Vinh Quang Chúa Tể

Chương 96: Chào đón ngài đến thế giới này




Phạm Nhã nằm lì trong phòng Nhật Hạ, nữ chúa cũng chẳng có ý đuổi y ra ngoài, cô ta cũng nằm xuống, nhìn lên trần nhà như Phạm Nhã, căn phòng ngủ này rất rộng, giữa phòng là cái bàn gỗ thấp, cũng là đường biên giới phân chia "lãnh thổ" của hai vị chúa tể.

"Hồi ta còn bé, ta thường hay được mẹ dắt đi chơi, đi du lịch giống như thế này, ta nhớ mỗi lần đi du lịch, ta thường sẽ không ngủ được, mẹ ta cũng thức theo ta. Lúc đó ta và mẹ ta chơi đánh cờ, chúng ta chơi cả đêm với nhau."

Nhật Hạ mỉm cười: "Sau đó ngã lưng xuống nệm, nói chuyện với nhau như thế này. Chúng ta tỉ tê với nhau đủ thứ chuyện, mẹ ta hay than phiền về cha ta, bà ấy nói ông quá hiền lành và tử tế, đối xử quá tốt với người khác mà đôi khi không nghĩ tới bản thân mình, ừm, giờ nghĩ lại ngươi cũng có vài nét giống ông ấy."

Phạm Nhã nằm trên thảm, lắng nghe Nhật Hạ, đây là lần đầu tiên cô tâm sự về gia đình của mình, chúa tể quay sang nhìn cô ấy, Nhật Hạ cũng nhìn y, nữ chúa nói: "Chắc vì vậy nên đôi khi ta có cảm giác thân thuộc khi ta nhìn ngươi, lúc ta nhìn thấy trái tim ngươi bị xuyên thủng còn đôi mắt ngươi mù lòa, ta đã nhìn thấy cha ta, ta nhìn thấy ông ấy trong ngươi."

"Lúc ban đầu, ta cho rằng mình có cảm giác đó bởi vì ngươi rất giống với người thừa kế của ta, thật ra, ngươi khác với cậu ấy, tuy các ngươi cũng cứng cỏi gan góc và lì lợm, bên ngoài như ông cụ non, bên trong lại ẩn giấu... "

Phạm Nhã ngắt lời, đây là lần đầu mà y ngắt lời Nhật Hạ: "Tôi là tôi, tôi không giống với ai cả."

Nữ chúa mở to mắt.

"Tôi là Phạm Nhã, tôi cũng là Shaka de Virgo của MU Continel, là Harry khi ở Địa Cầu."

Nhật Hạ thở dài: "Ta xin lỗi, không ai thích bị so sánh với người khác cả, ta đã không để ý đến cảm nhận của ngươi rồi."

Phạm Nhã nói: "Ngài đừng thấy có lỗi với tôi, tôi không phiền lòng vì điều này đâu, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, tôi chỉ muốn ngài nhìn nhận tôi là chính tôi."

Nữ chúa không nói gì, chỉ nhìn Phạm Nhã, một lúc lâu sau, cô mỉm cười: "Ừm, ngươi là ngươi, là viên đường của ta, ngươi pha vào đời ta, cho ta bớt đắng."

Phạm Nhã quay mặt đi, nhìn trần nhà, y không dám nhìn Nhật Hạ nữa, y rất sợ những lời mà mình giấu kín sẽ bay ra khỏi lồng ngực, sợ nữ chúa tể sẽ không đáp lại những lời từ tấm lòng đó, sợ mối quan hệ của cả hai sẽ không còn như trước nữa.

Chúa tể rất muốn nói, rất muốn nói với Nhật Hạ.

Tôi là viên đường của ngài, còn với tôi.

Với tôi, ngài hơn cả vầng thái dương ấm áp giữa trời đông giá lạnh, hơn cả bầu trời trong xanh, mặt đất bao la và biển rộng mênh mông sóng vỗ.

Nhật Hạ.

Ánh mặt trời thì ấm áp, bầu trời xanh trong, cao thăm thẳm, đất rộng lớn bao la, biển mênh mông sóng vỗ, còn Nhật Hạ, thì xinh đẹp.

