Phạm Nhã đã đặt chân đến vùng đất lớn thứ ba của MU Continel, Lorencia.
Khác hẳn với Noria và Davias, nơi này có khí hậu nhiệt đới nóng ẩm và mưa nhiều, mưa rất nhiều, có thể coi Lorencia là vùng đất của những cơn mưa, cứ cách quãng độ nửa ngày, hoặc một ngày là sẽ có một trận mưa phùn phủ khắp vùng hoang dã và tất cả các tòa Vệ Thành, chỉ có ở Thành Trì Trung Tâm Lorencia với những quả cầu lửa Mana vĩ đại, những trận mưa mới không làm phiền tới cư dân trong thành trì.
Lorencia là vùng đất có nhiều núi, những ngọn núi trọc không có cây cối, nhấp nhô, trùng điệp như những con quái vật khổng lồ nằm cuộn dưới đất, đây cũng là vùng có nhiều tàn tích, trên Thuyền Bay, Phạm Nhã nhìn thấy những dấu vết của nền văn minh MU Continel cổ đại, đó là những gì còn sót lại của các tòa lâu đài, nhà cửa, chúng đã đổ nát và bị bám đầy rêu xanh.
Khác với những cánh rừng xanh um tùm bạt ngàn ở Noria, Lorencia cũng có rừng nhưng thưa thớt, loại thực vật phổ biến nhất vùng đất này là những cây lau sậy mọc rất cao, chúng kéo dài hết tầm mắt, khi những cơn gió thổi qua, những bông lau gợn như sóng nước, tạo thành một cảnh sắc rất đẹp.
Ludgar W. Kresnik đã biến mất kể từ lúc Phạm Nhã và gã ta bước xuống Thuyền Bay, chúa tể không cảm nhận được sự tồn tại của gã, hẳn gã ta đã chạy đến một nơi nào đó để theo dõi y, theo như giao kèo của Ludgar với Leonidovich Hopner thì gã Tantalos này chỉ cần xuất hiện để cứu chúa tể nếu như y gặp nguy hiểm mà thôi. Phạm Nhã phải thực hiện nhiệm vụ này mà không có sự hỗ trợ của Ludgar.
Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành là tòa Vệ Thành lớn nhất MU Continel, nó cũng là tòa Vệ Thành hùng mạnh nhất, hơn cả Davias và Noria Đệ Nhất Vệ Thành, đây là tòa Vệ Thành đầu tiên được xây dựng trên toàn siêu lục địa, nó cổ xưa hơn cả. Ba tòa Thành Trì Trung Tâm cũng được xây sau nó, nếu lật ngược lịch sử của tòa Vệ Thành này thì nó đã có trước khi các Elder và Nim hủy diệt nền văn minh MU Continel, nó là tòa Vệ Thành hiếm hoi vẫn còn nguyên vẹn sau cuộc chiến.
Tỏa Vệ Thành này mang phong cách kiến trúc khá giống với Đệ Tam Vệ Thành nhưng với quy mô lớn hơn gấp bội, nhà cửa ở đây được xây bằng đá màu đen, với các nét cắt phẳng phiu và không được trang trí, khá tương tự với phong cách tối giản của kiến trúc Địa Cầu thời hiện đại, phần mái bằng chứ không phải kiểu mái vòm như Davias, đây cũng là một tòa Thành bằng phẳng như Davias nhưng có điểm khác là ở đây có thể nhìn thấy được những ngọn núi đá đen phía xa xa.
Không có những quả cầu lửa Mana vĩ đại để xua tan bóng tối, nhưng đêm ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành vẫn rực sáng bởi những cái "đèn" hoa văn Rune, ánh sáng đủ màu nhưng thiên hướng về đỏ, hồng neon và xanh dương, tím. Dường như đây là các gam màu ưa thích của người dân, cả tòa thành ngập trong sắc đèn, phối với màu đen của kiến trúc, khiến Phạm Nhã thấy như đang cất bước giữa một thế giới Cyberpunk.
Bảng hiệu cũng rất nhiều, hoạt động thương mại diễn ra nhộn nhịp, có thể thấy những tấm biển quảng cáo hologram khổng lồ ở khắp mọi nơi, theo như lời Hion, hiện tại tòa thành đang bước vào giai đoạn căng thẳng nhất của cuộc "tranh cử" ngôi vị Quân Chủ mới, vì vậy mà mấy tấm biển quảng cáo cũng được dùng để tuyên truyền.
Phạm Nhã thấy những đoạn cắt từ các tuyên bố của những vị chúa tể lạ mặt trên những màn hình, họ giống như những ứng cử viên tổng thống đang tranh thủ sự ủng hộ của người dân, chỉ là y vẫn chưa rõ cách thức tranh cử, nếu như Hion đã gợi ý thì có lẽ, giai đoạn tranh cử này vẫn chưa đóng và một ứng viên mới như y có thể tham gia vào cuộc chạy đua.
