy có tiếng người mở khóa, tôi hết cả hồn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhét bức chân dung vào chỗ sâu tít trong đống quần áo, xong lại đứng bật dậy chẳng khác nào có tật giật mình.

À, là Kỷ Thanh Nghiên về.

Là Thanh Nghiên của bây giờ, ký ức chồng lên thực tại, tôi mới nhớ ra rằng Alpha trưởng thành trước mắt tôi lúc này đã chính thức có được một vị hôn phu mà mình yêu thương.

“Hi*, Thanh Nghiên.” Tôi nuốt xuống cơn bồi hồi đã đọng lại trong cuốn họng bấy lâu nay, cất lời chào với cậu ấy.

(*Hi này là xin chào bằng Tiếng Anh chứ không phải cười hi hi đâu nha.)

Kỷ Thanh Nghiên còn đang giữ cửa mở, vẻ mặt hình như có hơi cứng lại.

“… Quan Nghị, anh định đi à?” Cậu ấy nhíu mày hỏi tôi, giọng nói trong trẻo thường ngày cũng trầm hẳn xuống, trông có vẻ không dễ chịu cho lắm.

Tôi cụp mắt xuống nhìn vào mớ hành lí đã sắp xếp gần xong, gom hết đồ đạc ra thế mà cũng chỉ nhét đủ một vali mà thôi.

Tôi thở dài một hơi, vừa chột dạ đóng vali lại vừa bình tĩnh mở lời: “Đúng vậy, tôi tính dọn đi.”

Lạch cạch.

Là tiếng đóng cửa.

Cậu ấy đứng trước cửa một hồi rồi mới bắt đầu di chuyển lại đây, tiếng cởi giày rất lớn, dường như có hơi sốt ruột.

“Đang yên đang lành sao lại đi đột ngột như vậy?” Cậu ấy bước đến bên cạnh tôi, sau khi hít sâu mấy bận mới chậm chạp nói ra.

Giọng điệu của cậu có vẻ rất không vui, mà nguyên nhân không vui – có lẽ là do miễn cưỡng đi.

Tôi không kìm được mà phải ngẩng đầu lên quan sát nét mặt của cậu ấy.

Sắc mặt của Kỷ Thanh Nghiên thật sự rất bình tĩnh, thậm chí ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tôi còn mang theo chút hung ác, khóe môi lúc nào cũng cong cong giờ lại mím thành một đường thẳng tắp, lặng lẽ tóe ra tia lửa.

Hình như trước đây tôi đã từng nhìn thấy cái vẻ mặt này rồi.

… Đúng rồi, cái lần sau khi phân hóa thành Alpha xong, Kỷ Thanh Nghiên cũng cố tình chạy tới ký túc xá tìm tôi, cũng bày ra vẻ mặt như thế này đây.

Mà đối diện với vẻ mặt đó tôi lại bất giác nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, lầm bầm trong miệng: “Cậu sắp đính hôn rồi.”

Vừa thốt ra câu này xong, tôi đã hối hận ngay lập tức.

Đồng thời cũng nhận ra sắc mặt hầm hầm của cậu ấy tiêu tán trong nháy mắt – Kỷ Thanh Nghiên khẽ cau mày, thu pheromone Alpha hung hãn chẳng biết phóng ra từ bao giờ về, để lộ biểu cảm bối rối không biết phải làm sao.

“Tôi…”

Cõi lòng tôi run rẩy chờ đợi một lúc, song cũng chỉ chờ được mỗi một chữ đấy mà thôi.

Tuy có hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn nhanh chóng bình tâm lại.

Vỏn vẹn có một ngày mà đã trải qua quá nhiều đợt đả kích như vậy, tôi cứ như được tròng thêm một lớp giáp sắt, cảm tưởng cho dù cậu ấy có bày ra thái độ gì đi chăng nữa… cũng không thể nào đả thương tôi được.

“Cậu sắp đính hôn.” Tôi đứng thẳng người đối mặt với cậu ấy, bình tâm bình khí mà mở miệng, “Cậu cũng biết… Cho nên tôi cũng phải đi thôi.”

Tôi không muốn diễn kịch nữa, quá mệt mỏi rồi.

Người trước mặt sững sờ, rồi lại do dự, cậu ấy nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, thế mà chẳng hiểu sao lỗ tai lại hơi hồng hồng.

Môi cậu ấy mở rồi đóng, cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào.

Cậu ấy… Không nỡ ư?

Từ tận đáy lòng tôi dâng lên một nỗi an ủi không tên, song nhiều hơn vẫn là niềm thương cảm.

Dù sao thì dù, tránh đi là tốt nhất.

Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của của cậu ấy, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ quá đỗi, giây phút ngón tay vừa chạm vào nơi đó, tôi nhận thấy cơ thể cậu ấy bỗng run lên một cái, nhưng… cậu ấy vẫn không tránh né.

Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay về.

Ánh mắt của cậu ấy vẫn luôn kề sát trên từng ngón tay của tôi, đương khi tôi làm một loạt động tác thì hàng chân mày cậu ấy lại càng nhíu chặt hơn, nhưng trên khuôn mặt kia lại đầy một vẻ lúng túng và hoang mang.

“Tôi luôn muốn hỏi cậu một câu.”

Ngực chợt đau nhói, tôi nghĩ hẳn là do mình mắc bệnh mà ra.

“… Sao cậu lại –”

Tôi chỉ là, thuần túy muốn hỏi một vấn đề.

“Thích…”

Tuyệt đối, không phải là tra hỏi.

“Phỉ Phỉ?”