...

"Ta biết ngươi là trẻ mồ côi, nếu như ngươi không ngại, có thể kể cho ta nghe về tuổi thơ của ngươi không?"

Phạm Nhã nhắm mắt lại, tuổi thơ như cuộn phim đang tua ngược:

"Tôi sống ở một nơi, ngày trước tôi chẳng coi đó là nhà nhưng giờ tôi mới biết, đó là một ngôi nhà, nơi đó có những đứa trẻ mồ côi cha, có những đứa mồ côi mẹ, có những đứa mồ côi cả cha và mẹ như tôi, có những đứa trẻ lang thang đường phố."

"Tôi có một người mẹ nuôi, tên Hạnh, mẹ Hạnh gầy lắm nhưng rất khỏe, có thể bê được bình nước để úp lên máy nước nóng lạnh, tôi từng thấy mẹ Hạnh vác mấy bao gạo nữa."

"Tôi có tám anh chị, tôi là em út, mẹ Hạnh nuôi chúng tôi, hồi bé bọn tôi lười tắm lắm, lại rất nghịch ngợm, chơi đá banh xong đứa nào đứa nấy đen như hủi, mẹ Hạnh lôi từng đứa đi xối nước, vừa xối vừa rầy."

"Có rất nhiều người đến chơi với lũ chúng tôi, bọn họ tổ chức mấy trò chơi tập thể rồi phát quà, sau này tôi không thích chơi lắm, tôi thích nhất là xin đi theo mấy anh chị này ra chợ chơi, bọn họ mua đồ về để nấu cơm chung với làng trẻ."

"Ở làng rất thiếu thốn nhưng mẹ Hạnh và các mẹ khác cứ đến dịp tết Trung Thu hay tết Nguyên Đán là sẽ tìm cách mua lồng đèn, mua đồ mới cho bọn tôi mặc."

"... "

Nhật Hạ im lặng lắng nghe câu chuyện của Phạm Nhã, thỉnh thoảng cô cũng chêm vài câu hỏi, hỏi những thứ nhỏ nhặt, vụn vặt thôi. Rồi cô cũng kể cho Phạm Nhã nghe những câu chuyện, cũng chỉ là những mẩu chuyện thường ngày.

Người đàn ông như Thần và người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ nằm tỉ tê với nhau những câu chuyện nhỏ, họ chẳng nói về chuyện đời, chuyện người, chẳng nói những điều to lớn về cuộc sống, chỉ nói những chuyện không có mấy quan trọng, họ nói chuyện với nhau rất lâu, rất lâu.

Trời đã bừng sáng, đắp một tấm màn màu tím nhạt lên khắp đất trời, lên ngôi làng cổ xinh đẹp, ánh sáng tràn vào căn phòng của họ, không biết lúc nào, hai vị chúa tể đã nằm ngủ say sưa, họ vốn chẳng cần phải ngủ, nhưng họ lại ngủ rất say và, cũng mơ những giấc mơ thật đẹp.

...

Phạm Nhã nhìn ngôi nhà trọ này với vẻ lưu luyến: "Phải đi về thôi."

Nhật Hạ cười: "Ngươi có vẻ thích đi chơi nhỉ, lúc ta rủ là ngươi đi liền, khi phải về rồi thì buồn xo, y chang ta lúc nhỏ ấy."

Phạm Nhã gật đầu: "Thôi thích đi chơi chứ, chẳng qua khi càng lớn, tôi càng có nhiều thứ phải làm hơn, không có thời gian."

"Đi thôi, bọn họ đang chờ ngươi đấy, ta ăn cắp ngươi từ họ hai ngày rồi, đợi lâu nữa họ sẽ ghét ta mất."

Hai người khách du lịch đến từ hai thế giới khác nhau lướt qua ngôi làng cổ một lần cuối rồi đến một nơi hẻo lánh, họ quay đầu nhìn Shirakawago tắm mình trong ánh bình minh, những ngôi nhà Gassho-zukuri với phần mái như đôi bàn tay đang cầu nguyện, như tiễn biệt và chúc phúc cho hai vị chúa tể.

