Vinh Quang Chúa Tể

Chương 84: Thành lập căn cứ cho người xuyên không




Buổi tối của ngày thứ hai, cả hội The Innovators đi ăn nhà hàng như mọi khi với nữ chúa và các huấn luyện viên, lần này còn có gã Tantalos Ludgar D. Kresnik, gã đã nhận Rengoku Kyojuro, thanh niên wibu thích cosplay làm đệ tử... dự bị.

Nói tới vụ cosplay, khi nữ chúa Leonidovich Hopner nhìn thấy thanh niên wibu này cosplay Viêm Trụ Rengoku thì như phát hiện ra thế giới mới, mắt sáng như bóng đèn pha, làm cho người nào đó cảm thấy bị uy hiếp.

Hiện tại, Rengoku Kyojuro cũng được phát cho một chỗ ở biệt thự trắng, tối được các "sếp" dắt đi dùng bữa, nữ chúa thấy đây là cơ hội, bèn đem Rengoku ra làm lí do để rủ ghê gã Tantalos đi cùng đặng thắt chặt tình cảm.

Sở dĩ Rengoku Kyojuro chỉ là đệ tử dự bị mà không phải chánh thức là bởi vì gã Tantalos muốn thử thách anh ta thêm, thử thách kiểu gì thì chỉ có hai người này biết, không rõ gã Tantalos mạnh vô đối này nhìn thấy điểm tuyệt vời nào của Rengoku nữa, trừ tính cách, phẩm giá và ý chí, sự lì lợm và gan góc ra, sức chiến đấu của anh võ sĩ wibu này rất là... bèo.

Bèo không tưởng được, dù Rengoku có võ, thạo ngón Kendo nhưng đây là võ thuật ở Địa Cầu, sao bằng được kỹ năng chiến đấu đặc hữu của các con đường được, thanh niên này là võ sĩ mà ảnh thích xài kiếm, đừng nói báu vật, tới trang bị ảnh cũng không có, chỉ mặc đồ cosplay với cầm cây Katana hàng Địa Cầu.

Những ưu điểm của Rengoku, tốt thì tốt thật nhưng người lạnh lùng như Ludgar hẳn không để ý tới mấy cái đó mới đúng, gã người Tantalos này là một tên hiếu chiến, không cần ai giới thiệu, nhìn cách hắn đánh đập các Walker là đủ hiểu rồi.

Đội thám hiểm Địa Cầu hồi trước đã chiến đấu với võ sĩ rồi, biết họ có một loại báu vật trông như găng tay nhưng rất to, làm cho võ sĩ nhìn xa như con tinh tinh, tay dài tới đầu gối. Võ sĩ cũng có áo choàng như chúa tể, kiểu bay của họ cũng giống chúa tể, chao lượn tự do như Bác sĩ Lạ, không cần nương theo dòng chảy không khí như hội có cánh.

Mọi người rất là thắc mắc về việc Rengoku không có trang bị hay báu vật gì của "nghề" mình cả, tới Hoàng hồi mới lên "đường" cũng được cấp cho một bộ vó dù là hàng công nghiệp không phải hàng thửa nhưng cũng là có, Rengoku thì không, chả hiểu nổi.

Thanh niên wibu này chỉ nói: "Không có, hahaha. Họ không cho tôi cái gì hết, họ bảo thế này là tốt nhất."

Ừm, giọng nói và điệu cười sang sảng của ảnh tất nhiên cũng giống hệt Viêm Trụ Rengoku, mắt của nữ chúa càng sáng hơn, ai đó cũng càng căng thẳng hơn, cảm thấy có nguy cơ bị thất sủng.

Ở khía cạnh "võ trang", Rengoku giống Ludgar, gã Tantalos cũng chẳng dùng bất kỳ cứ trang bị hay báu vật gì, mà Rengoku ít nhất còn có thanh Katana, Ludgar triệt để hơn, đi chân trần, đánh nhau bằng tay không. Mọi người lại đoán chắc cái này là một phương hướng phát triển đặc biệt của mấy tay võ sĩ, dù sao họ đều đã kinh qua một thứ thử thách gọi là "cực hạn", từ này nhiều ý nghĩa lắm.

