Vinh Quang [ESPORT]

Chương 7: Solo với Lục thần, Vệ Kiêu Kiêu nằm mơ cũng muốn




Nỗi lo của Vệ Kiêu tan biến, cho dù sếp là cong, thì chính cậu vẫn thẳng tắp như sắt thép là được.

2 triệu này, có thể kiếm được!

“Tao đi thăng cấp” Vệ Kiêu tạm biệt Bạch Tài

Bạch Tài vừa đánh răng vừa gửi tin nhắn thoại cho cậu: “Đúng rồi…”

Vệ Kiêu: “Hả?”

Bạch Tài: “Gary hẹn đấu tập solo”

Vệ Kiêu: “Lão G thật là cứng!”

Gary là tuyển thủ hàng đầu của khu vực Bắc Mỹ, chiến đội hiện tại của hắn, L&P, đã giành được vị trí Á quân tại Chung kết Thế giới mùa trước, là một trong những chiến đội hàng đầu thế giới.

Thi đấu đồng đội đã xuất sắc rồi, đấu đơn cũng vậy.

Thân là tuyển thủ của chiến đội hàng đầu, Gary thẳng tiến vào chung kết không hề có tí tẹo trở ngại nào.

Sau đó hắn gặp Lục Phong.

Bị đút hành 3:0

Á quân giải đồng đội, á quân giải đấu đơn, năm nay L&P còn có biệt danh “đội ngốc” rất xứng đáng.

*Nhị(hai) đọc gần giống ngốc

Gary làm sao có thể cam tâm?

Còn chưa tới mùa giải tiếp theo đã đòi đi đấu tập.

Bạch Tài lo lắng: “Ổng cứng thật nhưng bọn tao đâu có cứng được như ổng!”

Lục Phong đồng ý đấu tập với hắn, với một điều kiện, L&P phải đấu tập một trận 5v5 với FTW.

Những năm gần đây, khu vực Trung Quốc chỉ được bơi ở vòng ngoài trên đấu trường quốc tế, đội mạnh ít hẹn họ đấu tập.

Bây giờ FTW có thể đấu tập với Á quân khiến tất cả các chiến đội khác ở khu vực Trung Quốc ghen đỏ mắt.

Thật đáng tiếc là có ghen đỏ mắt cũng không làm được gì, ai bảo trong đội bọn họ không có Close.

Vệ Kiêu an ủi cậu ta: “Yên tâm đi, mày cũng không phải chưa từng bị dập, chỉ là tự kỷ thêm lần nữa thôi, nhắm mắt hồi là xong thôi”

Bạch Tài cực kì muốn phun đầy bọt kem đánh răng lên mặt cậu: “Biết thông cảm cho tao một chút thì chết mày à”

Vệ Kiêu thông cảm nói: “Lão Bạch, đau cũng là một loại vui sướng mà”

Bạch Tài bị nghẹn chết, muốn chửi mà lại không chửi được, cũng may cậu ta nghĩ lại một chút, tâm lý cân bằng lại.

Vệ Kiêu Kiêu mày cứ chơi cho đủ đi, đợi đến khi mày vào đội, mày sẽ nếm đủ “đau cũng vui sướng” là thế nào.

Vệ Kiêu vẫn hay chú ý đến FTW, cậu hỏi: “Năm nay Thang thần giải nghệ, đội mày vẫn còn thiếu người trong đội hình chính thức đúng không?”

Bạch Tài: “Ừm”

Vệ Kiêu: “Close có đang nhắm ai không?”

Bạch Tài: “Có.”

Vệ Kiêu: “Ai vậy?”



Bạch Tài thâm sâu im lặng một chút.

Vệ Kiêu liệt kê ra một đống người, nói: “Nói cho tao biết đi, tao giúp bọn mày kiểm tra hắn cho”

Tất nhiên Bạch Tài không nói cho cậu: “Trước khi kí được phải giữ bí mật”

Vệ Kiêu: “Đệt, quan hệ giữa tao và mày mà vẫn còn phải…”

Bạch Tài: “Tao và mày thì có quan hệ gì? Đếch có quan hệ gì hết”

Vệ Kiêu cắt ngang: “Hay là người mới từ trại huấn luyện? Tao nói thật nhá, một nhóc Ninh có thể chấp nhận được, lại thêm một người mới nữa, FTW bọn mày năm nay lại muốn thua à?”

Bạch Tài nghĩ thầm: Rồi cũng sẽ đến lúc mày nói “FTW bọn tao” thôi.

“Không nhọc công ngài lo lắng, năm nay vẫn cứ đứng đầu toàn quốc”

Vệ Kiêu: “Có giỏi thì mày đi lấy số một thế giới đi!”

