Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 186: Bái kiến huynh tẩu




Edited by Bà Còm

Vào đêm Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ thành hôn, khách khứa ùn ùn kéo đến phủ Triệu Vương, cảnh tượng không chút nào thua kém với ngày Trần Thiện Chiêu nghênh đón Thế tử phi vào cửa. Thứ nhất vì Trần Thiện Chiêu cố ý muốn cho Tứ đệ thêm thể diện nên mời một loạt tông thất hoàng thân quen biết ở kinh thành, thứ hai là vì quan hệ của Định Viễn Hầu Vương Thành trong vòng huân quý thực tốt, vài vị Quốc công và Hầu tước Bá tước nổi tiếng ông đều có quen biết. Thế là trong ngày này, các vị huân quý vừa nể mặt nhà họ Vương vừa nể mặt phủ Triệu Vương nên đều trình diện đông đủ, cối cùng tân lang Trần Thiện Duệ bị chuốc rượu đến say mèm.

Mà những chuyện này, mặc dù Chương Hàm đã sớm về phòng nhưng vô số người không ngừng báo tin. Nàng chỉ để ý đến đoàn đưa dâu có được tiếp đãi cẩn thận hay không, khi biết mọi người dùng tiệc xong đã giải tán, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói với Đan ma ma đích thân vào báo: “Hôm nay làm phiền ma ma và mọi người vất vả, lát nữa nhờ ma ma thông báo cho từ trên xuống dưới -- quản sự trở lên được thưởng năm lượng, các tầng cấp dưới quản sự thì dựa theo chức vụ thưởng từ ba lượng đến hai lượng một lượng. Mấy ngày tới thay phiên nhau được một ngày nghỉ.”

“Vâng, lão nô thay mặt bọn họ cảm tạ Thế tử phi.”

Đan ma ma hành lễ xong cười vui vẻ rời phòng, Chương Hàm nhớ tới Trần Thiện Chiêu xưa nay không thích náo nhiệt thường sớm tránh đi, không hiểu sao đến giờ này vẫn chẳng thấy bóng dáng, tức khắc có chút kinh ngạc. Kiềm lại sự thắc mắc đọc xong vài trang sách, vẫn chưa thấy Trần Thiện Chiêu đâu, nàng không thể nhẫn nại lập tức phân phó Thu Vận ra ngoài tìm hiểu. Ước chừng một hồi lâu, Thu Vận mới quay lại.

“Thế tử phi, Thế tử gia ở thư phòng, nghe nói người của Triệu Vương điện hạ mang tin tức tới.”

Lúc này Chương Hàm mới yên tâm, lập tức gấp sách lại bảo Thu Vận hầu hạ mình thay y phục. Sau khi ngâm chân nước nóng, nàng thoải mải nằm phần trong giường thiếp đi. Màn giường được huân hương hoa toát ra hương thơm nhàn nhạt dễ chịu, mà nàng từ sau khi mang thai lại thích ngủ cực kỳ, thai nhi vẫn luôn an ổn rất ít làm nàng khó chịu, cho nên chỉ trong chốc lát nàng đã ngủ ngon lành. Không biết qua bao lâu, khi chân nàng trong chăn dường như đá phải thứ gì mới khiến nàng bừng tỉnh. Mơ mơ màng màng mở mắt, nàng phát hiện Trần Thiện Chiêu một tay chống lên dùng gối đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chú.

“Cuối cùng chàng đã trở lại? Trễ thế này còn chưa ngủ?”

Thấy tiểu thê tử vẫn ngái ngủ đôi mắt mông lung, ngay cả nói chuyện cũng hơi lè nhè, Trần Thiện Chiêu mỉm cười. Kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Chương Hàm một lần nữa, anh chàng mới âu yếm bảo: “Ta mới vừa ăn bữa khuya, dù sao cũng phải tiêu thực trong chốc lát rồi ngủ. Nàng mau tiếp tục ngủ đi, đừng khiến bảo bảo của chúng ta bị mệt!”

