Vinh Quang [ESPORT]

Chương 100: Vệ Kiêu nhắm mắt hôn lên vai hắn: “Tin tưởng em”




Vệ Kiêu sẽ không nói cho bất kì ai về tình hình bả vai của Lục Phong.

Cậu tự biết việc này nghiêm trọng thế nào.

Bởi vì biết nên cậu hiểu gánh nặng đè trên vai Close.

Trách nhiệm của một tuyển thủ hàng đầu, trách nhiệm của một người phụ trách câu lạc bộ, và cảm giác không cam lòng của một đội trưởng một câu lạc bộ ba năm liền không lấy được thành tích gì ở giải đấu quốc tế……

Quá nhiều, quá nặng

Cho dù Close có cường đại thế nào cũng sẽ bị thương.

Vệ Kiêu nghĩ đến đây thì hốc mắt đỏ bừng.

Nước mắt cố kìm nén cả ngày bây giờ lặng lẽ rơi xuống nơi không người.

Đau lòng cho đội trưởng, cũng bực chính mình.

Cảm giác bất lực ập vào trước mắt, che đậy đôi mắt Vệ Kiêu như tầng sương mù dày đặc.

Làm sao bây giờ?

Thi đấu năm nay xong đội trưởng còn có thể tiếp tục không?

Có khi nào lấy được chức quán quân rồi đội trưởng sẽ giải nghệ không?

Hắn mới 21 tuổi, còn trẻ như vậy đã………

Vệ Kiêu nhớ đến chính mình 2 năm trước, cảm xúc càng trở nên tiêu cực.

Nếu cậu gia nhập sớm hơn thì có khi nào đội trưởng sẽ không thành như thế này không?

Nếu cậu không trốn tránh, có khi nào cậu có thể gánh vác cùng đội trưởng không?

Nếu……

Không có nếu như.

Cho dù hối hận thế nào thì cũng không thể quay ngược thời gian.

Chưa kể, nếu có trở lại 2 năm trước, Vệ Kiêu có thể thoát khỏi ám ảnh bởi việc bà nội qua đời không? Cậu có thể mở cửa lòng thi đấu không? Cậu có thể phát huy hết sức mình không?

Tất cả đều là ẩn số.

Vệ Kiêu cảm thấy nghẹn trong lồng ngực, cậu cảm thấy vận mệnh đang không ngừng trêu đùa cậu.

Tại sao cậu lại có đôi cha mẹ như vậy.

Tại sao lại cướp đi bà nội của cậu.

Tại sao lại không buông tha cho đội trưởng luôn tốt với cậu như vậy.

Vệ Kiêu lớn chừng này rồi, cậu luôn cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người, cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ, tại sao tai họa cứ luôn ập xuống cậu.

“Đội trưởng……” Vệ Kiêu nhẹ giọng gọi hắn, lồng ngực như bị vô vàn con dao cứa vào.

Cách xưng hô ngọt ngào nhất, ấm áp nhất, cái tên luôn tiếp cho cậu bao nhiêu sức mạnh………

Hiện tại biến thành nỗi sợ

Nỗi sợ mất đi.

Nỗi sợ cô đơn

Nỗi sợ hạnh phúc mãi mới có được biến mất.

Vệ Kiêu run rẩy, ôm đầu gối cuôn mình trên ghế.

Cậu sẽ trở thành Close vì đội trưởng.

Close có thể làm gì cậu đều làm được.

Chỉ là………

Cậu rất nhớ Close, vô cùng nhớ.

Nước mắt che mờ tầm nhìn, Vệ Kiêu không thấy rõ Nguyên Trạch nói gì trên màn hình.

Cho đến khi điện thoại vang lên………..

Dãy số xa lạ khiến cậu ngạc nhiên.

Vệ Kiêu lau khô nước mắt, lễ phép lên tiếng: “Xin chào”

Bên kia khựng lại một lúc, sau đó giọng nói ngạc nhiên của một người đàn ông vang lên: “Khóc à?”

Vệ Kiêu: “………”

Ở đầu bên kia, Nguyên Trạch như thể biết cậu định nói gì: “Cúp máy chứng tỏ là đang khóc nhè thật”

Vệ Kiêu nghiêm giọng nói: “Đội trưởng Nguyên tìm được số tôi bằng cách nào vậy?”