Shaka de Virgo và Leonidovich Hopner bay thẳng lên bầu trời, biến mất hút trong những tầng mây cao xa vời vợi.

...

102:00:00

Thế giới nóng như chảo lửa trong những ngày gần đây, sau Celestial Being, cũng có một số tổ chức do Walker thành lập hoặc chỉ do những tập thể người xuyên không thành lập gia nhập vào Red, chính thức hoạt động công khai, cũng tuyên bố sứ mệnh, tầm nhìn, các giá trị và mục tiêu cốt lõi của mình.

The Innovators là đối tượng được Red kêu gọi nhiều nhất nhưng cho đến nay, tổ chức này vẫn chưa cho thấy bất kỳ động thái nào, thái độ im lặng của The Innovators khiến cho rất nhiều người lo đến sốt vó, những đối tượng cá biệt xuất hiện trên các diễn đàn và mạng xã hội, chỉ trích "sự chậm trễ" của The Innovators, họ cho rằng tổ chức đang "tiền hậu bất nhất" khi đến giờ này vẫn chưa đáp lại lời kêu gọi của Red.

Chủ tịch của The Innovators đang mưu tính rất nhiều vấn đề cùng với quân sư Thoth, anh Tuân như già đi mấy tuổi, Trang mắt buồn cũng thành Trang mắt đỏ vì phải tổng hợp thông tin tình báo, Katie thì phải bảo đảm các vấn đề của Continental, hệ thống nhà hàng này hoạt động ở MU Continel nhưng các nhân sự của nó thì lại sống ở cả hai thế giới, cô ta phải giữ liên lạc và "điều binh khiển tướng" để họ không chểnh mảng ở Địa Cầu.

Anubis cũng không rảnh rỗi, Katie đã giao lại cho cô công việc phối hợp với Rozar Vietnam JSC phát triển ứng dụng dịch thuật. Về phía công ty mới nhú của hai anh em Tuân và Nhã, các nhân viên phải gồng hết năng lượng để giải quyết deadline ngập mặt, vừa phải chia nhau chăm sóc cho thằng Cu.

Nhóc Cu mấy hôm nay không thấy bố nó đâu thì chạy lăng xăng hỏi mấy anh chị, các nhân viên rất tinh anh này, đặc biệt là Thảo "Tiny" đã ngờ ngợ được điều gì đó nhưng họ chẳng dám khẳng định, chỉ đành trấn an thằng nhóc, đến tối có anh Tuân về thì Cu lại chạy theo ông bác, bác nó nghe tới "bố nuôi" nó thì mặt rất giận nhưng vẫn phải rặn ra mấy điệu "cười hiền" với Cu.

...

Khách sạn Conrad Osaka, khách sạn năm sao hàng đầu Osaka, nằm trong bán kính chỉ năm phút tản bộ từ ga Higobashi và bảy phút đi tàu từ ga JR Osaka, đây là nơi dừng chân nghỉ lại của The Innovators, các siêu anh hùng đời thực.

Toàn bộ khách sạn trong bốn mươi tám giờ qua không mở cửa, họ chỉ tiếp đón những vị khách duy nhất là các Walker của hội The Innovators, Miharu, Chien the Great, Shen Long, Hoàng và Rengoku Kyojuro.

Đây không phải là lệnh bắt buộc từ phía chính phủ, mà là sự tự nguyện của hội đồng quản trị chủ sở hữu khách sạn Conrad Osaka, bốn mươi tám giờ đóng cửa với một khách sạn cao cấp như Conrad Osaka khiến họ tổn thất nặng nề nhưng những người Nhật này thấy hài lòng với điều đó.

Ngoài các Walker đang nghỉ lại, bên ngoài Conrad Osaka còn có một đại đội của lực lượng phòng vệ mặt đất đang đóng giữ, nhiệm vụ của họ không phải là bảo vệ các Walker mạnh mẽ ghê gớm này mà là giữ trật tự và trị an, ngăn không cho cánh phóng viên đông đảo bên ngoài khách sạn làm phiền tới những người hùng của đất Nhật.

