Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 5: Tìm con đường sống




Edited by Bà Còm in Wattpad

Source convert from Wikidich

Gian phòng phía Đông là do Cố phu nhân đích thân bài trí cho Chương Hàm. Bàn ghế và tất cả đồ trang trí đều toát ra vẻ lịch sự tao nhã, giống hệt sở thích của Cố phu nhân. Cho nên khi bước vào này gian phòng này Tống mụ mụ liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng vừa vén mành vào buồng trong thì tâm trạng mụ ta lập tức thoải mái.

Chậm rãi tiến lên phía trước, Tống mụ mụ nhìn Chương Hàm nằm trên giường, tuy có tấm chăn mỏng phủ lên người nhưng vẫn không che được khốn cảnh -- tay chân dang rộng bị trói vào bốn góc giường, miệng bị nhét một cục vải bố thật to, chỉ có thể dùng ánh mắt không cam lòng gườm gườm nhìn mụ. Tống mụ mụ khoái trá đứng yên ngắm nghía bộ dạng chật vật của Chương Hàm, cuối cùng lên tiếng chế nhạo: "Hàm cô nương chắc hẳn đã đoán được rồi, lão gia thật ra không có việc gì, nhưng tối hôm qua Đại tiểu thư bị rơi xuống nước đã qua đời."

Ngay từ khi Tống mụ mụ mang theo hai bà tử trói nàng ở đây, Chương Hàm đã đoán được kết cục kia, nhưng trong nháy mắt nghe được tin này, nàng vẫn cảm thấy vô cùng bàng hoàng. Nhìn Tống mụ mụ mặt mày khả ố ngồi xuống mép giường, đột nhiên duỗi tay lôi ra cục vải nhét trong miệng nàng, Chương Hàm nhịn không được kịch liệt ho khan vài tiếng, giận dữ mắng mụ ta: "Ngươi là gia nô của Hầu phủ, dưỡng mẫu và tỷ tỷ vừa qua đời mà thôi, ngươi thật to gan!"

"To gan?" Tống mụ mụ đột nhiên cười khanh khách, nhìn Chương Hàm mỉa mai: "Chuyện tới nước này ngươi còn dám đe dọa ta? Không nhọc lòng Hàm cô nương lo lắng, chuyện của ta tự ta hiểu rõ trong lòng, ngươi nên lo cho bản thân trước đi!"

Thấy Chương Hàm vẫn nhìn thẳng vào mụ ánh mắt không hề sợ hãi, Tống mụ mụ bỗng nhiên nổi điên, giơ tay muốn tát vào gương mặt quật cường kia. Chợt nhớ ra Trương Xương Ung mê mẩn gương mặt này, nếu tùy tiện khiến con nhỏ này bị thương ngược lại tự gây thêm phiền toái cho mình, đành miễn cưỡng rút tay về hừ lạnh: "Nếu không phải khi ngươi kiểm toán sổ sách cứ nhất định phải vạch trần ta trước mặt phu nhân, nếu không phải ngươi một hai muốn ngăn chặn mối hôn sự của Nhị tiểu thư, nếu không phải ngươi bằng mọi giá muốn đối nghịch với ta, vốn dĩ ta cũng muốn buông tha để ngươi cút xéo, đây đều do ngươi tự mua dây buộc mình! Được lão gia coi trọng là phúc khí của ngươi, hãy hầu hạ lão gia thật tốt, lôi hết bản lĩnh câu dẫn ra mà sử dụng, khiến lão gia thoải mái thì ngươi có thể tìm được một con đường sống, nếu không..."

Mụ ta cười hắc hắc đứng dậy đi ra ngoài, dường như nhớ tới điều gì bèn xoay người lại, không chút khách khí nói: "Ta cũng lười chẳng thèm bịt miệng của ngươi, cho dù ngươi kêu rách họng cũng đừng mong có ai tới cứu, tự nghĩ lại cho mẫu thân và đệ đệ ngươi đi! Còn nữa, ngươi cho rằng trước nay phu nhân bỏ biết bao công sức trên người của ngươi làm gì? Còn nhờ Võ Ninh Hầu quan tâm cha huynh của ngươi là vì sao? Chẳng qua vì muốn Đại tiểu thư gả cho Tri Vương do Thục Phi nương nương sở sinh, để ngươi làm bồi dắng khi Đại tiểu thư xuất giá đấy thôi! Cha huynh của ngươi đều bị siết chặt trong tay Cố gia, ngươi làm cách nào cũng nhảy không ra khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai, sinh hạ được nhi tử chỉ có thể ôm đến cho Đại tiểu thư nuôi nấng, sau đó ngươi sẽ trở thành kẻ vô dụng! Hiện giờ không cần đi theo con đường này, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng!"