...

Về nhà, Phạm Nhã chủ động cosplay Uzui Tengen rồi lật đật chạy qua phòng Leonidovich để mua vui cho nữ chúa tể, y cảm thấy mình cần phải lấy lại vị trí cosplayer số 1 trong lòng cô ta.

Nữ chúa thấy thế lại phán: "Rengoku Kyojuro cosplay chuẩn và đẹp hơn, thần thái của ngươi chưa có đạt, còn kém lắm."

Phạm Nhã xìu xuống, mặt buồn xo, Leonidovich thấy vậy cũng mềm lòng, ngồi xuống trang điểm và sơn móng tay cho chúa tể trẻ, coi y biểu diễn nhập vai Âm Trụ Uzui Tengen rồi nhận xét đánh giá, còn giúp y chỉnh giọng, "căn" lại thần thái gương mặt sao cho chuẩn hết mức có thể, để có thể "solo" với Rengoku Kyojuro.

Hai người này chơi trò con nít với nhau rất là vui, chẳng ai có thể hiểu chúa tể anh hùng vĩ đại của Địa Cầu và nữ chúa nhà Hopner, Cựu Quân Chủ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành sao lại thích mấy thứ này, ai mà biết hai người họ chui rúc trong phòng hoá trang, pose cosplay nhân vật hoạt hình chắc té xỉu tại chỗ.

Tối khuya, Phạm Nhã lại mè nheo Leonidovich đi ra ngoài ăn đêm với mình, y nói chỗ này Aegis Hopner giới thiệu, đồ ăn siêu ngon, cũng tại mê món này nên tối khuya anh ta còn mò ra ăn, sau đó mới bị đội thợ săn "ngắm" trúng, dàn dựng để móc túi...

Nữ chúa thấy Nhã nhiệt tình quá nên cũng gật đầu với y. Cũng không biết hôm nay tên này có bị con gì cắn không, không muốn đi xe ngựa mà nhất quyết đòi đi bộ cho bằng được để... ngắm phố đêm, rèn luyện sức khoẻ.

...

Phạm Nhã ngồi đối diện nữ chúa, hai người đeo mặt nạ, ăn mì sủi cảo, quán đường phố này không phải nhà hàng, bàn thấp, phải cúi đầu để ăn, mái tóc của Leonidovich quá dài, khi ăn cô phải ăn bằng một tay, tay kia thì vén tóc, động tác nữ tính và rất đẹp, làm trái tim mới vừa hồi phục của ai đó muốn rớt ra ngoài.

Phạm Nhã đã có chuẩn bị, y hít sâu, móc trong túi ra một cái kẹp tóc màu vàng đưa cho Leonidovich:

"Ngài dùng cái này đi."

Leonidovich chớp chớp mắt, nhận cái kẹp trong tay chúa tể, cô ta kẹp mái tóc dài màu bạch kim xoăn như sóng biển lên: "Ở đâu ra vậy?"

Phạm Nhã nuốt nước miếng, lần đầu thấy nữ chúa kẹp tóc, y nguyện chết trong vẻ đẹp này: "Hôm qua tôi đi làm nhiệm vụ, sẵn tiện mua cho ngài, ngài thích không?"

Nữ chúa gật gù: "Tạm, lâu rồi ta không có xài mấy thứ này, bình thường ta thích xoã tóc hơn."

"Ngài kẹp tóc lên nhìn đẹp lắm."

"Vậy hả? Vậy là bình thường nhìn ta không đẹp hả?"

"Không phải, ý tôi là lúc nào cũng nào ngài cũng đẹp hết, để xõa tóc nhìn rất đẹp, kẹp tóc lên cũng đẹp nữa, đẹp một kiểu khác."

Leonidovich gật gù, có vẻ hài lòng.

...