Conrad Osaka có tầm nhìn tuyệt đẹp ra quang cảnh thành phố Osaka, trong phòng tổng thống của khách sạn, thanh niên Hoàng xỏ quần đùi áo thun, cầm một chai bia Nhật, vừa uống vừa ngắm cảnh, anh ta thu hết cảnh sắc của Osaka vào tầm mắt, lòng của người thanh niên cà lơ phất phơ, nay cũng đã trưởng thành này có nhiều điều tự hào lắm.

Giờ, anh ta đã không phải là một tên du thử du thực nữa, mà cũng được coi là một người hùng, thành viên của The Innovators, dù anh và Shen Long không tham gia trực tiếp vào các trận chiến ở Osaka nhưng anh cũng là một người đổi mới, cũng đi theo chân Shaka de Virgo làm nhiệm vụ cứu tế, thắp sáng lửa trong đêm đen.

Sự tự hào đối với tổ chức hòa cùng với niềm tự hào cá nhân, không kể anh ta, mà tất cả những người đổi mới khi nhắc về tổ chức của họ, đã đánh đồng bản thân mình cùng với tổ chức, họ dùng cụm từ "chúng ta" khi nói về tổ chức, giống như cách mà Thoth nói về The Innovators.

"Mày đứng đó coi chừng bị súng ngắm bắn phát rớt não ra bây giờ."

Chien the Great "Tô Nhị Cẩu" ghẹo Hoàng, thanh niên trả lời: "Tụi nó bắn tao càng thích, dù sao tao cũng muốn thử xem đầu tao có cứng hơn đạn súng ngắm không, hơn nữa chúng nó mà bắn là mình biết vị trí, có thể xử đẹp tụi nó."

Hai người "rất giống nhau" về nhiều khoản là Tô Nhị Cẩu và Hoàng ngày càng thân, từ lúc ban đầu xưng hô kiểu ta ngươi, sau đó anh và tôi, bây giờ có thể mày tao như hai thằng bạn nối khố.

Shen Long đang ngồi vắt chân lên đùi, dáng vóc thon gọn, gương mặt đẹp như con gái và động tác của hắn khiến người ta không thể nghĩ đây là một gã đàn ông được: "Mồm ngươi thối quá đó Tokuda."

Shen Long hất đầu về phía Miharu đang loay hoay trong bếp để làm Sashimi chiêu đãi mọi người, hai tên thanh niên "đớp" tín hiệu của Shen Long, cũng nhìn cô gái siêu dễ thương người Nhật Bản, thấy khi cô nghe tới mấy chữ "súng ngắm" "bị bắn rớt não" thì rụt cổ lại, nhìn mặt thấy thương lắm, xem ra vẫn còn ám ảnh.

"Thôi bỏ mẹ rầu." Chien the Great rú lên rồi chạy vào bếp an ủi Miharu. Hoàng lắc đầu, tiếp tục ngắm nhìn quang cảnh thành phố.

Rengoku Kyojuro ngồi ở một góc, khoanh tay, ôm kiếm, nhắm mắt như đang thiền định, nhập vai từ thần thái đến dung mạo của Viêm Trụ Rengoku.

Nhắc đến độ nhập vai, khó ai có thể vượt qua có thể các diễn viên Hollywood khi họ luôn tự thử thách, đày đọa bản thân trong những hoàn cảnh khắc nghiệt vì vai diễn để đóng phim.

Có những diễn viên chỉ vì quá nhập tâm với vai diễn, hoặc bị vai diễn của mình ám ảnh quá nặng, mà sau khi bộ phim kết thúc, họ cũng không còn là chính mình mà đã trở thành những con người khác, tình trạng của Rengoku Kyojuro giống hệt vậy, Viêm Trụ đã truyền cảm hứng quá lớn cho anh ta, hiện người thanh niên này đã không còn là anh ta nữa, kể từ sau khi bước lên con đường của mình, anh đã trở thành Rengoku Kyojuro.

