Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 191: "LÃNG TỬ" HỒI ĐẦU




Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu đã phải vào kinh một mình từ khi mười hai tuổi, cho tới bây giờ, anh chàng gần như là chủ nhân của tòa phủ Triệu Vương đồ sộ. Ngoại trừ tòa viện chính ngay trung tâm là anh chàng chưa trưng dụng, các viện còn lại đều được anh chàng toàn quyền sử dụng như Triệu Vương, ngay cả thư phòng cũng thiết lập hai nơi: một nội thư phòng và một ngoại thư phòng. Ngoại thư phòng được thiết lập tại góc Tây Bắc của tiền viện gần Thiên Cơ quán, còn nội thư phòng được thiết lập cách nhị môn không xa, gần Thủy Nguyệt các nơi lúc trước Chương Hàm tiếp đãi các vương phi công chúa và cũng chỉ đi vài bước là đến phòng nghị sự.

Lúc xưa cứ một năm thì hết hơn nửa năm Trần Thiện Chiêu trực tiếp ở tại nội thư phòng, còn đích thân đặt tên nơi đây là Chính Tâm trai, có nghĩa là "Chính tâm Minh ý". Thay vì ngoại thư phòng giao cho tâm phúc Lâm Thành cai quản, chìa khóa của Chính Tâm trai vẫn luôn do Đan ma ma nắm giữ, chờ đến khi cưới Thế tử phi vào cửa, chìa khóa này bèn giao cho Chương Hàm, thậm chí thư đồng đều tuân mệnh chỉ hầu hạ bên ngoài. Từ khi Chương Hàm hoài thai, đại đa số thời gian Trần Thiện Chiêu vẫn nghỉ ở thượng phòng, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng đến Chính Tâm trai ngủ một đêm, người hầu trên dưới đều quen với chuyện này.

Buổi tối hôm nay, Trần Thiện Chiêu lại không kêu Thu Vận hay nhóm đại a đầu đưa tiễn mà chỉ sai một tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà cầm đèn đi trước soi đường còn mình chậm rãi theo sau. Sắp đến chỗ rẽ của con đường dẫn tới phòng nghị sự, hắn chợt nghe đằng trước truyền đến tiếng ngâm thơ nhẹ nhàng, là bài "Uống rượu một mình dưới ánh trăng" của Lý Bạch, tức khắc cười khẩy mỉa mai. Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng hồ nghi quay đầu lại dò hỏi, hắn đưa tay ra hiệu tiếp tục đi, tốc độ dưới chân đột nhiên nhanh hơn vài bước.

Đến khi Trần Thiện Chiêu chỉ cách tiểu nha hoàn cầm đèn đi trước hai bước, quả nhiên thấy đằng trước có một thiếu nữ cầm sách vừa chăm chú đọc vừa quẹo vào chỗ ngoặt. Ngay sau đó dường như chỉ sai một ly, thiếu nữ không hiểu sao có thể khéo léo tránh được tiểu nha hoàn cầm đèn lồng nhưng lại ngây thơ mờ mịt muốn đâm thẳng vào người hắn.

“E hèm!”

Trần Thiện Chiêu đột nhiên cao giọng đằng hắng một tiếng, thấy đối phương giật mình làm như vừa ở trong mộng chợt tỉnh mà ngẩng đầu lên. Khi thấy là hắn, cô nàng cuống quít liên tiếp lui mấy bước ra phía sau, tiện đà nhún người thi lễ thật sâu: “Nô tỳ Tôn Niệm Hi, bái kiến Thế tử gia.”

“Là ngươi?” Trần Thiện Chiêu nheo mắt, vẻ mặt lộ ra chút nghi hoặc: “Ngươi ở Văn Hoa Điện hầu hạ rất tốt. Nghe nói Lục cung cục sắp mở khảo thí tuyển người, với học thức của ngươi đương nhiên có đủ hy vọng thi đỗ, sao lại trôi dạt tới phủ Triệu Vương?”