“Chỉ biết nói nhảm!” Chương Hàm bật cười, an tâm nhắm mắt lại. Ngoài hương hoa bách hợp lãng đãng, còn có một cỗ hơi thở càng quen thuộc khiến nàng mau chóng tiến vào mộng đẹp. Nàng mơ thấy hai đứa trẻ một nam một nữ cười khúc khích vươn đôi tay mũm mĩm về phía mình, ríu rít hỏi nàng thích bé trai hay bé gái; nàng không biết nên trả lời thế nào, hai đứa nhỏ bèn vây quanh nàng vui cười đùa giỡn...

Suốt một buổi tối, Chương Hàm không biết mình đã trải qua bao nhiêu giấc mơ nhưng toàn là những khung cảnh hạnh phúc yên vui. Cho nên, khi sáng tinh mơ nghe bên tai có tiếng đánh thức, nàng thậm chí không muốn dậy chút nào. Mãi đến khi đôi môi bị bịt kín hít thở khó khăn, nàng mới bừng tỉnh mở mắt, lại thấy một gương mặt gần trong gang tấc.

“Chàng... chàng làm gì thế?”

Bị Chương Hàm dùng cả hai tay chống trên ngực đẩy một phen, Trần Thiện Chiêu lùi ra sau một chút, nhún vai "ngây thơ vô số tội" nói: “Ai bảo kêu nàng quá trời mà chẳng có phản ứng! Nếu là ngày thường, cho dù nàng ngủ đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu cũng không sao, nhưng hôm nay ngày đầu tiên tân nương tử gặp người thân. Phụ vương và mẫu thân không ở đây, trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, nếu để trễ canh giờ hành lễ thì thật khó giải thích!”

“Sao chàng không nói sớm!”

Mặc dù bị Trần Thiện Chiêu bỡn cợt hôn đến mức gò má nhuốm rặng mây đỏ, nhưng vừa nghe được lời này, Chương Hàm lập tức phản ứng. Ban đầu trong vương phủ chỉ có huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ, mà Trần Thiện Duệ thì ba ngày đã hết hai ngày không về nhà, cơ hội gặp mặt rất ít, Trần Thiện Chiêu bảo nàng không cần phải xen vào nên nàng cũng không để ý. Nhưng hiện giờ nàng lại có thêm một trục lý, đương nhiên không thể tùy tiện giống như ngày thường. Nàng xốc chăn lên đang muốn xuống giường đã thấy Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm ngồi xổm trước giường cầm sẵn giày chờ mang vào cho nàng. Bên ngoài giường Bạt bộ, nàng thấy Phương Thảo và Bích Nhân khoanh tay đứng hầu, lập tức nhịn không được hung hăng lườm Trần Thiện Chiêu một cái sắc như dao.

Vừa rồi ông tướng này dám trắng trợn táo bạo làm trò trước mặt các nha hoàn như vậy sao?

Dường như đoán ra nàng đang nghĩ gì, Phương Thảo mỉm cười nhún gối nói: “Thế tử phi, ngày hôm qua có người tặng mấy thùng nước sơn tuyền. Đan ma ma và Thẩm cô cô đều nói nước kia không thích hợp pha trà, rửa mặt lại rất tốt. Thế tử gia đặc biệt sai người đun nóng nước sơn tuyền, kêu chúng nô tỳ ra ngoài bưng vào hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”

Việc nhỏ như vậy mà phu quân cũng để ý tỉ mỉ!

Tuy lại lần nữa lườm Trần Thiện Chiêu một cái, nhưng lúc này ánh mắt Chương Hàm bất giác nhiều thêm mấy phần dịu dàng. Đến khi xuống đất được người hầu hạ rửa mặt chải đầu thay y phục, nàng đột nhiên phát hiện lễ phục Thế tử phi mặc hôm giao thừa không chật chội giống như nàng tưởng tượng, trái lại còn rộng rãi hơn nhiều. Đang ngạc nhiên ngắm mình trong gương, nàng chợt thấy trong gương sau lưng mình xuất hiện hình ảnh của Trần Thiện Chiêu.