Tuy vậy, đây chưa phải là điều mà y cần chú ý, chúa tể sẽ trở lại đây sau để tham gia vào cuộc chạy đua này nhưng hiện tại, điều duy nhất mà y cần quan tâm là đưa tấm chân dung của Leonidovich Hopner ra khỏi Vương Cung, trả nó về cho nữ chúa tể.
Phạm Nhã mặc bộ áo choàng dài màu đen có nón trùm đầu, y còn đeo lens, đội tóc giả và mang mặt nạ nửa mặt, chúa tể đi giữa những con phố trong tòa Đệ Nhất Vệ Thành, nơi mà Leonidovich Hopner từng thống trị, không khí ở nơi này khác với bất kỳ nơi nào y từng đến, khác bởi sự xuất hiện của rất nhiều người đạt được Vinh Quang, họ mặc giáp trụ, cầm vũ khí và giang cánh ngay trên đường như để khoe mẽ nhưng nhìn kỹ thì lại thấy, đây là phong cách và thói quen của những người Lorencia.
Chúa tể ngước đầu nhìn lên trên cao, những người đạt được Vinh Quang, vốn hiếm thấy ở Thành Trì Trung Tâm Davias hay bất kỳ tòa thành nào, thì lại bay đầy trời, như chim, xen kẽ giữa hàng vạn phương tiện bay sáng rực đèn. Họ bay thành đội hình mười người, thậm chí cả trăm người cũng có!
Phạm Nhã hít sâu, từ nãy giờ đến giờ y đã bắt gặp ít nhất là hai ngàn người đạt được Vinh Quang, nhiều hơn bất kỳ nơi đâu mà y từng đi qua, phần lớn chỉ là chặng một, đầu hoặc cuối chặng gì cũng có; cũng có những người ở chặng hai, không thấy có chặng ba. Tầm cỡ Shen Long hay Chien the Great đi qua đây cũng thành hàng phổ thông chứ không có hiếm.
Điều kỳ lạ nhất là ở nơi này không có sự xuất hiện của một lực lượng mà đâu đâu cũng có, chính là cánh săn tin.
Cánh săn tin thèm khát hình ảnh và thông tin của những người đạt được Vinh Quang, ở Địa Cầu hay MU Continel cũng đều như vậy cả; nếu như ở đô thị mà người ta giang cánh ra thì chỉ mấy phút sau sẽ có hàng tá phóng viên chạy tới quay chụp họ ngay nhưng ở đây thì không, Phạm Nhã không hề thấy có ai đang chụp hình những người này.
Người bình thường ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành rất quen với những người đạt được Vinh Quang, họ chẳng câu nệ trong việc giao lưu với những "thần thánh" này, Phạm Nhã cũng không thấy có hiện tượng phân biệt giai cấp xảy ra ở đây, điều này thật kỳ diệu, những người đạt được Vinh Quang và những người bình thường rất bình đẳng với nhau.
Phạm Nhã dừng lại ở một cửa hàng trang sức dọc ven đường, một gã kỵ sĩ rồng mặc giáp thu lại đôi cánh khổng lồ của mình trước khi bước vào cửa hàng, gã rất lịch sự, từng cử chỉ và lời nói của gã khi giao tiếp với các nhân viên đều toát lên sự thân thiện, với siêu giác quan của mình, Phạm Nhã còn có thể nghe được họ đang nói gì với nhau.
Gã kỵ sĩ đang than với họ về bà vợ ở nhà, gã nói cô ta đang càu nhàu vì gã quên mất kỷ niệm ngày cưới, giờ gã phải đi mua quà về để dỗ, chứ không tối phải ngủ ngoài phòng khách; các nhân viên thì cười khúc kha khúc khích, họ tư vấn rất kỹ, họ còn xin gã này cho xem hình bà vợ để họ chọn một bộ trang sức phù hợp.
Rất ... đời, rất bình dân. Cuộc nói chuyện của họ như vậy đấy.
Đôi khi, có thể đánh giá cả nền văn minh chỉ bằng những chi tiết nhỏ nhặt thế này, Phạm Nhã từng làm nhân viên phục vụ nên chứng kiến nhiều vị khách lắm tiền lắm của, mặc đồ sang trọng và lái những chiếc xe sang đắt tiền có thái độ rất hách dịch, coi thường người khác, xem mình là thượng đẳng còn người khác là thấp kém, không cùng đẳng cấp.