Tai Nguyên Trạch rất thính, bình thường thì sống chó suốt ngày trên con nít nhưng trong tình huống đặc biệt lại rất nhạy cảm: “Hỏi xin lão G”

Khi tập huấn mùa đông, Vệ Kiêu và Gary đánh nhiều thành quen nên trao đổi phương thức liên lạc.

Lúc ấy Vệ Kiêu còn dặn lão G: “Không được cho đội trưởng anh số tôi”

Gary: “OK lun nà!*” (*Gốc là 好哒: Đây chỉ là nói đồng ý theo kiểu cute thôi )

Nguyên chó già đúng không phải là người, dạy một tên 1m86 nói như vậy không cắn rứt lương tâm à.

Gần mực thì đen, lão G ngoài miệng nói OK lun nà, bán đứng người ta cũng ngay tắp lự lun nà

Vệ Kiêu hít một hơi: “Đội trưởng Nguyên có chuyện gì không, không có thì để tôi đi ngủ”

Nguyên Trạch cười một tiếng: “Anh nhắn một đống tin nhắn như thế nhóc chưa xem à?”

Vệ Kiêu lúc này mới nhìn màn hình, quả thật trên màn hình là cả một rừng tin nhắn của Nguyên Trạch.

[Phải vững tâm, nhóc đừng để đội trưởng lừa gạt, tên đó muốn gia đấu đơn lắm đấy]

[Anh dụ dỗ lão Tạ báo danh năm nay rồi, đến lúc đó Close mà không tham gia thì bọn anh ba thiếu một mất]

[Bạn nhỏ ngoan nào, lần này nhường cho đội trưởng nhà cậu đi]

Vệ Kiêu chưa xem xong, cảm giác chua xót tràn ra.

Muốn tham gia.

Tạ Hòa báo danh.

Ba thiếu một.

Vệ Kiêu nhắm mắt nói: “Biết rồi”

Nguyên Trạch không phải chỉ xem sách tâm lý cho vui, tuy không áp dụng lên Close được nhưng lại đủ để lừa gạt bạn nhỏ.

“Sao thế, cãi nhau với đội trưởng à?”

Vệ Kiêu: “………”

Nguyên Trạch cười nói: “Nhóc cãi nhau được với tên đó, chứng tỏ hắn rất coi trọng nhóc đó”

Vệ Kiêu không biết nói gì, nhưng lại không cúp máy được, cậu muốn nghe hết những gì liên quan đến đội trưởng, cậu rất muốn biết thêm về đội trưởng.

Mà Nguyên Trạch là người phù hợp nhất.

Giọng Nguyên Trạch nghe cà lơ phất phơ, ngữ điệu cũng không đứng đắn, nhưng lại thật sự đang nói tiếng người.

“Nhóc đấy, đừng có bị đội trưởng hù chứ, hắn có nói gì cũng đừng tin”

“Close mạnh như thế nhưng không phải hoàn mỹ”

“Nếu nhóc muốn ở bên cạnh hắn thì phải bù đắp được cho hắn”



“Tên điên và lão Thang không được, hai người nay trước đây rất sùng bái Close”

“Cho dù là câu lạc bộ nào, bảo gì làm nấy không phải là chuyện tốt”

“Con người ai cả mắc sai lầm”

Vệ Kiêu nghe xong thì ngẩn người, màn sương mù dày đặc ngưng tụ trong lồng ngực có dấu hiệu tản đi.

Cậu không biết câu nào của Nguyên Trạch tác động đến mình, nhưng tảng đá trong lòng từ từ nhấc lên.

Đội trưởng cũng là người

Đội trưởng cũng sẽ mắc sai lầm.

Đội trưởng không phải lúc nào cũng đưa ra quyết định đúng.

Trái tim Vệ Kiêu chấn động, cảm giác có gì đó bừng lên.

Cậu không biết là gì, nhưng lại thấy được ánh sáng.

Là ánh mắt trời xua tan mây đen.

Nguyên Trạch càng lúc càng không đứng đắn: “Nếu không hợp thì đừng cố làm gì, không bằng rời xa Close, sà vào lòng anh đi?”

Vệ Kiêu hoàn hồn.

Nguyên Trạch tiếp tục lảm nhảm: “Tên đó làm nhóc khóc thì đến với anh đi, anh đảm bảo sẽ làm nhóc cười mỗi ngày”

Vệ Kiêu mở miệng: “Đội trưởng Nguyên”

Nguyên Trạch nghe giọng cậu có vẻ hòa hoãn hơn: “Ừ?”