Người như Thần và người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ đi dạo phố đêm, ánh sáng phát ra từ tám quả cầu lửa Mana vĩ đại trên các Toà Tháp, từ hoa văn Rune khắc trên khắo các công trình khiến cho màn đêm rực rỡ vô cùng. Leonidovich và Phạm Nhã rảo bước quanh các con phố, ngắm nhìn cảnh sắc của Thành Trì Trung Tâm, bọn họ không nói chuyện nhiều nhưng Phạm Nhã cảm giác thấy rất là thỏa mãn.

Leonidovich vẫn đang kẹp tóc bằng cái kẹp Phạm Nhã mua cho, nữ chúa đi một hồi mới nói: "Lâu lắm rồi ta mới đi bộ dạo phố thế này."

Phạm Nhã hỏi: "Ngài thoái vị rồi ở đây lâu chưa?"

Leonidovich nói: "Được ba năm rồi, bình thường ta toàn ở nhà, ra ngoài thì ngồi xe ngựa."

Ừm, không phải bốn mươi bốn tuổi, mà mà bốn mươi bảy tuổi. Phải cộng thêm ba năm "về hưu" nữa.

"Vậy là từ lúc có tôi, nhịp sống của ngài mới thay đổi phải không, giờ, ngày nào ngài cũng đi ra ngoài."

"Có thể coi là vậy."

Phạm Nhã thấy sương sướng trong lòng, Leonidovich không có để ý nhưng tên này lại dùng xảo thuật ngôn ngữ, từ "có tôi" này mang nhiều nghĩa lắm: "Ngài thích điều này không?". truyện đam mỹ

Leonidovich cười: "Để xem, cũng thấy thích, dù sao ở nhà hoài không có gì làm cũng chán lắm, đi ra ngoài với các ngươi, nhìn bọn ngươi nói chuyện rôm rả với nhau làm ta thấy nhớ tới hồi trẻ, hồi đó ta cũng có mấy chiến hữu giống ngươi giờ, đi đâu cũng có nhau cả."

Nữ chúa thở dài: "Chỉ là tới bây giờ, cảnh còn người mất rồi."

Phạm Nhã thấy Leonidovich có vẻ buồn, bèn đổi chủ đề: "Ngài thấy bộ Clannad thế nào, có hay không?"

"Ừm, cũng tạm, hơi sướt mướt."

...

Nguyên lão Aegis Hopner không thể tra ra được dòng dõi của Alphonso, họ Joyner của hắn đã bị dìm sâu trong dòng thời gian cùng với Benedict Joyner. Phạm Nhã không có thứ mình muốn, cũng thấy tiếc.

The Innovators tiếp tục tản ra ngoài làm nhiệm vụ, lệnh truy nã đã gần như phát tán khắp cộng đồng người xuyên không ở Thành Trì Trung Tâm Davias, sức ảnh hưởng của The Innovators và Nguyên lão Aegis Hopner rất lớn, ngay cả ở Noria và Lorencia cũng có người thông qua các nguồn tin, biết được thông tin và hưởng ứng nhiệt liệt.

Ở ngoài bến cảng lúc nào cũng có mười mấy mấy đội người xuyên không túc trực, bọn họ được The Innovators giao cho nhiệm vụ quan sát những người lên Thuyền Bay đi đến Noria và Lorencia, đặc biệt là Noria, chỉ cần thấy người có mắt màu hồng thì báo lại cho Hội, Hội cũng trả công bằng Zen rất hậu cho mấy người này.

Đây là nguồn lực của The Innovators, nguồn lực này được tạo ra không chỉ bởi sức mạnh của Hội mà còn bởi lòng sự kính trọng từ tấm lòng của cộng đồng người xuyên không đối với thủ lĩnh Shaka de Virgo, với các Innovator, đây cũng là một giá trị vô hình mà Hội thu gặt được trong thời gian qua.

