Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 34: Đột ngột biến đổi




Edited by Bà Còm in Wattpad

Cẩm Y Vệ vây quanh phủ Lục An Hầu!

Cho dù Trần Dung là Hoàng tử đã phong Vương, lúc này cũng kinh hoảng đến mức đứng bật dậy, lạnh giọng quát: “Sao lại xảy ra chuyện này? Thời điểm ta ra cung không nghe nói qua!”

Sở mụ mụ bị Trần Dung hỏi gắt, cuống quít quỳ xuống liên tục dập đầu, mặt mày thê lương nói: “Nô tỳ quả quyết không dám lừa gạt Điện hạ, bên ngoài có một đám quân sĩ cưỡi ngựa đeo đao, dẫn đầu là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đằng Xuân. Đằng đại nhân nói là phụng chỉ hành sự, đã mang theo thủ hạ xông vào!”

“Đằng Xuân!” Trần Dung nghĩ đến người một nhà đều ở chỗ này, vậy mà tên Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ kia dám thản nhiên muốn làm gì thì làm, cảm thấy lửa giận xông thẳng lên não. Nhớ lại lúc mình vừa đến, trên dưới phủ Lục An Hầu và khách khứa đều cung cung kính kính cho đủ mặt mũi, hiện giờ Cẩm Y Vệ tới đây bắt người, không khác gì hung hăng tát mình một cái trước mặt mọi người, Trần Dung lập tức giận dữ nói, “Hắn đâu phải ngày đầu tiên nhậm chức Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, sớm không tới muộn không tới sao phải tới ngay lúc này, nhất định là hắn muốn kiếm chuyện với ta!”

Thấy Trần Dung không quan tâm phóng ra bên ngoài, đừng nói đám hậu bối như Cố Ngọc Trương Kỳ, ngay cả Thái phu nhân cũng bởi vì chấn kinh quá độ mà trong chốc lát chưa kịp phản ứng. Chương Hàm thầm nghĩ không ổn, cuống quít đỡ tay Thái phu nhân thấp giọng nói: “Thái phu nhân, hãy khuyên Điện hạ đi ạ! Nếu không có Thánh chỉ, vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ kia đương nhiên không đến mức nhất định chọn thời điểm khách khứa tụ tập, lại có Tri Vương điện hạ và Triệu Vương Thế tử mà xông tới!”

Không sai! Sớm không tới muộn không tới, cố tình vào ngay lúc này lại có một đám Cẩm Y Vệ ùa vào, nếu không có Thánh chỉ, vậy thì Đằng Xuân có bừa bãi cách mấy cũng tuyệt đối không chọn thời điểm này đến làm khó dễ, sẽ đắc tội biết bao nhiêu người!

Thái phu nhân kêu một tiếng 'Điện hạ', thấy Trần Dung dường như không nghe thấy, dưới tình thế cấp bách, bà cao giọng kêu thẳng tên 'Thập thất lang' thì Trần Dung mới dừng bước. Thái phu nhân được Chương Hàm nâng cuống quít tiến lên nắm chặt tay Tri Vương, mặt mày đau khổ vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ là hậu duệ quý tộc mà đi tranh chấp với một hạ thần, cho dù thắng cũng không phải là chuyện khiến thể diện sáng rọi. Hơn nữa, Đằng Xuân là phụng Thánh mệnh hành sự, nếu thật để chuyện này náo động lớn, Điện hạ ở trước mặt Hoàng Thượng không thể tự biện luận! Hiện giờ chưa biết sự tình rốt cuộc thế nào, xin Điện hạ tạm thời đừng nóng nảy, ở chỗ này chờ thêm tin tức, xem tình hình phát triển ra sao rồi lại ra mặt cũng không muộn!”

Trần Dung chỉ là tức giận nhất thời, đã ra tới cửa lại nghe Thái phu nhân khuyên như vậy, hắn cảm thấy như bị một thau nước lạnh tưới lên đầu, lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt tái nhợt hơn rất nhiều.