Bạch Tài cả giận nói: ” Nói thì hay lắm, mày thử làm xem”

Vệ Kiêu: “……”

Bạch Tài rửa mặt xong xuôi: ” Cút phắn xéo, tao đến phòng huấn luyện”

Vệ Kiêu không trả lời cậu ta, Bạch Tài nhìn chằm chằm vào câu thứ hai đếm ngược của mình, có chút hối hận.

Có hơi quá đáng không nhở?

Không, không quá đáng tí nào…

Vệ Kiêu đúng là giỏi thật, nhưng cậu cũng đâu có làm được.

FTW là một câu lạc bộ được đầu tư trong nước, nhìn cái trụ sở cũng thấy được giàu nứt đố đổ vách đến mức nào.

Năm trước ở thành phố S đã được phê duyệt một mảnh đất để phát triển Esport, không ít câu lạc bộ đã xây dựng trụ sở mới ở trong khu dành cho Vinh Quang.

Nhưng không có một cái trụ sở nào sánh nổi với trụ sở của FTW.

Câu lạc bộ nhà người ta đang làm biệt thự, FTW bên này xây luôn cái pháo đài rồi.

Câu lạc bộ nhà người ta còn phải dùng chung công viên Vinh Quang, sân vườn trụ sở FTW chính là bản phóng to của bản đồ trong Vinh Quang, để tuyển thủ không chỉ có thể đi dạo hẻm núi trong game mà còn được đi bộ giải sầu ở ngoài đời.

Nhìn trang viên tráng lệ của trụ sở FTW, các đội nhà bên thèm đến phát khóc!

Tất nhiên, FTW kể từ khi khánh thành trụ sở, luôn bị anti-fan phỉ nhổ.

Như là—–

“Xây dựng trụ sở to như vậy, sao không lấy được cúp thế giới đi!”

“Có tiền lãng phí vào phương diện này, sao không nghĩ cách vào được vòng trong giải đấu quốc tế đi!”

“Tiêu tiền như nước, xa hoa lãng phí, thảo nào không làm ra được cái thành tích gì!”

“Người giỏi phải chịu được khổ, đề nghị FTW dọn vào ổ chó đi!”

Thực tế thì một số góc trong pháo đài không khác cái ổ chó là mấy.

Ví dụ như phòng ngủ của xạ thủ đội hình chính Việt Văn Nhạc.

Việt Văn Nhạc nghe qua tên rất văn vẻ, dáng người thon dài, khuôn mặt non nớt giống chỉ mới 15, 16 tuổi.

Nhưng mà chỉ cần mở của phòng của hắn, không khí trong phòng phả ra khiến người ta không hề nghi ngờ vì sao hắn mới 19 tuổi đã có biệt danh “tên già đời”

Chuẩn cmnr là….

Tên già đời.

Lúc này tên già đời, à không, Việt Văn Nhạc đang ở trong phòng huấn luyện dỗ dành tên nhóc đầu xám bạc.

Hai người vị trí C của FTW đang tụ tập sưởi ấm cho nhau.

( Vị trí C: Carry – Tướng gánh team về cuối game. Có nghĩa là những tướng cần trang bị để có sức mạnh giai đoạn sau trận đấu)

Ninh Triết Hàm khóc nguyên một đêm, hai mắt sưng húp: “Cái video bàn luận này…”

Việt Văn Nhạc từng trải nên đồng cảm: ” Đau lòng thật.”

Ninh Triết Hàm kinh ngạc quay đầu: “Anh Nhạc, anh cũng từng chơi với Nhất Đăng Đại Sư rồi à?”

Việt Văn Nhạc thả khoai tây chiên trên tay xuống, mở máy tính của mình lên: “Ầy”

Nhìn cái phòng của hắn thì như ổ chó nhưng bên trong máy tính lại gọn gàng đến vô lý.

Trên màn hình xanh lam chỉ có ba biểu tượng.

Cái đầu tiên là Vinh Quang, cái thứ hai là phát lại, cái thứ ba là quái vật

Ninh Triết Hàm tưởng ổng sẽ nhấn vào mục phát lại, ai ngờ lại mở cái mục quái vật kia.

Bên trong chứa đầy video, mỗi video đều có một dãy số.

Ninh Triết Hàm nhìn hiểu được, 2019.1.15 ở phía trước là ngày, phía sau ghi 5000 là số tiền.



Video cuối cùng là của một năm trước.

Ninh Triết Hàm đã hiểu: “Anh Nhạc, đây là video từ lúc anh đang còn trong đội 2 à?”