Vệ Kiêu: “Nói cho anh chuyện này nhé”

Hai mắt Nguyên Trạch sáng lên: “Nói đi”

Vệ Kiêu: “Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu, trừ khi anh là Close”

Nguyên Trạch: “…………….” Đuỵt!

Sau khi tắt máy, trong lòng Vệ Kiêu có chút cảm kích Nguyên Trạch.

Nhưng mà nói cảm ơn ư?

Xin lỗi nhé, lão súc sinh kia không xứng!

Ừm, tên đó chỉ xứng bị đội trưởng đánh cho máu chảy đầu rơi trên sàn đấu thôi!

Vệ Kiêu lau nước mắt, nhảy xuống khỏi ghế.

Băn khoăn gì chứ

Khóc gì chứ

Như thế đếch giải quyết được gì!

Ông trời thích giỡn với cậu đúng không.

Thế để cậu nói cho mà nghe, cậu không phải là đứa nhóc ba tuổi ngồi ngoài cửa chờ ba mẹ hay thiếu niên sợ hãi tuyệt vọng khi bà nội qua đời kia nữa!

Cậu là Quiet với tương lai đầy mong đợi, là lính của FTW, là người đàn ông trời sinh một đôi với Close!

Lần này cậu sẽ không chờ đợi, không tiếc nuối, không trốn tránh.

Lần này, cậu muốn nắm lấy vận mệnh chính mình!

Vệ Kiêu không cam lòng!

Cậu muốn biết nhiều hơn nữa, muốn tìm hiểu nhiều hơn, muốn tìm ra giải pháp.

Đội trưởng không muốn từ bỏ thi đấu, đội trưởng muốn tham gia đấu đơn, đội trưởng muốn so tài với đối thủ thực thụ.

Nếu vậy, cậu sẽ nghĩ cách giúp hắn!

Vệ Kiêu nhìn thời gian

6 giờ rưỡi sáng.

Bác sĩ Trần vẫn chưa đi làm.

Từ từ………. Chờ một chút, chêch lệch múi giờ 2 tiếng.

Vệ Kiêu không buồn ngủ, nếu cứ ngồi không như vậy thì một giây dài bằng cả năm trời.

Vệ Kiêu đăng nhập trò chơi, tiếp tục đấu đơn.

Do tâm trạng lên lên xuống xuống nên trình độ cũng thất thường, kém xa so với hôm trước.

Rất nhanh đã đến 8 giờ, cậu đột nhiên đứng dậy, rõ ràng là không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì nhưng cậu lại cảm thấy.

Vệ Kiêu buông con chuột ra.

Phòng huấn luyện hướng về phía nam, vừa đủ để nhìn thấy hẻm nùi trong của trụ sở.\

Vệ Kiêu nhìn thấy bóng dáng đen trắng của Đậu Tương, cũng thấy đội trưởng trong bộ quần áo chạy bộ màu đen.

Hắn cách rất xa nên cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của đội trưởng.

Buổi sáng mùa đông, mặt trời đến muộn, ánh sáng nhạt nhòa không thể lấn át mùa đông lạnh giá nhẹ nhàng chiếu lên vai Lục Phong.

Nhẹ nhàng lại tàn nhẫn.

Vệ Kiêu nhíu mày, kéo rèm cửa lại.

Chắc chắn sẽ làm được.

Chắc chắn sẽ tìm ra cách.

Đội trưởng thân hình cường tráng như vậy, lại tập thể dục thường xuyên, sao lại có thể chịu thua vết thương chết tiệt này!

Thời gian lúc chờ đợi trôi qua rất chậm.

Hai tiếng này Vệ Kiêu gần như nằm xuống đất nhìn từng giây trôi qua, rồi không nhịn được tắt game nhìn đồng hồ chằm chằm.

Kim đồng hồ vừa dừng ở 29, Vệ Kiêu thật sự không chờ được thêm một phút nào nữa, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Trần.

Vệ Kiêu không dám nói thẳng, chỉ hỏi chung chung về cách chữa khỏi bệnh nghề nghiệp.

Bác sĩ Trần nghe xong liền hiểu, bà biết chuyện bả vai bị thương của Lục Phong.

Làm bác sĩ trị liệu vật lí ở FTW, bà chính là người trị liệu cho Lục Phong.

“Đội trưởng nói cho cháu rồi à?”

Nghe xong, Vệ Kiêu khựng lại.