“Xem ra vừa đẹp, mặc đến khi nàng hoài thai mười tháng cũng vẫn thoải mái.” Trần Thiện Chiêu đè tay lên vai Chương Hàm, cười tủm tỉm nói: “Lúc trước nàng làm xiêm y cho chính mình mà chẳng chú ý gì hết, đúng ra phải làm cho mình vài bộ phòng khi có tin vui chứ! Cũng may là ta chọn mấy người tay nghề giỏi chế tạo gấp gáp, hôm nay gặp Tứ đệ và Tứ đệ muội vừa lúc dùng được.”

“Chàng nha...”

Tuy giọng điệu oán trách, nhưng thấy Trần Thiện Chiêu ngay cả chuyện nàng quên bén đi mất mà vẫn nhớ tới, Chương Hàm không khỏi vô cùng cảm động và hạnh phúc.

Đến khi chuẩn bị xong hết thảy rời thượng phòng, Trần Thiện Chiêu khăng khăng đích thân dìu nàng đi đến cỗ kiệu, khi hạ kiệu trước chính sảnh Bạch Hổ đường, anh chàng lại tự mình đỡ nàng xuống, bộ dáng thật cẩn thận cứ như đang che chở trân bảo tuyệt thế. Cho dù Vương Lăng đứng bên cạnh Trần Thiện Duệ đã sớm biết Triệu Vương Thế tử ngoan ngoãn phục tùng Thế tử phi, vậy mà chứng kiến cảnh này không khỏi hơi nhướng mày.

Theo lý là trước lạy phụ mẫu sau bái huynh trưởng, nhưng phu thê Triệu Vương đều không ở đây, Thế tử Trần Thiện Chiêu và Thế tử phi Chương Hàm là tông tử tông phụ của Triệu Vương, đương nhiên được thay mặt phụ mẫu nhận bái lễ. Hai người ngồi ở vị trí chủ vị nhận bốn lạy của Trần Thiện Duệ và Vương Lăng, ngay sau đó chuyển sang vị trí đầu tiên bên dưới nhận hai vái rồi trả lại một vái, vậy xem như kết thúc buổi lễ.

Sau khi hai người ngồi xuống một lần nữa, Chương Hàm quan sát Vương Lăng mặc một thân váy Tương và áo lụa vạt chéo màu xanh ngọc thêu hoa lan ở đường viền, so với áo cưới đỏ rực hôm qua thì nàng lại thấy màu đỏ càng hợp hơn. Xét cho cùng, màu xanh ngọc luôn trông có vẻ già dặn ổn trọng, nhưng nét mặt Vương Lăng tràn đầy khí khái hào sảng, mặc màu này có vẻ không được tương xứng.

Hành lễ xong vừa ngồi xuống thì Vương Lăng thấy Lâm mụ mụ bưng một khay phủ lụa đỏ lại đây, nàng liền tự mình nhận lấy cầm trong tay, đứng dậy lần nữa đi tới trước mặt Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm, cung kính khom người nói: “Đại ca, Đại tẩu, đây là một chút tâm ý muội xin kính hiến cho phụ vương và mẫu thân ở Bắc Bình. Tuy nói đường xá xa xôi nhưng hy vọng có thể nhanh chóng đưa đến tay nhị lão, thành toàn một mảnh hiếu tâm.”

“Đây là đương nhiên.”