Việt Văn Nhạc gật đầu: “Được một năm rồi, nhưng anh cũng không muốn xóa”

Cậu ta nói rất dịu dàng thắm thiết nhưng Ninh Triết Hàm cảm thấy được hai chữ “quái vật” này được nghiến răng nghiến lợi viết ra.

Ninh Triết Hàm chưa trải sự đời, uyển chuyển nói: “Đại Sư rất giỏi”

Việt Văn Nhạc rôm rốp nhai nát khoai tây chiên: “Haha”

Đầu xám bạc: “……”

Thằng nhóc nghi là Việt Văn Nhạc muốn nhai đầu Đại Sư như khoai tây chiên trong miệng lúc này!

Việt Văn Nhạc tiện tay mở một video lên cho Ninh Triết Hàm xem: “Thấy thợ săn hệ băng đang nằm đo sàn kia không? Đó là tướng sở trường của anh mày đấy”

Cái chuyện tướng sở trường bị đánh dẹp lép này, Ninh Triết Hàm đã được trải nghiệm

Ninh Triết Hàm chỉ mới khóc có một lần vẫn chưa hận thù cậu, tạm thời chỉ có sùng bái: ” Đại Sư mạnh thật đấy, pháp sư của em cũng bị anh ấy cho hôn đất”

Việt Văn Nhạc yên lặng ăn khoai tây chiên.

Ninh Triết Hàm càng xem video càng tin phục: “Tại sao Đại Sư chơi xạ thủ cũng mạnh như vậy?”

Việt Văn Nhạc: “Cậu ta Solo cũng rất mạnh”

Ninh Triết Hàm: “Em biết chứ, đội phó TPT cũng vì anh ấy mà chuyển vị trí”

Việt Văn Nhạc cười khẽ: “Anh khuyên mày một câu”

Ninh Triết Hàm: “Dạ?”

Việt Văn Nhạc: “Chơi solo với cậu ta thì không sao, nhưng nếu thấy cậu ta dùng đạo tặc thì nên thoát game ngay và luôn”

Ninh Triết Hàm sững sờ: “Đại Sư…”

Việt Văn Nhạc thâm trầm nói: “Cậu ta mạnh nhất là ở vị trí đi rừng, đội trưởng của chúng ta cũng am hiểu tất cả các tướng, cả hai người đều có thể cho mày thấy thế nào là tuyệt vọng”

“Vãi!” Ninh Triết Hàm giống như vừa nghe xong chuyện ma đô thị: “Thế… Anh ấy đã từng solo với đội trưởng chưa?”

Bạch tài vừa tới phòng huấn luyện thì nghe thấy câu này, trong lòng còn bổ sung thêm: Solo với Lục thần? Vệ Kiêu Kiêu nằm mơ cũng muốn!

Bạch Tài đẩy cửa đi vào, cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ.

Ninh Triết Hàm trẻ người non dạ, ít kinh nghiệm, vẫn đang là bé con hiếu kì, cậu ta chào Bạch Tài, rồi hỏi: “Anh Tài đã từng solo với Đại Sư chưa?”

Bạch Tài: “Cậu ta chưa từng solo với trợ thủ”

Ninh Triết Hàm nghi hoặc: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì,” Bạch Tài đau răng: “Cậu ta không sát sinh”

Ninh Triết Hàm: “……”

Trụ sở FTW, tầng 6.

Huấn luyện viên trưởng của đội – Thần Phong đẩy cửa tiến vào: “Sao thế, chọn trúng ai rồi à?”

Ánh sáng mặt trời mùa đông rất yếu, cho dù đang là giữa trưa cũng không chói chang lắm, chiếu qua rèm cửa rơi xuống thảm trải sản tối màu, tạo ra một khung cảnh ấm áp trong phòng họp.

Thần Phong nhìn xuyên qua ánh sáng, nhìn về người đàn ông ngồi trong phòng họp.

Vệ Kiêu nói 10 câu thì có 8 câu xạo lìn, chỉ có những đoạn nói về Lục Phong là thật.

Close đúng là đã đẩy tỉ lệ người chơi nữ vì nhan sắc của Vinh Quang lên, đừng nói đám người chơi nữ, đến cả lũ đàn ông tầm thường cũng chịu không nổi.

Đẹp trai như thế làm mẹ gì?

Lại còn chơi game giỏi

Lại còn lấy quán quân.

Lại còn có rất nhiều tiền.

Người so với người, đúng là người trên trời kẻ dưới vực.

Thần Phong cũng từng là Phong thần đẹp trai nức tiếng, giờ sóng sau đè lên sóng trước, thua tâm phục khẩu phục, còn đang thổn thức.