Nhìn thấy Tống mụ mụ đã ra khỏi phòng, vẻ mặt quật cường không sợ hãi mới vừa rồi lập tức biến mất không thấy tăm hơi, cả người Chương Hàm đều xụi lơ. Hèn chi Cố phu nhân vẫn luôn giảng giải tình hình Hoàng gia cho nàng, thậm chí chuyện không hợp giữa chư vương và công chúa cũng tỉ mỉ kể ra... Bây giờ nàng đã có câu trả lời cho tất cả những vấn đề trước đó không thể hiểu được, nhưng hiện tại có biết cũng đã muộn. Ngay lúc này nếu không vượt qua nổi rào cản trước mắt, nàng thật sự sẽ trở thành món đồ chơi khốn nạn cho kẻ khác hưởng thụ, giống như lời nói dào dạt đắc ý của Tống mụ mụ!

Chỉ là, vì sao Tống mụ mụ lại chắc chắn có thể qua được ải Hầu phủ kia?

Mời vào wa,ttp,ad ủng hộ nhà bà còm

Chương Hàm ra sức đuổi đi nỗi tuyệt vọng từ đáy lòng, vắt hết đầu óc suy tính giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng. Không biết qua bao lâu, nàng nghe bên tai truyền đến một trận động tĩnh, ngẩng đầu vừa thấy Trương Xương Ung đã vào phòng, ánh mắt thèm khát lập tức dừng trên ngực nàng. Chương Hàm thót tim, ở trong trạng thái 'đập nồi dìm thuyền' mở miệng: "Lão gia sẽ không sợ Cố lão thái thái trước mất ái nữ sau mất luôn ngoại tôn nữ giận tím mặt với lão gia hay sao?"

Nghe Chương Hàm vừa há mồm là phán ra một câu như vậy, phản ứng của Trương Xương Ung lớn hơn so với Tống mụ mụ, phẫn nộ tát cho nàng một cái. Thấy Chương Hàm vẫn trừng mắt nhìn mình, hắn thẹn quá hóa giận mắng: "Lần cuối cùng lão bà tử kia thấy Du nhi là lúc nó ba tuổi, chỉ cần ta nói Du nhi còn sống thì ai dám nói nó đã chết? Ngươi có thời gian nghĩ cho người khác, chi bằng trước hết nghĩ cho chính mình! Ta đã sai người đưa mẫu thân và đệ đệ của ngươi đến thôn trang canh chừng, nếu người Cố gia muốn gặp ngươi, ngươi lỡ miệng nói sai một câu thì tự biết hậu quả!”

Đối với câu cuối cùng đầy uy hiếp kia, Chương Hàm sớm đã đoán được, tuy rằng trong lòng rất phẫn nộ nhưng càng lưu tâm đến lời nói trước đó hơn. Nhận ra ý nghĩa của vấn đề, nàng không rét mà run nhưng tâm trí đã thanh minh hơn rất nhiều. Truyện Việt Nam

“Lão gia muốn Kỳ muội muội thế thân cho Du tỷ tỷ đã chết?”

Thấy tay Trương Xương Ung đột nhiên cứng lại, nàng biết vụ này mình đã đoán đúng. Chỉ chớp nhoáng, trong đầu Chương Hàm lập tức hiện ra một biện pháp cầu sống trong cõi chết, hít một hơi thật sâu để trấn định tâm thần, sau đó mới dùng ánh mắt chế giễu nhìn Trương Xương Ung: “Không biết là ai đưa ra chủ ý ngu xuẩn này? Chẳng lẽ người Cố gia đều là đồ ngốc dễ tin? Cho dù trong phủ đều an bài tốt, Kỳ muội muội dĩ nhiên có bộ dáng 'gió thổi cũng bay' tạm thời giả bệnh cũng có thể giấu được, thế nhưng dưỡng mẫu dạy dỗ nữ nhi thế nào mà chữ to chỉ nhận được một vài từ, quy củ lễ nghĩa đều dốt đặc cán mai, đối với sự tình của hai nhà Hầu phủ càng hoàn toàn không biết gì cả?”