Nghe được lời này, Tôn Niệm Hi tức khắc ngẩng đầu lên. Mặc dù chỉ mặc một bộ váy áo xanh nhạt đơn giản, toàn thân không đeo bất kỳ một trang sức nào, nhưng dưới ánh trăng và ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, cô nàng vẫn có vẻ duyên dáng yêu kiều dung nhan thanh lệ. Thấy Trần Thiện Chiêu quả nhiên còn nhớ ra mình, ánh mắt cô nàng sáng lên, lại nhún gối lần nữa rồi mới cắn môi nói: “Đa tạ Thế tử gia quan tâm. Đều vì thời vận nô tỳ không tốt, đắc tội với Quản sự Lâm công công của Văn Hoa Điện. Lần này Thái tử phi chọn người cho các vương phủ và phủ công chúa, Lâm công công bèn làm chủ đẩy nô tỳ ra. Chỉ tiếc nô tỳ đã chuẩn bị dự thi nữ quan lâu như vậy, hiện giờ tất cả đều thành 'nước chảy về biển Đông'.”

“Hóa ra có chuyện như vậy!” Trần Thiện Chiêu kinh ngạc mở to mắt, sau đó liền an ủi: “Việc này dễ dàng, để ta sai người vào cung nói một tiếng, sẽ đưa ngươi về chỗ cũ dự thi.”

“Nô tỳ đa tạ ân điển của Thế tử gia!” Tôn Niệm Hi cuống quít nhún người hành lễ lần nữa. Nhưng đầu gối vừa cong xuống, cô nàng liền thấy trước mặt có một bàn tay đưa tới, tức khắc vui vẻ cúi đầu đỡ tay kia nâng lên, ấp úng nói: “Chỉ là ý tốt của Thế tử gia, xin tha thứ cho nô tỳ không dám tiếp nhận. Hiện giờ Thế tử phi đang hoài thai, nếu Thế tử gia đi cầu tình vì nô tỳ, người không biết tất nhiên sẽ đồn thổi lung tung, nếu truyền tới tai Thế tử phi thì chính là tội lỗi của nô tỳ. Thôi cứ tới đâu hay tới đó, hơn nữa lúc nãy Thẩm cô cô an bài nhiệm vụ rất thanh nhàn cho nô tỳ, nô tỳ thật sự cảm kích.”

“Một khi đã vậy, thôi ngươi cứ ở lại đây đi.” Nói tới đây, ánh mắt Trần Thiện Chiêu chợt lóe, trầm ngâm dặn dò: “Tuy đã đầu xuân nhưng ban đêm gió lớn, con đường này phía trên có đèn ngói nhưng vẫn không đủ sáng để ngươi đọc sách. Nếu trong phòng đèn dầu không đủ, ngươi hãy đi nhà kho lãnh mấy ngọn nến, cứ bảo là ta cho phép!”

“Đa tạ Thế tử gia.”

Hành lễ xong, thấy Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu rồi mang theo tiểu nha đầu rời đi, trên mặt Tôn Niệm Hi tức khắc lộ ra nụ cười vui sướng, bóp bóp quyển sách trong tay rồi nhẹ nhàng đi về hướng phòng nghỉ tạm của mình. Mặc dù gió đêm vẫn mang theo cái lạnh nhè nhẹ, nhưng trong lòng cô nàng lại là một mảnh lửa nóng. Đúng như lời Thái tử phi tiên đoán, Triệu Vương Thế tử vốn là người thương hương tiếc ngọc, lúc trước mình ở Văn Hoa Điện hầu hạ trà nước ngày ngày gặp nhau nên đã sớm được để ý, nếu không Triệu Vương Thế tử làm sao nhớ ra được mình? Mời ghé vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2

Cho dù chỉ là một tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà ở Ngô Đồng Uyển, nhưng sau khi đưa Trần Thiện Chiêu vào Chính Tâm trai, tiểu nha hoàn cầm đèn lồng trở về vẫn trước tiên gặp Chương Hàm, bẩm báo từ đầu chí cuối chuyện chính mình nhìn thấy nghe được. Cuối cùng, con bé khoanh tay đứng sang một bên không dám ngẩng đầu, mãi đến khi một giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến, lúc này con bé mới thật cẩn thận ngước mắt nhìn.

“Hôm nay ngươi làm tốt lắm, trở về nhớ kỹ không nên thổ lộ ra ngoài một chữ nào, có biết chưa?”

“Vâng, nô tỳ nhất định giữ kín như bưng.”

“Giỏi.”