Thấy đồ đặt trên khay được phủ lụa đỏ che lại, Trần Thiện Chiêu không hỏi thêm bên trong là gì, cũng không mở ra liếc mắt một cái, chỉ cười tủm tỉm đưa tay tiếp nhận đồ vật rồi chuyển giao cho Đan ma ma đứng bên cạnh. Thấy Trần Thiện Chiêu nhận đồ xong, Vương Lăng mới nháy mắt ra hiệu, Lâm mụ mụ tức khắc mang tới một khay khác cũng phủ lụa đỏ, lúc này lại trực tiếp dâng lên trước mặt Trần Thiện Chiêu.

“Muội biết Đại ca mê sách, đây là bản khắc Trà Kinh của Lục Vũ từ thời nhà Đường mà phụ thân trân quý, hôm nay có thể tặng người tri âm.”

Trần Thiện Chiêu vừa nghe được tặng sách là đôi mắt tức khắc sáng ngời, chờ Vương Lăng nói xong, anh chàng cười tủm tỉm: “Một phen ý tốt của Tứ đệ muội, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh, sau này tất nhiên tìm dịp cảm tạ Định Viễn Hầu!”

Trần Thiện Chiêu trực tiếp đưa tay cầm sách, lật lướt qua vài trang mới vui hớn hở cất vào lòng ngực. Vương Lăng nghiêng người thi lễ xong liền thấy Võ mụ mụ biết ý bưng một khay khác tiến lại, cô nàng mỉm cười nói: “Nghe đồn xưa nay kim chỉ của Đại tẩu rất xuất sắc, muội thực sự không dám bêu xấu. Đây là dao cắt váy và váy Tương trăm tử như ý, xin Đại tẩu vui lòng nhận cho.”

“Đa tạ tâm ý của Tứ đệ muội.” Chương Hàm nhìn lướt qua váy Tương đỏ rực, cảm tạ một tiếng rồi ra hiệu cho Thẩm cô cô tiếp nhận sau đó chuyển giao cho Phương Thảo. Thẩm cô cô bèn mang một hộp nhỏ ra: “Hôm nay mới gặp, ta cũng không có gì quý giá để tặng. Lâu nay vẫn nghe Tứ đệ muội võ nghệ thành thạo lại tinh thông binh pháp, cho nên Thế tử gia tìm ra ba cuốn Vệ Công Binh Pháp toàn tập, còn phần ta là một thanh kiếm mềm quấn quanh eo, không biết Tứ đệ muội vừa ý hay không.”

Vương Lăng vốn tưởng rằng sẽ nhận được trang sức vàng ngọc linh tinh tầm thường, nghe nói lễ gặp mặt lại đặc biệt như vậy, cô nàng tức khắc giật mình, hiểu rõ Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm tất nhiên đã bỏ tâm tư chuẩn bị, lập tức lui về phía sau một bước cảm ơn không ngừng.

Sau khi Quận vương và Quận vương phi thành hôn không cần vào cung yết miếu và yết kiến Hoàng đế Hậu phi Đông Cung. Chờ một phen lễ nghĩa đều làm xong, Trần Thiện Duệ liền lên tiếng: “Đại ca, Đại tẩu, hiện giờ Lăng muội đã vào cửa, tất cả đều là người một nhà. Thân mình Đại tẩu sẽ càng ngày càng nặng nề, nội vụ của vương phủ quá phức tạp, tuy có người hỗ trợ lo liệu nhưng cũng rất nhiều việc. Lăng muội vẫn còn nhàn rỗi, nếu có thể thì muội ấy không ngại chia sẻ một phần cho Đại tẩu.”

“Thật đúng lúc quá, ta thực sự cầu mà không được.” Chương Hàm hơi mỉm cười, lập tức phân phó Thẩm cô cô lấy ra hộp đối bài, không hề có một tia do dự kêu Phương Thảo đỡ đứng dậy rồi trực tiếp nhận đối bài giao vào tay Vương Lăng: “Có Tứ đệ muội hỗ trợ, ta có thể thanh thản ổn định mà buông tay nghỉ ngơi rồi.”