Vĩnh Biệt Người

Chương 18: (Hoàn chính văn)




Sự im lặng lần này khác hẳn so với trước đó.

Sau khi Kỷ Thanh Nghiên nghe câu hỏi của tôi xong thì thái độ bỗng chốc thay đổi, như thể não bộ của cậu ấy có một hệ thống đáp trả được tích hợp sẵn vậy, cậu ấy nói không chút do dự.

"Bởi vì Phỉ Phỉ là Omega phù hợp với tôi."

Nói xong câu này chân mày cậu ấy lại nhíu lại, dường như cảm thấy chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu –

"Pheromone của chúng tôi rất hợp với nhau – hơn nữa lúc tôi vừa tỉnh dậy, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Phỉ Phỉ... Em ấy mang cho tôi cảm giác như đã từng quen vậy."

Tôi thất thần trong giây lát, cơn đau nơi lồng ngực dần tăng khiến tôi sắp không đứng vững được nữa, đồng thời lỗ tai tôi cùng ù đi, giống như nghe không rõ âm thanh của cậu ấy.

Tôi nghe nhầm thì phải. Kỷ Thanh Nghiên thế mà lại nói với tôi, nói cậu ấy chọn Phỉ Phỉ là do... Phỉ Phỉ là Omega phù hợp với cậu ấy.

Ra là cậu ấy cũng sẽ nói như vậy nhỉ.

Kỷ Thanh Nghiên – người đã từng ương bướng đến mức coi trời bằng vung, người từng nói "Đều là Alpha thì làm sao." có lẽ đã thật sự không còn tồn tại nữa.

Tâm trạng tôi lênh đênh giữa do dự và không cam tâm – Luồng suy nghĩ không cam lòng này tựa như cái gai ẩn núp bấy lâu nay, dù cho hằng đau đớn đến thế, thậm chí nhiều lần hành hạ tôi đến chết đi sống lại, thế nhưng tôi vẫn chưa từng có ý nghĩ sẽ nhổ bỏ nó tận gốc.

Tôi chỉ là không muốn thừa nhận, rằng mọi chuyện trong quá khứ đều chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố ép bản thân nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Sắc mặt Kỷ Thanh Nghiên thoáng thay đổi, rồi cũng khẽ nhích ra mắt đối mắt với tôi.

Giữa trạng thái giằng co, tôi đành từ bỏ trước vậy.

Tôi nghĩ... thôi thì cứ vậy đi.

Cái gai kia cuối cùng cũng rơi ra một cách nhẹ nhàng.

Tôi thở dài một hơi, rồi gọi thẳng tên họ của cậu ấy ra: "Kỷ Thanh Nghiên."

Mí mắt cậu ấy run run, vừa do dự không hiểu sao vừa nhìn về phía tôi.

"Đợi giải quyết xong hết việc tôi sẽ đi." Tôi cố xoa dịu cơn đau dai dẳng trong ngực, dừng lại một chốc rồi mới tiếp tục, "Tôi –"

Yêu em.

Thông thường thì đây là câu nói tạm biệt giữa những người yêu chính thức với nhau nhỉ.

Tôi chợt nghĩ như vậy.

À, không phải, đương nhiên tôi sẽ không nói thế rồi, đây chỉ là tưởng tượng thôi – dù cho sẽ vẫn đau khổ đi chăng nữa tôi vẫn hi vọng cậu ấy được hạnh phúc, cũng không thể tiếp tục làm phiền cậu ấy nữa.

"Hi vọng cậu và Phỉ Phỉ có thể hạnh phúc." Tôi nở nụ cười, chúc một lời chúc từ tận đáy lòng.

Dường như nét mặt của Kỷ Thanh Nghiên có hơi cứng lại, sau đó phát ra một tiếng "Ừ" rất khẽ.

"... Vậy rồi, anh ở chỗ nào?" Có lẽ cậu ấy bất thình lình nhớ tới vấn đề này nên mới vội vàng hỏi tôi.

Kể từ khi thoát khỏi cái gai kia, tôi như trút được gánh nặng khi cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cậu ấy bằng giọng điệu chân thành thoải mái.

"Tôi dự tính sẽ về nhà rồi sau đó ra nước ngoài." Tuy rằng vẫn đang gạt cậu ấy, nhưng dù gì thì cậu ấy cũng không cần phải biết nơi tôi sẽ đi tiếp theo. "Có lẽ tôi không đến dự lễ đính hôn của bọn cậu được rồi."

Vẻ mặt của cậu ấy lại tái đi, biểu cảm kia cứ như là đang thương tâm vậy.

Là... Thương tâm sao?

Tôi mím môi dưới, có hơi không dám nhìn thẳng vào cậu ấy.

"... Trước khi đi, có thể ôm một cái cuối cùng được không?"