Chương Hàm hơi gật đầu, nhìn Phương Thảo cười tủm tỉm dẫn tiểu nha hoàn lui xuống, nàng liền nghĩ tới lời nói của Trần Thiện Chiêu. Vì Trần Thiện Chiêu, nàng cam tâm tình nguyện trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác, nhưng hiện giờ nàng đã hoài thai năm tháng, đứa bé nàng sinh hạ sẽ là tằng tôn mà Hoàng đế hy vọng nhất; bởi vậy nàng không thể hành động lỗ mãng như lúc trước, mỗi lần đều dùng sự cường thế để áp chế. Nếu Trần Thiện Chiêu đã nói mấy nữ tử trong cung đưa tới cứ để chàng ứng phó, vậy đương nhiên nàng phải tin vào chàng. Còn về phần nàng... không có gì càng quan trọng hơn so với đứa bé trong bụng!

Tuy nhiên, Chương Hàm chỉ ném qua sau đầu vụ mấy cung nhân mới được mấy ngày, một tin tức khác mà nàng đã có vài phần đoán trước liền truyền vào tai -- -- Cố Chấn có công tiêu diệt nghiệt đảng của Hàn Quốc công, phê chuẩn hồi kinh vào Quốc Tử Giám học hành!

Hãy ủng hộ người làm truyện là bà còm bằng cách ghé thăm nhà ở ɯattραd. Khi vừa bước qua Tam Sơn môn vào kinh thành, Cố Chấn nhịn không được hít một hơi thật sâu. Xa cách kinh thành cũng chỉ hơn một năm, nhưng với hắn mà nói, thời gian sống ở quê quán Giang Tây một ngày bằng một năm. Nếu chỉ mình hắn bị đưa về cũng tạm chịu được, nhưng không bao lâu thì ngay cả thân mẫu Lý di nương và muội muội cũng bị đưa về. Nếu có thể, hắn thật muốn cãi ý chỉ lập tức về kinh khiếu nại. Cũng may vị quý nhân khuyên hắn hãy nhẫn nại nhất thời cũng không phải nói suông chứ không làm, rốt cuộc hắn có thể đường đường chính chính một lần nữa đặt chân vào kinh thành. Hơn nữa, hắn có thêm mười phần tin tưởng, nhất định có thể một lần nữa đoạt lại tước vị bị mất đi, đưa cả thân mẫu và muội muội trở lại kinh thành hưởng phúc.

“Tam thiếu gia, chúng ta trực tiếp hồi phủ không ạ?”

“Hồi phủ? Dù sao mỗi người bọn họ đều hận không thể nhét ta ở loại địa phương quỷ quái kia cả đời đừng về, ta vội vã chạy đến xem người mặt lạnh à?” Cố Chấn cười khẩy một tiếng, sau đó hừ lạnh nói: “Đương nhiên là đi gặp những bộ hạ cũ của cha. Kêu ngươi đi liên lạc mời người, ngươi đã làm tốt chưa?”

“Đương nhiên xong xuôi rồi ạ.”

Được câu trả lời như vậy, sắc mặt Cố Chấn hơi dịu lại, đang muốn giống như ngày xưa thúc ngựa phi nhanh, nhưng roi vừa giơ lên thì hắn liền nhớ tới giáo huấn khắc sâu lúc trước, lập tức từ từ buông roi nhẫn nại giục ngựa đi từ từ. Chờ rốt cuộc qua khỏi khu phố Tam Sơn dân cư đông đúc nhất, hắn mới tăng tốc độ nhanh hơn một chút. Khi tới tửu lầu Trân Châu Kiều đã sớm đặt chỗ trước, hắn xuống ngựa rồi tiện tay ném dây cương cho tiểu nhị ra nghênh đón, lập tức bước vào.

Khi Cố Chấn và tất cả tùy tùng đến không bao lâu, bắt đầu lục tục có mấy đoàn người đi tới, dẫn đầu phần lớn đều là tráng hán tướng mạo oai phong, tuổi từ hơn ba mươi đến hơn bốn mươi. Mấy đám người rõ ràng đều quen biết, người dẫn đầu thân thiện chào hỏi lẫn nhau, ngay cả tùy tùng hay hộ vệ cũng từng người tươi cười thăm hỏi qua lại. Bọn họ vừa vào tiệm ăn thì lập tức có chưởng quầy tự mình ra tiếp đón đưa lên lầu, một người trong số đó chợt thở dài.