Lục Phong nhìn anh: “Anh còn nhớ Vệ Kiêu không?”

Thần Phong sững sờ: “Tên nhóc đó không phải đi Tân Đông Phương à?”

(Tân Đông Phương= một chuỗi trường dành cho đầu bếp tại Trung Quốc)

Vệ Kiêu dù sao cũng ở căn cứ FTW mấy ngày, cho dù chưa ký, nhưng rời đi như thế cũng không được.

Cho nên cậu để lại một bức thư…

Bức thư đẹp đẽ, giấy viết phẳng phiu, nét chữ phóng khoáng, chỉ là nội dung khiến người ta xông máu lên não—-

[Các vị lãnh đạo, xin được chân thành xin lỗi, từ nhỏ tôi đã lập chí muốn làm đầu bếp, giờ giấy báo trúng tuyển của trường Tân Đông Phương đã tới, tôi phải đi theo đuổi giấc mộng, chúng ta sau này giang hồ gặp lại!]



Lục Phong vẫn còn nhớ cái này, cười nhẹ: “Có lẽ là tốt nghiệp rồi”

Thần Phong: “????”

Ngài bị thả bồ câu như vậy, còn cười được nữa!

Đây là vị đại ma vương của Vinh Quang mà anh quen 4 năm ròng đấy à!

“Mà cũng không quan trọng” Thần Phong lôi lý trí trở lại, nói vô cùng thuyết phục “Anh biết cậu vẫn luôn rất thích cậu ta, nhưng mà cậu ta đã 2 năm không chơi rồi, làm sao quen được với tình hình hiên tại? Ai trong chúng ta cũng hiểu, thiên phú là một chuyện, nhưng kinh nghiệm quan trọng hơn nhiều.”

Lục Phong đứng lên, kéo rèm cửa sổ lại: “Lại xem cái video trận đấu này đi”

Hắn bật máy chiếu lên, nhấn vào nút phát.

Thần Phong nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: “Hạng đồng?”

Thế này thì thể hiện được cái gì?

Đừng có nói là hạng đồng, kể cả là hạng tinh anh cũng vô dụng. Trận đấu bình thường và trận đấu giữa các tuyển thủ khác nhau hoàn toàn, xem lại trận đấu của người qua đường dù có xuất sắc đến đâu cũng không có giá trị gì.

Lục Phong nhìn chằm chằm vào màn ảnh nói: “Xem tiếp đi”

Thần Phong kiên nhẫn tiếp tục xem.

Video rất hoàn chỉnh, không chỉ quay lại trận đấu trong hẻm núi mà còn có cả đoạn chat trong khung trò chuyện, bao gồm cả chat thoại.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên phát ra từ dàn loa: “Chị gái nhỏ đừng sợ”

Thần Phong: “!”

Chị gái cái quần què gì vậy?

LU không phải là tài khoản phụ của Lục Phong à?

Khung chat loạn cào cào, chỉ nhìn thấy đạo tặc có ID Bố mày nói: [Cô ấy không chỉ có thể giúp tao chiến thắng, còn có thể ăn double kill triple kill, quadra kill, penta kill nữa]

Chuyện này rất bình thường, đây là tài khoản phụ của Lục Phong mà, đừng nói đến trong trận đấu hạng đồng, ở đấu trường chuyên nghiệp hắn cũng có thể…

Sau đó Thần Phong sững sờ.

Vị trí hoàn hảo, có tầm nhìn tổng thể rộng, năng lực hiểu biết kinh người, và cả khả năng khống chế lượng máu đến mức biến thái kia nữa.

Người chơi bình thường khác thấy tên đạo tặc này chỉ biết làm trò hề thì chế giễu.

Nhưng người làm nghề huấn luyện viên như Thần Phong lại nhìn thấy được nhiều điều bất khả thi từ đó.

“Trời…” Thần Phong quên luôn chớp mắt: “Thằng nhóc này…”

Lục Phong: “Xem ra trình độ dạy học của Tân Đông Phương rất tốt”

Thần Phong: “……”

Ngay sau đó anh thấy được tin nhắn Vệ Kiêu gửi trong khung trò chuyện: [Chị gái đến đây, pentakill là cậu, còn cậu là của tôi]

Lục Phong giải thích cho anh một chút: “À, em lấy được pentakill đấy”

Huấn luyện viên Thần như bị nứt đôi.

Có mù đâu mà không thấy, chỉ cần nhìn cái ID LU này là thông não luôn!

Đây đâu phải là giải thích, là nhấn mạnh lại mới đúng!