Mà giữa những người này, giữa một gã kỵ sĩ đã đứng cuối chặng một cùng với những người thường lại không có một khoảng cách nào cả. Gã kỵ sĩ không hề coi mình là dân thượng đẳng, gã chỉ là một tên chồng thấy có lỗi, đang đi cầu cứu mấy người nhân viên, đặng mua cho được một món quà phù hợp về để dỗ vợ mà thôi.
Điều gì quyết định những chuyện này?
Phạm Nhã biết, là ý thức hệ, là dân trí, là một nền tảng giáo dục toàn diện từ tri thức đến cả giáo dục về đạo đức và nhân cách, đồng thời, cũng là một nền văn hóa tích cực, ở trong một nền văn hóa tích cực, người ta ít bị tiêm nhiễm bởi cái xấu, bởi những giá trị dị dạng nhưng lâu dần, đủ phổ biến, lại thành đương nhiên và được coi như chân lý.
Chẳng hạn như lối suy nghĩ "mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé", đây là lối suy nghĩ rất nguyên thủy của sinh vật, nó đầy bản năng nhưng lại thiếu tính nhân đạo, thế nhưng ở rất nhiều cộng đồng người ta lại tôn thờ triết lý này dù chính họ đang là nạn nhân của nó, dù chính nó làm cho xã hội của họ bất ổn. Trong nền văn hóa tích cực, người dân sẽ phản biện, họ biết đâu mới đúng và cái gì thì sai, họ không để những giá trị có thể gây nguy hại cho xã hội được tôn vinh.
Phạm Nhã đã từng nghĩ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành là một nơi phức tạp và nguy hiểm "trùng trùng" nhưng hiển nhiên y suy nghĩ quá đơn giản, cái nguy hiểm và phức tạp của nơi này ẩn sâu dưới mặt nổi, còn ở phần trên tảng băng, mọi thứ nó văn minh còn hơn Thành Trì trung Tâm Davias nữa, ở Davias vẫn có một nhóm dân bản địa thượng đẳng, đặc biệt là những người ở Tháp Phù Thủy, ở Hội Chân Lý, ở nơi này thì không.
Những người đạt được Vinh Quang, có sức mạnh và năng lực siêu nhiên vẫn được ngưỡng mộ và trọng vọng lắm, nhưng họ lại khắc kỷ với mình hơn để sống hòa hợp với người thường, họ giống với những kỵ sĩ thời trung cổ sống với tín điều của mình, với phẩm chất của mình, họ được giáo dục tốt.
Nếu không thì, với số lượng đông đảo những người đạt được Vinh Quang đang sinh sống. Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành sẽ luôn bị bất ổn bởi các mâu thuẫn của những người "thượng đẳng" và người bình thường, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới sự phồn vinh của tòa thành và tạo ra những khó khăn cho giai cấp cầm quyền.
Không có gì là đương nhiên, hiện trạng của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành được xây dựng dựa trên nền tảng đạo đức và giáo dục, nó phồn vinh, vì ý thức hệ của nó là một ý thức hệ tích cực; giai cấp thống trị của nó có đấu đá với những người đồng cấp thế nào đi nữa, thì ở sân nhà của họ, mọi thứ phải luôn tươi tốt và đẹp đẽ.
Hion đã từng nói, cuộc chiến giành ngôi vị Quân Chủ ở đây đã bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, có thể diễn biến thành một cuộc nội chiến giữa các Vệ Thành Lorencia, điều này có nghĩa là bầu không khí ở nơi đây, một lúc nào đó sẽ chuyển sang trạng thái khác, thế nhưng trong giai đoạn "chuyển tiếp" này, mọi thứ vẫn thật yên ổn, không có mùi thuốc súng, điều này cũng nói lên sự khống chế tới mức tuyệt đối của người cầm quyền hiện tại.
Phạm Nhã tìm đường đi đến Bar Lorencia, đây là một quán bar không lớn lắm nhưng có cái tên rất kêu, nó không lớn nhưng khách thì lại đông, hiện tại đã đến giờ cao điểm, khách rượu nườm nượp, chúa tể đi vào trong quán bar, y đến thẳng quầy và gọi hai ly rượu rồi đảo mắt nhìn quanh, ở một góc hút người, có một người phụ nữ mặc đồ màu tím đang ngồi uống rượu một mình và nghe nhạc.
Cô ta là một người bình thường, đôi mắt xanh trong bình thường, với mái tóc vàng dầy và xoăn, dài đến eo, dù là người bình thường nhưng với gene của dân bản địa, trông cô cũng đẹp đến nao lòng, cô có một khí chất kiểu trí thức, với đôi mắt kính được đeo như một thứ trang sức, trên gọng mắc một sợi dây rũ xuống, quấn quanh cổ.