Bác sĩ Trần rất thích Vệ Kiêu, đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu như vậy rất dễ làm người ta bộc phát tình thương của mẹ

Vệ Kiêu không giấu diếm, hỏi thẳng: “Bác sĩ Trần, bả vai của đội trưởng, có thể trị khỏi không ạ?”

Nói xong, tim cậu như treo trên cổ họng.

Cả đời này cậu chưa từng cảm thấy hồi hộp như vậy, năm đó thi đại học cậu cũng không căng thẳng như này.

Qua một lúc lâu

Có là chỉ có nửa giây

Nhưng lâu đến mức Vệ Kiêu không cảm nhận được thời gian nữa.

Giọng nói dịu dàng của bác sĩ Trần vang lên bên tai cậu: “Tình huống của Lục Phong khá đặc thù, vết thương của cậu ấy không phải do vất vả tạo nên, mà là bị………Tóm lại, loại tình huống này có thể chữa khỏi, chỉ cần điều trị phục hồi chức năng, lạc quan mà nói thì hai, ba tháng có thể trừ tận gốc”

Vệ Kiêu ngẩn người.

Từng cậu từng chữ cậu đều nghe hiểu, nhưng lại không thể tin được, cậu sợ mình đang nằm mơ!



Vệ Kiêu tìm lại được giọng nói của mình, gấp gáp hỏi: “Có thật không ạ, bác sĩ Trần đừng gạt cháu, bả vai của đội trưởng có thể chữa khỏi đúng không ạ?”

Cậu không khống chế được giọng điệu của mình, âm thanh càng lúc càng cao

Bác sĩ Trần cảm nhận được sự kích động của cậu, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật ấm áp, khó trách Lục Phong coi trọng như thế: “Cụ thể thế nào cô cũng không dám nói, còn phải kiểm tra tỉ mỉ rồi đưa ra phương án……”

Vệ Kiêu cắn chặt môi dưới: “Cảm ơn cô”

Cậu chân thành nói: “Cảm ơn cô!”

Tắt máy, Vệ Kiêu không chờ được thêm giây nào nữa, cậu gọi cho Lục Phong: “Đội trưởng………” Giọng nói hơi nức nở.

Lục Phong mới tắm xong, nghe thấy thì nhíu mày: “Sao thế?”

Vệ Kiêu: “Anh đang ở đâu vậy?”

Lục Phong không mở miệng, Vệ Kiêu lại hỏi: “Đang ở trong phòng à?”

Lục Phong: “Ừ”

Vệ Kiêu không thèm cúp máy, không chờ nổi thang máy, leo từ tầng 2 lên tầng 5.

Khi Lục Phong đẩy cửa phòng ra, cậu đang thở hồng hộc.

Lục Phong đã mặc xong quần áo, đi tời dìu cậu: “Sao vậy?”

Trán Vệ Kiêu toàn là mồ hôi, cậu run rẩy nắm lấy tay hắn, nói chuyện đứt quãng vì thở dốc: “Bác sĩ Trần ……. Bà ấy………”

Lục Phong hiểu.

Vệ Kiêu ngẩng đầu, đôi mắt còn sáng hơn mặt trời bên ngoài: “Bà ấy nói với em, bả vai anh có thể chữa khỏi!”

Lục Phong: “…………”

Vệ Kiêu nhìn hắn chằm chằm: “Hai, ba tháng thôi, hai, ba tháng nữa à khỏi hoàn toàn!”

Lục Phong vuốt mái tóc dính ướt mồ hôi giữa trán cậu: “Nhưng hai, ba tháng này anh phải ở bệnh viện”

Vệ Kiêu ngây người.

Lục Phong tiếp tục nói: “Hai, ba tháng này anh không được tham gia thi đấu”

Đây là điều khiến Lục Phong băn khoăn.

Trong hai, ba tháng có thể chữa lành bả vai.

Nhưng hắn không có thời gian dài như vậy

Nửa năm trước Lục Phong đã biết, nhưng hắn không làm được.

Hắn là đội trưởng của FTW, là trung tâm của cả đội, là người phụ trách của câu lạc bộ.

Nếu hắn rời đi hai tháng, trở về sẽ không còn FTW nữa.

Lục Phong nhẹ nhàng nói với Vệ Kiêu: “Cho nên em đừng lo lắng, bả vai của anh không nghiêm trọng đâu”

Hắn tiếp tục nói: “Chỉ là từ bỏ đấu đơn thôi mà, anh cầm ba cúp vô địch rồi, thế là đủ”

Đôi mắt Vệ Kiêu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn: “Vòng đấu bảng”

Lục Phong ngạc nhiên.