Tôi chỉ muốn trịnh trọng nói lời chào tạm biệt quá khứ mà thôi. Hoàn toàn không có ý gì khác.

Thấy cậu ấy không động đậy, có vẻ như cũng không có ý định từ chối nên tôi dứt khoát bước tới, nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng.

Là hơi thở quen thuộc... chỉ có ở Thanh Nghiên.

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt tôi không kìm được mà dâng đầy xót xa.

Phát hiện thấy cả người cậu ấy dần cứng lại, tôi mới nhận ra nước mắt của mình đang chảy xuôi thật.

Tôi sốt sắng lùi lại một bước khỏi bờ ngực của cậu ấy, rồi quay mặt đi lau nước mắt.

Tôi không dám nhìn vào mắt của người nọ, thế rồi lại bắt đầu giải thích lung tung: "... Quen biết cậu lâu như vậy, giờ thấy cậu đã tìm được Omega phù hợp, tôi rất vui."

... Một lần cuối cùng.

Lần trước khi mà tôi khóc như thế này trước mặt cậu ấy là lúc cậu ấy dũng cảm thú nhận với tôi rằng cậu muốn ở bên tôi.

Tôi kiên cường nhẫn nhịn hơn nửa cuộc đời, bây giờ lại phải ra đi, vì thế nên lần cuối cùng rơi nước mắt trước mặt người tôi yêu này đây hẳn sẽ không bị xuống địa ngục đâu nhỉ.

Cũng có thể do phước lành từ cơn đau ngực ban cho, nên một người khi bị bệnh sẽ dễ dàng trở nên yếu ớt đi.

Giữa làn mông lung, tôi thấy cậu ấy ngập ngừng đưa tay ra như thể muốn chạm vào tôi.

Tôi nhẹ nhàng tránh.

...

Mãi cho đến khi tôi kéo vali ra khỏi căn chung cư của cậu ấy, người kia vẫn còn đứng y nguyên tại chỗ yên lặng nhìn tôi chằm chằm, bóng dáng ấy thậm chí còn toát lên chút cô đơn.

Dường như cuối cùng cậu ấy cũng nghĩ ra được mình muốn nói gì, cậu nói với tôi: "Quan Nghị, dạo này anh gầy đi nhiều quá, nhớ phải..."

"Tôi sẽ tự chăm sóc cho mình, cậu cũng thế nhé." Tôi nói.

Môi cậu ấy mím lại.

Hiện giờ cậu ấy thấy không nỡ cũng là do cảm thấy buồn khi tôi rời đi, nhưng cậu ấy sẽ không níu kéo tôi quá mức, bởi vì cậu ấy đã có Omega của riêng mình – người trưởng thành như cậu ấy sau khi biết được tấm chân tình của tôi cũng hiểu rõ được một điều, rằng giữ tôi lại chỉ càng tàn nhẫn thêm mà thôi.

Nhiêu đây thôi đã quá đủ rồi.

Tôi cười khẽ.

"Tôi đi đây."

Có lẽ không cần phải nói lời tạm biệt.

Vì chắc sẽ không còn gặp được nữa.

Lần hạ quyết tâm một cách chắc chắn này chính là kết cục tốt nhất cho hai chúng tôi.

Tôi thật lòng hi vọng cậu ấy có thể trải qua quãng đời còn lại một cách bình an hạnh phúc.

Còn quãng đời sau này của tôi.

Tôi nghĩ mình phải xóa bỏ hết tất cả cách thức liên lạc, bước qua những dấu vết của mối tình năm xưa với Thanh Nghiên hết một lần.

Từ sân trường đến giáo đường, cả những thành phố nơi chúng tôi từng đến thăm thú.

Sau đó tôi nghĩ mình vẫn sẽ đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Mặc dù cơ hội chữa khỏi là rất mong manh, song có lẽ... Phẫu thuật có thể sẽ kéo dài thời gian của tôi thêm chừng hai năm nữa.

Có lẽ tôi sẽ nghe được tin kết hôn của cậu ấy.

Nhưng người ấy dù sao cũng là một Thanh Nghiên hoàn toàn mới, chuyện quá khứ của cậu ấy sau này đều không liên quan gì đến tôi cả.

Tôi sẽ mang hồi ức khi xưa đi hết quãng đời còn lại.

Sau đó sẽ có một ngày, tôi sẽ gặp lại Thanh Nghiên của quá khứ kia trong vô số thế giới nào đó.

Đây chính là kết thúc tốt nhất rồi.

- Hoàn chính văn –

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật chính là Quan Nghị, cho nên góc nhìn của Quan Nghị xong thì chính văn cũng xong.

Những góc nhìn khác đều sẽ xuất hiện trong phiên ngoại(chuẩn bị rải máu chó nào).