Hôm nay hắn ra cung là ở trước mặt phụ hoàng lĩnh mệnh, bất luận Đằng Xuân lãnh chỉ trước đó hay xong việc mới lãnh chỉ, cả hai đều chứng tỏ vào thời điểm phụ hoàng đồng ý cho mình đi một chuyến là đã quyết định xuống tay với phủ Lục An Hầu. Nếu vậy, hiện giờ hắn ra mặt sẽ khiến phụ hoàng có cảm giác gì? Nghĩ đến đây, lửa giận bừng bừng bốc lên đầu hắn đều hóa thành hư ảo, ngược lại từ đáy lòng sinh ra một nỗi lo sợ không yên, gắt gao nắm chặt tay Thái phu nhân không muốn buông, hồi lâu mới rặn ra được một câu.

“Ngoại tổ mẫu, tôn nhi nghe ngài...”

Nỗi khiếp sợ lúc ban đầu của Cố Ngọc và Trương Kỳ còn chưa qua đi, sau đó thấy Trần Dung vốn nổi giận đùng đùng xông ra ngoài lại được Thái phu nhân khuyên trở về, cả hai đều cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu trước đó cũng hơi bị sợ đến ngây người, lúc này đã bình tĩnh chăm chú nhìn Chương Hàm. Chờ Thái phu nhân lôi kéo Trần Dung ngồi xuống, Chương Hàm đứng hầu gần Thái phu nhân, lúc này Trần Thiện Chiêu mới nhíu mày nói: “Hứa Quốc Công đã qua đời, hiện giờ mấy huynh đệ của Lục An Hầu còn thật sự niên thiếu, làm thế nào Cẩm Y Vệ lại tra được gì trên đầu bọn họ?”

Lời này vừa nói ra, trong phòng càng thêm tĩnh lặng. Không bao lâu rèm cửa được vén lên, Thôi thị mặt mày hốt hoảng lôi kéo cậu bé Vương Quảng vọt vào  thanh âm khô khốc.

“Tri Vương điện hạ, Triệu Vương Thế tử, ti chức Đằng Xuân cầu kiến.”

Thôi thị nghe thế liền giống như tất cả sức lực trong người đều bị rút cạn, lập tức quỳ rạp xuống đất hướng về phía Thái phu nhân bi thương cầu khẩn: “Thẩm mẫu, cầu xin ngài cứu Quảng nhi đi ạ!”

Thấy Vương Quảng một thân đỏ thẫm giống tiểu Kim Đồng, lúc này mặt mày ngơ ngác không biết phát sinh chuyện gì, Thái phu nhân tuy theo bản năng nảy sinh lòng thương xót, nhưng nhìn Trần Dung thốt nhiên biến sắc, bà không khỏi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Chương Hàm thấy Thôi thị dập đầu thật mạnh trên mặt đất, thanh âm nức nở tràn đầy cầu xin, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới âm thanh roi da quất vào thịt thiếu niên ăn trộm đậu ở trạm dịch. Điểm khác nhau chính là, khi ấy roi da quất vào da thịt, lúc này dường như roi da đang quất vào nhân tâm.

Vinh hoa phú quý có là gì, cẩm y ngọc thực có là gì, một khi không còn Thánh sủng thì bất kỳ ai cũng chỉ là thịt cá trên thớt mặc người băm vằm mà thôi!

“Lục An Hầu Thái phu nhân mau đứng lên đi, sự tình còn chưa đi đến kết luận, tội gì phải chà đạp bản thân như vậy.” Lúc này Trần Thiện Chiêu lại lên tiếng, hắn đứng dậy tự mình nâng lên Lục An Hầu Thái phu nhân Thôi thị rồi mỉm cười vuốt ve đầu Vương Quảng, sau đó mới quay lại nhìn thoáng qua Trần Dung hỏi ý, “Thập thất thúc, kêu Đằng Xuân vào chứ?”

Tuy Trần Dung không biết vì sao Trần Thiện Chiêu lại muốn che chở mẫu tử Thôi thị, nhưng lúc này ruột gan hắn đang rối bời, nghĩ đến Tam ca Triệu Vương hiện tại là phiên Vương mạnh nhất ở Bắc địa, Trần Thiện Chiêu là Triệu Vương Thế tử, đứng ra nói chuyện phân lượng tuyệt đối không thể nhẹ hơn so với Thân Vương hắn đây, cho nên hắn cũng bất chấp thêm gì, sau khi trấn định tâm thần bèn gật đầu lên tiếng: “Tiến vào!”