Ngày hôm nay Phạm Nhã lại gặp đội đánh số, lần trước sau khi gặp mặt Shaka de Virgo, sự giúp đỡ về mặt thông tin của chúa tể giúp họ hoàn thành việc thăm dò tòa tháp trước thời hạn, trong kế hoạch của họ thì Số 1 phải đợi ít nhất cả tuần mới có thể lên tháp, nhờ Shaka de Virgo mà rút còn một ngày.

Tuy vậy, đội đánh số và Số 1 không vội thực hiện sứ mệnh lên tháp và nhận ban ân trước thời hạn, bọn họ đã tính toán đâu ra đấy, nếu Số 1 có cách lên tháp sớm hơn thì cũng không nên lên tháp liền mà phải chờ, nên dùng thời gian tiết kiệm được tập trung hết vào nhiệm vụ thành lập căn cứ, cung cấp nơi trú ngụ an toàn cho đồng bào Đại Việt.

Ở Thành Trì Trung Tâm, nhu cầu về chỗ ở của người xuyên không ngày càng tăng, người xuyên không chẳng thể nào cứ vạ vật ngoài đường phố, công viên hay ở mấy điểm công cộng mãi được, chưa kể tới việc này còn sẽ tạo hình ảnh xấu, nhếch nhác trong mắt cư dân bản địa, người xuyên không "vô gia cư" cũng ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề vệ sinh và mỹ quan đô thị, rất nhiều vỏ chai rỗng, bao bì thức ăn, bả kẹo cao su xuất hiện ở những nơi mà họ đi qua.

Những đợt "giảng đạo" có thể làm người xuyên không kiềm chế hành vi trộm cắp của mình, nhưng một vấn đề khác nữa lại xảy ra, đó là những thói quen xấu xí của người Địa Cầu như xả rác bừa bãi cũng bị họ nhập khẩu qua MU Continel, nơi này không thấy có một mẩu rác, từ lúc mà người xuyên không xuất hiện thì có, thậm chí, nhiều người còn bắt đầu tô vẽ lên mấy bức tường trắng lớn trong các địa điểm công cộng, thể hiện văn hóa Graphiti đường phố...

Chuyện này không hề lớn đối với một cá nhân, nhưng ở bình diện của một cộng đồng thì nó lại rất lớn.

Đội đánh số lúc này đang ngồi với Shaka de Virgo trong một công viên công cộng, chúa tể ngồi tựa lưng vào một gốc cây còn bọn họ thì như những tín đồ ngồi xếp bằng ở phía trước. Số 3 hỏi: "Anh có cách nào không?"

Phạm Nhã vừa mới nghe Số 3 nói lại tình hình của mấy người xuyên không "vô gia cư", Phó chủ tịch của The Innovators đã thấy được tính cấp bách của vấn đề: "Tôi vẫn luôn chú ý việc này, giá bất động sản ở Thành Trì Trung Tâm rất đắt đỏ, không có nơi nào vô chủ cả, nếu muốn xây căn cứ thì nên xây ở các Vệ Thành."

Số 3 thở dài, Số 1 lại nói: "Tôi biết, đất ở đây phải đắt xắt ra miếng thì mới hợp lý, dù sao chỗ này có quy tắc tự nhiên và các Tòa Tháp mà. Nhưng mà đắt tới đâu quốc gia cũng sẽ lo, ở Vệ Thành bọn tôi thấy không an toàn."

Phạm Nhã gật đầu: "Ở Vệ Thành tuy không có quy tắc tự nhiên nhưng cũng hết sức an toàn, có lẽ các anh vẫn còn vương ấn tượng với vùng hoang dã, nghĩ rằng ngoại trừ các Thành Trì Trung Tâm, nơi nào cũng có nguy hiểm phải không?"