“Hầu gia anh minh một đời, thế nhưng lúc trước Tiểu hầu gia không tránh khỏi quá mức hồ đồ. Cũng may lúc này lập được công lao có thể hồi triều, nếu không để tước vị của Uy Ninh Hầu bị cắt đứt, Hầu gia ở dưới chín suối cũng không biết sẽ ảo não thành bộ dáng gì!”

Trong tiếng phụ họa lẫn tiếng thở dài, bốn năm người thủ lĩnh bèn lên lầu hai. Nơi này không giống những tửu lầu ở phố xá sầm uất ngăn cách lầu hai thành từng nhã gian, trái lại là cả một tầng đều mở rộng. Hiện giờ tầng lầu to như vậy mà chỉ bày một dãy bàn kết thành vòng tròn lớn, hiển nhiên mọi người đều tiến lại đây. Cố Chấn vốn đang ngồi liền đứng bật dậy, bước ra khỏi chỗ đứng im một lát, sau đó giống như "đẩy kim sơn, đảo ngọc trụ" quỳ xuống. Vừa thấy hắn hành động như vậy, đoàn người hai mặt nhìn nhau, đại hán vừa nãy thở dài than ngắn vội vàng vươn đôi tay đỡ hắn lên.

“Tiểu hầu gia không thể như thế, đây không phải muốn chiết sát chúng ta sao?”

Những người khác nghe vậy đều đồng loạt phụ họa, hơn nữa đôi tay đại hán đỡ hắn có lực lớn vô cùng, Cố Chấn không cách gì kháng cự bèn dần dần đứng dậy. Thấy đại hán kia buông tay, Cố Chấn lập tức nhìn một vòng mọi người chung quanh, vái chào thật sâu tới mặt đất, giọng nói có vài phần run rẩy: “Xích thúc, Chung thúc, còn có Mẫn thúc, Phạm thúc, Lưu thúc, đa tạ các vị có thể tới hôm nay. Lúc trước cháu phạm phải sai lầm lớn, vì thế tước vị phụ thân để lại đã giữ không nổi, vốn dĩ không mặt mũi nào tới gặp các vị. May mắn hiện giờ ông trời rủ lòng thương, rốt cuộc cho cháu lập được chút công lao để có thể hồi kinh một lần nữa, lúc này mới mặt dày mời các vị thúc thúc, chỉ hy vọng các vị có thể khoan thứ cho cháu lúc trước hồ đồ nhất thời!”

Mấy người Xích Trung lúc xưa đều đi theo Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng Nam chinh Bắc chiến, coi như bộ hạ tâm phúc nhất. Khi Cố Trường Hưng qua đời, bọn họ ở kinh thành lãnh chức trong các vệ, lui tới với Cố gia cũng ít đi. Nhưng dù vậy, đối với nhi tử duy nhất của cố chủ nhân, tình cảm luôn luôn không thể hoàn toàn ngăn cách. Hiện giờ Cố Chấn vừa thấy mặt đã thành khẩn như thế, vừa hạ bái lại vừa nhận sai, cho dù trước đây bọn họ rất là oán trách tên phá gia, nhưng lúc này rốt cuộc cũng nảy sinh một tia không đành lòng.

“Tiểu hầu gia không cần như thế, nếu ngài có thể sửa đổi thì tốt quá, chúng ta là những người ngoài làm sao gánh nổi hai chữ 'khoan thứ'?”

“Vậy là Xích Thúc vẫn còn giận cháu?” Cố Chấn ngẩng đầu lên, hốc mắt đã có chút đỏ: “Cháu từ nhỏ luôn hưởng cẩm y ngọc thực, không biết thế đạo bên ngoài gian nan khó khăn. Nhưng lần này về quê đã hơn một năm, cháu rốt cuộc đã hiểu rõ, cho nên vô cùng hối hận đã sống uổng phí mười mấy năm. Nhưng có câu 'Lãng tử quay đầu quý hơn vàng', cháu vẫn còn trẻ, cho dù làm lại từ đầu chắc hẳn vẫn còn kịp. Năm đó phụ thân còn trên đời vẫn luôn khen ngợi Xích thúc vũ dũng tuyệt luân, chính là dũng tướng hiếm có trên đời, cháu chỉ hy vọng Xích thúc có thể niệm tình phụ thân năm xưa mà dạy dỗ cháu một phen!”