Chương Hàm thấy Cố Ngọc và Trương Kỳ đều đứng ngây ngốc bèn vội vàng kéo hai người nhanh chóng bước vào phía sau bình phong tám tấm bằng gỗ tử đàn được dựng sau giường La Hán. Ba người vừa mới đứng yên thì nghe một loạt tiếng bước chân nặng nề, tiếng bội đao cọ xát vào vỏ đao, phải một lúc sau thanh âm kia mới ngừng, coi bộ Cẩm Y Vệ đã vào trước mặt những người trong phòng.

Thấy Trương Kỳ khẩn trương nắm chặt dải lụa bên hông, Cố Ngọc thì gắt gao cắn môi, Chương Hàm đột nhiên nghĩ tới những lời nhắn lúc trước của Triệu Phá Quân. Huynh ấy chỉ là một Bách hộ quèn thì làm sao biết được bí ẩn như vậy, coi bộ là tin tức của phủ Triệu Vương rất linh thông! Vì thế, nàng nhịn không được nhìn xuyên qua khe hở bình phong xem động tĩnh bên ngoài. Cho dù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bên sườn mặt của Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, nhưng so với vẻ mặt hoảng loạn nhưng cố ra vẻ trấn định của Trần Dung, bộ dáng Trần Thiện Chiêu choàng vai Vương Quảng thân thiết nói chuyện ngược lại càng thêm bắt mắt.

“Ti chức Đằng Xuân, bái kiến Tri Vương điện hạ, bái kiến Triệu Vương Thế tử!”

Đằng Xuân khoảng hơn bốn mươi, vóc dáng cao lớn, người tuy gầy nhưng rắn chắc, để ria mép thật dầy, liếc mắt nhìn qua thì thấy dung mạo rất bình thường. Chỉ xem gương mặt này thì rất khó tưởng tượng đây là sủng thần của Thiên tử chạm tay là bỏng trong vòng mấy năm nay. Hắn vào phòng chỉ khom người chắp tay chào, không đợi hai vị hậu duệ quý tộc lên tiếng liền đứng thẳng dậy. Liếc mắt một cái về phía Lục An Hầu Thái phu nhân Thôi thị tay ôm Vương Quảng mặt mày hoảng sợ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, sau đó cao giọng nói: “Ti chức phụng ý chỉ Hoàng Thượng giải huynh đệ Lục An Hầu vào chiếu ngục. Không ngờ vừa lúc gặp Tri Vương điện hạ và Triệu Vương Thế tử tại đây, cho nên vừa rồi mới quấy nhiễu.”

Quả nhiên là ý chỉ của Thiên tử!

Chương Hàm cảm thấy quả tim bị bóp chặt, dùng sức đâm móng tay vào lòng bàn tay mới cố gắng duy trì trấn định. Hai Cẩm Y Giáo Úy sau lưng Đằng Xuân tiến lên muốn bắt Vương Quảng và Thôi thị, Chương Hàm nghe bên cạnh vang lên một tiếng kinh hô nhỏ.  Nàng nghiêng đầu nhìn lại thấy Cố Ngọc lập tức duỗi tay che miệng, dù vậy hai Cẩm Y Giáo Úy vẫn nghe được động tĩnh, liếc mắt về phía bình phong xong mới lại gần mẫu tử Thôi thị. Đúng lúc này, nàng lại nghe được một tiếng quát khẽ.

“Lui ra!”

Trần Thiện Chiêu chậm rãi đứng dậy, mặt mày không vui nói: “Đằng Chỉ Huy Sứ, cho dù đây là ý chỉ của Hoàng gia gia sai ngươi đến phủ Lục An Hầu bắt người, nhưng đâu đến nỗi liên luỵ một đứa trẻ hôm nay mới vừa bốn tuổi? Chẳng lẽ người nhà họ Vương có đại sự gì sẽ thương lượng với đứa bé này hay sao? Hơn nữa, ý chỉ là sai ngươi bắt huynh đệ Lục An Hầu, đâu có liên quan gì đến mẫu thân của bọn họ? Thêm vào đó, sai ngươi giải người đến chiếu ngục chứ không phải lập tức đẩy ra chém đầu, thế mà ngươi thản nhiên xông tới trước mặt Thập thất thúc và ta, không hỏi chúng ta một câu liền sai thuộc hạ bắt người, ngươi coi chúng ta trở thành loại người nào? Công Hầu Bá thấy Thân Vương còn phải quỳ sát đất bái yết, cho dù ngươi phụng chỉ trong người nhưng bất kính với Thập thất thúc như thế, chẳng lẽ không phải ngươi coi rẻ Hoàng tộc?”