"Thật sự, đúng là ở nơi nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng các anh nên có cái nhìn thoáng một chút, trên đời này làm gì có chỗ nào là an toàn tuyệt đối, ba tòa Thành Trì Trung Tâm là một phép màu, đó là ngoại lệ nhưng kể cả vậy vẫn có khả năng bị trục xuất. "

Số 3 nói: "Tôi hiểu điều này, ở Đại Việt, ngồi trong nhà còn có khả năng tử vong do bị xe tải mất lái tông vào mà, nhưng mà tình hình nơi này khác, bọn tôi bị mù ngôn ngữ, như người câm người điếc, rất khó sinh hoạt, lại ở nơi không có quy tắc tự nhiên, chúng tôi sợ vô tình có mâu thuẫn gì đó với người bản địa, nảy sinh xung đột với họ thì bọn tôi khó sống lắm."

Phạm Nhã lắc đầu: "Về ngôn ngữ, từ từ tôi sẽ có cách giải quyết cho các anh, đừng lo lắng chuyện này. Vấn đề còn lại, tôi muốn khẳng định với các anh là người bản địa rất văn minh, bọn họ đã đạt tới trình độ dân trí cực kỳ cao rồi, trừ một số người có ý đồ xấu thì người dân bình thường rất tử tế, nếu các anh muốn dung nhập được vào xã hội này thì phải cởi mở với họ.

Đội đánh số nhìn nhau, Phạm Nhã tiếp tục phân tích cho họ nghe về vấn đề này, giúp họ có cái nhìn rộng hơn: "Xã hội ở MU Continel cũng là một xã hội pháp trị, dù có sự có mặt của sức mạnh siêu nhiên, của những người có khả năng phá hoại lớn nhưng tất cả mọi người đều tôn trọng pháp luật, người mạnh thì có người mạnh hơn trị."

"Nếu như các anh không làm gì sai, không ai có thể làm gì các anh cả, những kẻ rắp tâm hãm hại cộng đồng này cũng phải cần có lý do để được ra tay, tôi có thể khẳng định với các anh như vậy."

Số 1 gật đầu: "Được, chúng tôi tin anh, vậy kế tiếp chúng tôi phải làm gì?"

Phạm Nhã nói: "Tôi đã đi qua Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, tình hình ở đó rất ổn, tòa Vệ Thành này nằm kẹp giữa Davias và Lorencia, lại ở gần biển Atlans, là một tòa Thành phát triển ngư nghiệp và du lịch, ngoài chỗ ở ra thì các anh còn có cơ hội việc làm ở đây, có những công việc không cần ngôn ngữ, chỉ cần sức khỏe tốt là làm được."

Số 3 gật đầu, tay này là một thanh niên người miền Nam, có vẻ thông minh, giống như quân sư của đội đánh số: "Chúng tôi cũng đã nghĩ tới việc này, thành lập căn cứ thôi chưa đủ, phải có nguồn thu để duy trì sinh hoạt hằng ngày, không thể cứ ỷ lại vào nguồn viện trợ về Địa Cầu được."

Phạm Nhã cười: "Các anh nghĩ được như vậy là tốt rồi, dù sao đã dịch chuyển qua đây, sống ở hai thế giới, sống ở đâu thì cũng là sống, cần phải lao động, có việc làm, có nguồn thu thì mới ổn định được. Giá bất động sản ở Đệ Tam Vệ Thành tuy cũng cao nhưng so với Thành Trì Trung Tâm thì thấp hơn rất nhiều."

"Nếu như mọi người đồng ý, tôi sẽ tìm cách liên hệ với bên bán hoặc cho thuê, tôi cũng sẽ lọc cho mọi người, tìm được nơi nào tốt tôi sẽ liên hệ."

Đội đánh số đánh tiếng cảm ơn, Phạm Nhã lại hỏi Số 1: "Anh định khi nào thì lên Tháp, lên Tòa Tháp nào?"

Số 1 nói: "Tôi sẽ lên tháp triệu hồi, năng lực của kẻ triệu hồi trong giai đoạn này rất lớn."

Phạm Nhã gật đầu, nói thêm: "Tỉ lệ tử vong khi nhận ban ân của con đường này khá thấp, chỉ có năm mươi phần trăm, chúc anh may mắn."

...

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.