Người phụ nữ này là khách quen của quán, cũng là "bạn rượu" nhẵn mặt của mấy tên khách quen còn lại, họ thường nhấc ly rượu và mời cô từ xa và người phụ nữ ấy cũng đáp lại họ; có người còn đến ngồi vào bàn uống với cô một ly, cô cũng uống với họ, nhìn ra được, cô là người khá cởi mở.
Phạm Nhã mang hai ly rượu đến và ngồi vào bàn với người phụ nữ, cô ta uống ly rượu của Phạm Nhã một cách rất tự nhiên.
Chúa tể lại lấy chiếc nhẫn mà y cất trong túi ra đặt trên bàn.
Người phụ nữ vận đồ tím nhìn chiếc nhẫn một cách kinh ngạc, cô ta lại nhìn Phạm Nhã rồi nói: "Đi thôi."
Đoạn, cô ta đứng dậy, Phạm Nhã cũng để tiền trên bàn rồi đứng dậy theo cô, người phụ nữ ôm một tay của Phạm Nhã, cô ta dựa người lên vai chúa tể khiến cho y cứng hết cả người, y không hiểu cầu cua tai nheo gì cả nhưng vẫn phối hợp với cô ta; những người khách nhìn thấy cô nàng này ôm tay một gã đàn ông ra khỏi quán thì huýt sáo, mấy tay đàn ông khác nhìn Nhã với vẻ hâm mộ lắm, cũng có mấy tay trông mặt có vẻ khó chịu, như để ý cô lâu rồi mà không ngờ bị hớt mất.
Đi khỏi quán bar, họ lại bắt xe đến một tòa nhà, người phụ nữ vẫn luôn ôm cứng tay Phạm Nhã, nhìn họ chẳng khác nào một cặp tình nhân, mà tòa nhà họ bước vào thì lại là một cái khách sạn, chúa tể thấy khó chịu chứ, y cũng thấy bối rối nữa vì thỉnh thoảng cô ta còn dụi dụi mặt lên tay y như mấy cô người yêu thèm mùi bạn trai vậy đó.
Đi lên phòng, người phụ nữ này mới buông tay Phạm Nhã ra, y định nói gì đó thì cô ra đặt một ngón tay lên miệng y, rồi cô bắt đầu nói: "Em nhớ anh lắm, anh yêu. Em cứ tưởng anh bỏ em đi mất rồi, anh không thương không nhớ em nữa."
Phạm Nhã: " ... "
Người phụ nữ bắt đầu khóc nức nở, như thật, nghe đau lòng lắm, nhưng cô ta vừa khóc lại vừa vẽ chữ lên không khí, với sức quan sát và ký ức của chúa tể, Phạm Nhã có thể chắp nối những con chữ "vô hình" của cô ta lại và thậm chí lật ngược nó để đọc, người phụ nữ viết: "Phối hợp với tôi đi, nơi này có rất nhiều chúa tể, họ đang lắng nghe cả tòa thành."
Phạm Nhã hít sâu, lắc đầu. Chúa tể đã hiểu lý do mà cô ta phải làm như vậy, xem ra, cô sợ mình bị theo dõi, hơn nữa còn sợ nội dung trao đổi của hai người lọt tới tai các chúa tể khác nên cô cần tung hỏa mù; thế nhưng mà bảo Phạm Nhã phối hợp với cô thì y sẽ không.
Đối với Phạm Nhã, có mấy từ và mấy chữ thiêng liêng lắm, kể cả là giả bộ thì y cũng không muốn nói nó ra. Có những thứ chỉ dành riêng cho một người thôi.
Người phụ nữ tức lắm, cô ta khóc còn lớn hơn nữa, vừa khóc vừa nói: "Anh hết thương em rồi phải không, anh không có nhắn cho em một cái tin nữa."
Cô lại vẽ: "Anh bị sao vậy?"
Phạm Nhã nói: "Tôi không yêu cô, tôi không thương cô, chúng ta chấm dứt ở đây đi."
Chúa tể mong cô hiểu ý của mình, trọng điểm ở câu nói chúng ta chấm dứt ở đây đi, nghĩa là y không muốn diễn trò kiểu này, mong cô kiếm cách thức trao đổi phù hợp, y cũng thử viết chữ lên không khí, mong cô hiểu.
Người phụ nữ khóc lớn hơn: "Em biết mà, anh có người khác rồi phải không."
Phạm Nhã: "Không, tôi chưa từng có người khác, tôi chỉ yêu cô ấy thôi. Tôi nhắc lại, tôi, chưa từng, yêu cô, hay thương cô."
Người phụ nữ giựt gân ở trên trán, cô ta vừa trách móc, vừa khóc lóc, vừa viết chữ: "Tôi không hiểu ý anh, anh tìm cách đi."