Người thanh niên wibu đã hoàn toàn hóa thân thành Viêm Trụ Rengoku này không thân được với những thành viên khác của The Innovators, mọi người có vẻ khá... xa lánh anh ta, chủ yếu bởi cách nói chuyện rất to, rất rõ giọng và nhấn từng từ, từng chữ, những điệu cười ha ha, vừa cười vừa mở to mắt tới y hệt nhân vật Anime của anh làm họ thấy bị sượng.

Tất nhiên, trừ Miharu và Shaka de Virgo ra, một người được Rengoku Kyojuro túc trực trong bệnh viện, luôn cố gắng bảo vệ và thật sự nỗ lực để kéo dài mạng sống cho cô, ở bên cạnh cô, còn một người thì là... "đồng môn sư huynh đệ" với Rengoku trong Wibu đại phái.

Rengoku Kyjuro hít thở rất đều, đột nhiên, vị võ sĩ này mở to mắt, nói rất lớn: "Đến rồi!" . Ngôn Tình Sủng

Đoạn anh ta phóng như bay ra khỏi phòng.

Những người khác không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ đành phải chạy theo Rengoku Kyojuro, thanh niên Wibu chạy rất nhanh, họ không bay thì dí chẳng kịp, anh ta phóng trong hành lang, chạy vào cửa thoát hiểm, đi thẳng lên tầng thượng, Shen Long và Hoàng chạy đằng sau, Chien the Great và Miharu theo sau cùng.

Mọi người chạy lên trên sân thượng, họ nhìn thấy Rengoku Kyojuro đang đứng sững người.

"Bị giựt cọng dây nào nữa vậy thằng cha này."

Chien the Great nói rồi nhìn ra sau bờ vai của Rengoku Kyojuro, hắn nhìn thấy Phó chủ tịch Shaka de Virgo và...

và... và một người phụ nữ cao dong dỏng, đẹp tuyệt mỹ, thánh khiết và oai nghiêm, với mái tóc màu bạch kim dài, xoăn như những cơn sóng ngoài biển cả, với đôi mắt rực lửa như hai vầng mặt trời, sáng rõ hơn cả chúa tể Shaka de Virgo.

Đây là...

Nữ Chúa nhà Hopner, Cựu Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, vị chúa tể đã đi đến cuối con đường!

Cô ta đang ở Địa Cầu, cô ta đã đến Địa Cầu!!!

Chien the Great cảm thấy cổ mình như bị bàn tay ai đó bóp nghẹt, á khẩu không nói thành lời, Hoàng và Shen Long cũng như bị giật bởi một luồng điện cao thế, Miharu thì cầm sẵn cây gậy báu của mình, sẵn sàng mở cổng không gian, đã có kinh nghiệm rồi, giờ cô quán triệt tinh thần "cẩn thận" "cẩn thận" "siêu cẩn thận".

Nhìn thấy nữ chúa, cây gậy báu cũng rớt xuống đất hồi nào mà cô không hay.

Leonidovich Hopner mỉm cười: "Chào mọi người, thế giới của các ngươi thật đẹp đấy, thật đáng để được các ngươi bảo vệ."

Các Walker hít thật sâu, họ đã khá quen thuộc với Leonidovich Hopner nhưng đây là lần đầu họ gặp cô ta ở Địa Cầu, họ hiểu ý nghĩa của việc này.

Giống như lần gặp gỡ đầu tiên giữa Nữ Chúa nhà Hopner và họ, Miharu, Chien the Great, Shen Long, Hoàng và Rengoku Kyojuro, chẳng ai nhắc ai, họ cùng quỳ một gối xuống.

Mà Shaka de Virgo, phó thủ lĩnh của The Innovators, cũng đi đến phía trước họ, cùng quỳ một gối xuống, chúa tể ngẩng đầu nhìn Nhật Hạ, giờ đã lại trở thành Leonidovich Hopner, y mỉm cười: "Đây là một lời chào chính thức từ chúng tôi."

"Thay mặt Địa Cầu, thay mặt toàn thể loài người, chào đón Ngài."

"Chào đón ngài đến thế giới này."

"Chúa tể Leonidovich Hopner vĩ đại."

...