Vệ Kiêu nắm chặt tay: “Chỉ một vòng đấu bảng thôi là anh hoàn toàn hồi phục!”

“Đấu đơn và đấu đôi đều bắt đầu cùng lúc với vòng loại”

Quy chế thi đấu của Vinh Quang gồm vòng bảng, vòng loại và chung kết.

Vòng bảng chỉ 5v5 mới có.

Đấu đơn không cần tính điểm, đào thải theo BO1 (Best of one – Chỉ đấu một trận) chỉ cần vài ngày là chọn được TOP 8.

Bởi vậy thời gian đăng kí đấu đơn vào đấu đôi là sau khi kết thúc vòng bảng.

Vệ Kiêu nhìn hắn, gần như là cầu xin: “Đội trưởng, chỉ một vòng bảng thôi”

Close tuy bỏ lỡ vòng bảng nhưng khi hồi phục trở về có thể tham gia đấu đơn, đấu đôi, có thể tham gia 5v5.

Chung kết toàn cầu 2021, Close có thể gặp lại đồng đội cũ, có thể thi đấu nghiêm túc, không gì tiếc nuối!

Tim Lục Phong đập rất nhanh, bị Vệ Kiêu nhìn chằm chằm như vậy, hắn sắp đồng ý.

Nhưng mà……..

“Nếu FTW trượt vòng bảng thì sao” giọng Lục Phong khàn khàn.

Không có Close, FTW thua vòng bảng thì sao?

Khu thi đấu Trung Quốc năm nay không thể khinh thường, dù là RR, TPT hay 3U cũng đều như hổ rình mồi.

Số lượng tham gia thi đấu toàn cầu có hạn

Điểm vòng bảng rất quan trọng, nếu FTW bất lợi, bọn họ khả năng sẽ không được tham gia thi đấu toàn cầu.

Chẳng lẽ Close phải từ bỏ khát vọng đấu đội chỉ vì một giải đấu đơn ư!

Không có khả năng.

FTW rất cần một giải quán quân đấu đội.

Vệ Kiêu bình tĩnh trở lại.

Cậu biết băn khoăn của đội trưởng.

Bả vai đội trưởng có thể trị, nhưng hắn không có thời gian

Ít nhất là không có trong mùa giải này.

Vòng bảng trong nước kéo dài ba tháng, Close rời đội để trị liệu, lúc trở về sẽ không bỏ lỡ gì.

Nhưng tiền đề là, FTW phải có thành tích tốt trong vòng bảng!

Không phải là TOP 4 trong tổ thi đấu, mà phải là đứng đầu!

Chỉ có đứng đầu tổ thì khi thi đấu vòng loại mới nằm trong nhóm đội chiến thắng.

Chỉ ở trong nhóm chiến thắng mới có đủ điểm thưởng.

Quán quân khu thi đấu sẽ được cử đi thi đấu toàn cầu, phần còn lại của danh sách lấy theo điểm của cả mùa.

Vòng bảng, vòng loại, chung kết…….

Đều liên quan tới nhau, một khi FTW thua vòng bảng, hậu quả rất thảm khốc.

Lục Phong không thể mạo hiểm như vậy

Hắn không muốn dành chức vô địch một mình.

Vệ Kiêu cúi đầu, giọng nói bình tĩnh lạ thường: “Em muốn thấy anh đấu đơn, em muốn đánh đôi với anh, em muốn giành cả ba chức vô địch với anh”

Lục Phong bị từng câu từng chữ của cậu làm cho da đầu tê dại, hắn thấp giọng nói: “Bé con à…..”

Vệ Kiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Chẳng lẽ anh không muốn ư? Nguyên Trạch, Kim Sung Hyun, Tạ Hòa đều đăng kí đấu đơn, anh không muốn phân thua thắng bại với họ sao!”

“Chẳng lẽ anh không muốn đấu đôi ư? Anh không muốn nói cho cả thế giới biết Quiet có thể phối hợp với anh ư!”

“Anh không muốn FTW dành được ba cúp vô dịch, không muốn phá vỡ lịch sử, trở thành truyền kì ư!”

Lục Phong không thể thốt lên được câu nào.

Vệ Kiêu tới gần hắn, nhắm mắt hôn lên vai hắn: “Tin tưởng em”

Vòng đấu bảng này, em sẽ trấn giữ FTW.