Trần Thiện Chiêu đưa ra liên tiếp mấy câu hỏi bức cho Đằng Xuân sắc mặt đại biến. Lúc này, Trần Thiện Chiêu giống như đã xả ra một cục tức trong lòng, lập tức ngồi xuống nhìn Trần Dung nói: “Thập thất thúc, chất nhi quá phận, nếu Hoàng gia gia thật trách tội xuống dưới đều do chất nhi gánh vác.”

Từ lúc ban đầu bực bội đến lúc sau kinh hoàng, lại đến lúc này mờ mịt, Trần Dung cảm thấy trong cuộc sống mười bảy năm của mình chưa từng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như vậy. Nghe Trần Thiện Chiêu nói như thế, hắn sửng sốt một lúc rồi rốt cuộc một tia khí thế hoàng tử cũng chiếm thượng phong: “Đằng Xuân, ngươi thật sự muốn bắt người ở trước mặt hai chúng ta?”

Trong mấy năm nay, các vị Công Hầu Bá sụp đổ dưới tay Đằng Xuân không dưới mười nhà, cho nên hắn đã thành thói quen coi thường đám huân quý nhìn như không ai bì nổi này. Nhưng hai thúc chất trước mắt rốt cuộc có điểm khác biệt, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ quyết tâm trở về bẩm báo Hoàng đế rồi mới quyết định, lập tức liền cung cung kính kính hành lễ nói: “Điện hạ nói đùa, nếu ngài và Triệu Vương Thế tử đã nói như thế, ti chức xin cáo lui.”

Đằng Xuân tới cũng nhanh mà đi càng mau. Lúc hắn cáo lui rời khỏi phòng, chỉ trong chốc lát Sở mụ mụ ra ngoài điều tra tin tức liền tiến vào báo Cẩm Y Vệ đã rút đi toàn bộ, vẫn chưa lập tức xét nhà, mọi người trong phòng đều thở phào một hơi. Lần đầu tự mình trải qua một màn này, Chương Hàm cảm thấy nửa phần sức lực sót lại trên người cũng sắp bay mất, kéo Trương Kỳ đang muốn đi ra ngoài lui lại, nhường cho Cố Ngọc bên cạnh ra trước.

“Tri Vương điện hạ, ít nhiều cũng nhờ có ngài mới có thể khiến Đằng Xuân kia sợ quá chạy mất!”

Sắc mặt Trần Dung vốn đang dần dần chuyển từ trắng sang hồng, vừa nghe lời này của Cố Ngọc mặt mày lập tức xanh mét. Hắn chưa lên tiếng thì Thái phu nhân phẫn nộ quát: “Còn không im miệng, đại sự triều đình nào có đường sống cho ngươi nghị luận!”

Thôi thị sống sót sau tai nạn nhìn hiện giờ bên người chỉ còn dư lại ấu tử Vương Quảng, cảm thấy vô cùng bi thảm nước mắt trào ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt Thôi thị lấy lại được phản ứng, lôi kéo nhi tử quỳ xuống dập đầu với Trần Dung và Trần Thiện Chiêu, sau đó nhìn về phía Thái phu nhân. Thấy Thái phu nhân mặt mày áy náy, Thôi thị cười khổ tiến lên nói: “Thẩm mẫu, bất luận thế nào thì chuyện hôm nay đều nhờ phúc của ngài mới bảo vệ được Quảng nhi.”

“Đừng cảm tạ ta, thật ra ta phải xin lỗi ngươi, ta không làm được bất cứ điều gì.” Thái phu nhân nắm tay Thôi thị nói chậm rãi, “Ba huynh đệ của Lục An Hầu đều còn nhỏ, cho dù xử trí cũng sẽ không quá nặng, ngươi không cần buồn lo vô cớ!”