Khi vừa nghe xong kế sách của Tống mụ mụ, Trương Xương Ung cảm thấy đã giải quyết được vấn đề 'lửa sém lông mày', hơn nữa câu 'gạo thổi thành cơm' nói ra rất hợp tâm ý của hắn, vì thế hắn mới nhàn nhã chạy tới chỗ này. Nhưng bây giờ nghe Chương Hàm vạch trần những lỗ hổng kia, Trương Xương Ung lập tức ngây dại. Nghĩ đến người Cố gia đang đến gần, mà đây là hy vọng hồi kinh lớn nhất của hắn -- nếu lỡ nhạc mẫu và Nhị cữu ca lên cơn giận chó đánh mèo, chỉ sợ ngay cả vị trí Tri phủ Quy Đức cũng khó bảo toàn, hiện giờ kế hoạch này là cơ hội duy nhất. Sắc mặt hắn biến ảo không chừng, sau một lúc lâu mới ngoan cố biện giải: “Có Tống mụ mụ đi theo, mụ ta là lão nhân của Hầu phủ, dĩ nhiên có thể vượt qua!”

“Tống mụ mụ? Mụ ta nhận được mấy chữ, đọc được mấy quyển sách? Ngay cả trương mục cũng xem không rành, nếu không cũng đâu đến mức lúc trước bị ta vạch trần gian dối trước mặt dưỡng mẫu. Huống chi làm sao mụ ta biết được lẽ nghi của danh môn thục viện, chỉ dựa vào mụ ta mà lão gia tự tin có thể 'giấu trời qua biển'? Tỷ tỷ tuy bệnh tật ốm yếu, nhưng vì để chuẩn bị gả vào Hoàng gia, dưỡng mẫu thông qua Hầu phủ mời một cô cô từ trong cung thả ra dạy tỷ tỷ lễ nghi... Lão gia nên cảm thấy may mắn vị cô cô này đã qua đời, nếu không phiền toái còn lớn hơn nữa! Cho dù lão gia tìm ra một vị cô cô giống như vậy, chẳng lẽ dưới mí mắt của người được Hầu phủ phái tới, vị cô cô đó còn có thể gấp rút dạy dỗ lễ nghi cho Kỳ muội muội?”

Trương Xương Ung bị Chương Hàm chỉnh đến á khẩu không trả lời được, thấy ánh mắt Chương Hàm nhấp nháy nhìn mình, trong lòng hắn đột nhiên vừa động: “Chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì hay?”

Cho dù chỉ là một tia chuyển cơ nhỏ bé nhưng Chương Hàm đâu thể nào bỏ qua cọng rơm cứu mạng này, cố giấu kích động trong lòng thản nhiên nói: “Những gì tỷ tỷ học qua tiểu nữ cũng học qua; cho dù tỷ tỷ không học qua thì dưỡng mẫu đều mời người dạy tiểu nữ. Hơn nữa, dưỡng mẫu đích thân đề điểm nhân sự của Hầu phủ, còn từng nhiều lần viết thư nhắc tiểu nữ với Thái phu nhân và hai vị Hầu gia. Chỉ cần tiểu nữ kề cận bên người Kỳ muội muội, dọc đường đi cẩn thận dạy muội muội quy củ lễ nghi. Khi tới kinh thành, chúng ta lại lấy lý do từ trước đến nay sức khỏe muội muội không tốt, cần bổ sung thêm chuyện đọc sách viết chữ, như thế có khả năng sẽ lừa gạt được.”

Sự tình vô cùng quan trọng, Trương Xương Ung không dám quá dễ tin, nhíu mày hỏi: “Chuyện này, ngươi nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên nghiêm túc, huống hồ mẫu thân và đệ đệ còn ở trong tay lão gia, chẳng lẽ lão gia còn sợ tiểu nữ đổi ý?”

Trương Xương Ung nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cảm thấy xác thật như thế bèn tiến lên cởi trói cho Chương Hàm. Thấy Chương Hàm ngồi dậy chỉ cúi đầu, quả thực chưa từng có hành động gì quá kích, hắn lại an tâm hơn một ít, lập tức trầm giọng hứa hẹn: “Nếu ngươi thật có thể hỗ trợ ta làm thành công chuyện này, tương lai ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

Chương Hàm xoa hai vết trói in hằn thật sâu trên tay, cũng không ngẩng đầu đột nhiên lên tiếng: “Lúc nãy lão gia nói không sai, đám nhà giàu ở Quy Đức quả thật không đáng một đồng so với danh môn ở kinh thành. Lão gia cũng không cần thiết dùng câu 'tuyệt đối sẽ không bạc đãi ta' để nói một cách qua loa lấy lệ, nếu lão gia thật có tâm với tiểu nữ, tương lai nhất định phải cho tiểu nữ một danh phận!”

“Danh phận?” Trương Xương Ung sửng sốt một lát, cảm thấy sương mù đầy trời đều tan hết, ngồi xuống mép giường ghé vào sát người Chương Hàm, cười ha hả duỗi tay muốn ôm nàng vào lòng, “Sao ngươi lại không nói sớm! Chỉ cần ngươi hỗ trợ ta làm thành công việc này, tương lai ta nhất định nghĩ cách đón ngươi qua cửa!”

“Lão gia, đừng quên những lời hứa hẹn hôm nay!” Chương Hàm kiệt lực nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng, nghiêng người tránh khỏi tay hắn, lúc này mới tiếp tục nhả ra từng câu từng chữ, “Tuy tiểu nữ không phải xuất thân danh môn vọng tộc nhưng cũng được dưỡng mẫu dạy dỗ cẩn thận nhiều năm. Nếu lão gia nghĩ không cần danh phận mà muốn chiếm đoạt tiểu nữ, vậy thì cho dù có liên lụy đến mẫu thân và đệ đệ, tiểu nữ cũng chỉ có thể dùng cái chết để chứng minh trong sạch!”

“Được được, nghe theo ngươi, nghe theo ngươi!” Tuy lúc này Trương Xương Ung rất tiếc nuối không thể âu yếm nữ nhân ngay trong tầm tay, nhưng nếu so sánh sắc đẹp với tiền đồ thì đương nhiên hắn coi trọng tiền đồ. Hơn nữa loại hứa hẹn ba phải này không đáng giá một xu, Chương Hàm là một giới dân nữ, dĩ nhiên sau này mặc sức hắn muốn làm gì thì làm. Nghĩ đến đây hắn bèn đứng dậy, mỉm cười gật đầu nói, “Chỉ cần tương lai ta thăng chức hồi kinh, lập tức bày tiệc rượu đón ngươi vào cửa, khi đó tất nhiên cho ngươi hưởng không hết vinh hoa phú quý!”

Chương Hàm liếc xéo Trương Xương Ung một cái, sau đó mới cười nói: “Nếu là như thế, tiểu nữ đương nhiên bày mưu tính kế thật tốt cho lão gia. Trước tiên lão gia đừng nói chuyện này cho Tống mụ mụ, gọi tiểu nha đầu tới giúp tiểu nữ trang điểm. Khi đến giờ cơm chiều mời lão gia lại qua đây một chuyến, đến lúc đó chúng ta thảo luận kế hoạch kỹ càng hơn.”

Chờ đến khi tên biến thái kia vui vẻ xoay người rời phòng, Chương Hàm tê liệt ngã quỵ xuống, nụ cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng. Thật lâu sau, nàng hung hăng siết chặt chăn bông dưới thân, tiện thể nâng tay áo dùng sức lau sạch nước mắt tràn mi.

Không thể khóc, từ nay về sau nàng không có quyền được khóc! Không chỉ là sống chết của một mình nàng mà sống chết của cả gia đình đều đặt trên người nàng! Chỉ cần có thể rời khỏi Quy Đức phủ nha, ít nhất nàng còn có cơ hội tìm được một con đường sống.