Vinh Quang [ESPORT]

Chương 87: Thích kiểu bạn trai




Một nụ hôn rất nhẹ, giống như chuồn chuồn chạm nước.

Vệ Kiêu còn không kịp phản ứng đã xong hết cả rồi

0.5 giây sau…….

Đêt!

Vệ Kiêu mở to mắt, chuồn chuồn thành bom, oanh tạc não cậu.

Đội trưởng hôn cậu

Đội trưởng hôn cậu kìa!

Không phải trán, không phải trên má, mà là miệng đó!

Lục Phong rũ mắt, yên lặng nhìn cậu: Vệ Kiêu”

Vệ Kiêu: “!!!”

Tai cậu tan chảy mất!

“Em……” Giọng Lục Phong hơi khàn: “Đã hiểu chưa?”

Vệ Kiêu hiểu chưa?

Cậu hiểu rồi

Như lại giống như không hiểu tí nào!

Vệ Kiêu không dám nhìn hắn, chỉ run rẩy nói: “……Vì sao lại hôn em”

Nếu đội trưởng nói đây là kiểu chào hỏi ở nước ngoài thì cậu chết ngay tại chỗ cho mà xem!

Lục Phong thả lỏng tay, mười ngón tay di chuyển xuống, đan vào tay cậu.

Vệ Kiêu như bị giật điện, không dám động đậy, muốn cũng không được chỉ cảm thấy một dòng điện từ kẽ hở ngón tay lan ra toàn thân.

Lục Phong nhẹ giọng nói: “Bởi vì thích em”

Mặt Vệ Kiêu đỏ bừng như mới uống rượu, đầu óc choáng váng: “Thích kiểu đàn anh đàn em ư?”

Lục Phong: “Không phải”

Vệ Kiêu: “Thích kiểu người nhà sao?”

Lục Phong tới gần, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Là thích kiểu muốn làm bạn trai em”

Vệ Kiêu: “……”

Đoàng một tiếng, trong đầu cậu trình diễn màn bắn pháo hoa ở Disneyland.

Nếu ở ngoài đời chắc đã bắn cho khách sạn sáng như ban ngày

Bạn trai

Bạn trai

Hóa ra còn có từ này nữa!

Đội trưởng giỏi quá!

Vệ Kiêu ôm chặt Lục Phong, như thể muốn dán lên da thịt hắn, trở thành một bộ phận trên người hắn: “Em cũng thế”

Khóe miệng Lục Phong cong lên, ôm chặt cậu

Vệ Kiêu lớn tiếng nói: “Em cũng thế!”

Tim Lục Phong đập nhanh như cậu: “Ừ”

Vệ Kiêu cảm thấy không đủ, rất là không đủ, chỉ cậu ‘Em cũng thế’ không thể nào diễn tả được một phần nghìn cảm xúc bên trong cậu.

“Em cũng thích anh, không phải kiểu thích giữa đàn anh đàn en hay là người nhà hay là bạn bè……”



Lời đến bên miệng rồi Vệ Kiêu lại có chút ngượng ngùng, chôn mặt trên cổ Lục Phong lí nhí nói: “Là thích kiểu muốn làm bạn trai anh”

Bàn tay đặt trên eo cậu của Lục Phong bỗng dưng dùng sức.

Toàn thân Vệ Kiêu bốc hỏa, nóng như một quả cầu lửa, cậu không biết làm sao để dập nó, chỉ có thể nói hết những gì muốn nói

“Có thể làm không?”

Lục Phong: “!”

Vệ Kiêu vòng tay ôm cổ hắn, hơi thở nóng rực phả vào da thịt hắn: “Tuy thua trận, tuy không có 2 triệu đó, nhưng mà……Em có thể làm việc kia không?”

Máu trong người Lục Phong chậm rãi chuyển động trở lại

Hắn cố tình ấn nhẹ lên eo cậu: “Muốn làm gì?”

Vệ Kiêu hừ một tiếng: “Ngứa”

Lục Phong: “……”

Đúng là vác đá nện chân mình, biết thế đại ma vương đã chẳng làm.

Vệ Kiêu hoàn toàn không hiểu gì về thế giới của người lớn, vẫn còn chìm đắn trong tâm tư của mình: “Thế thì……”

Cậu buông cổ Lục Phong, nhẹ nhàng chạm môi lên môi hắn

Vệ Kiêu hôn hắn giống như Lục Phong hôn cậu

Chuyện luôn muốn làm, chuyện phải lấy hết can đảm ra để làm, cuối cùng cũng làm được.

Hôn xong mặt Vệ Kiêu đỏ bừng lên.

Hôn hít thần kì thật đấy, chỉ có miệng chạm miệng thôi mà kích thích thế

Cả người Lục Phong nóng nực, thở ra một hơi, vừa định mở miệng nói chuyện thì Vệ Kiêu lại thò qua hôn hắn một cái

Lục Phong: “…….”

Vệ Kiêu lại hôn thêm cái nữa

Lục Phong vẫn không nhúc nhích

Vệ Kiêu lại hôn thêm lần nữa

Lục Phong thiếu chút nữa là ấn người lên giường phán tử hình ngay tại chỗ

Cũng may lí trí còn sót lại nhắc nhở hắn, Vệ bé con còn nhỏ, mười chín tuổi tuy đã thành niên nhưng trên phương diện tình cảm vẫn còn non nớt.

Lục Phong nhắm mắt, buông cậu ra nói: “Anh đi tắm”

Trong lòng Vệ Kiêu cảm thấy ngọt ngào, thuận theo hắn: “Được!”

Lục Phong đi vào phòng tắm, Vệ Kiêu một mình ở trong phòng, cười ngây ngô một hồi rồi nằm xuống giường

Cậu không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào

Vui sướng, vui sướng

Tất cả những cảm xúc tốt đẹp cắm rễ trong lồng ngực cậu, trái tim nhỏ bé của cậu tưởng chừng muốn nổ tung.

Số mệnh có công bằng không?

19 năm trước khó khăn là để gặp được người tốt hơn sao

Bà nội nói không sai, chỉ cần kiên trì thì sẽ được nhìn thấy trăng sáng sau lớp mây mù.

Chóp mũi Vệ Kiêu hơi chua, ôm gối trước ngực

Bình tĩnh nào!

Không được khóc!

Chuyện vui như thể, khóc làm gì!

Vệ Kiêu rất vui, giống như đứa trẻ lần đầu tiên được ăn kẹo, vui đến mức không biết làm gì cho phải

Đội trưởng thích cậu.

Cậu cũng thích đội trưởng.

Là kiểu thích của bạn trai

Cậu là bạn trai của đội trưởng!

Vệ Kiêu nhịn không được, cậu lấy điện thoại ra, mở weibo, gõ một hàng —— Close là của tôi!

Ngón tay chuẩn bị dịch tới nút đăng bài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình

“A…” Chút lí trí mỏng như sợi tóc đã khiến cậu nhấn nút hủy

Không thể đăng, cũng không thể nói cho người khác

Niềm vui hôm nay, cậu chỉ có thể giấu!

Vệ Kiêu nhịn không nổi!

“Đội trưởng!” Cậu ở bên ngoài gọi Lục Phong.

Lục Phong nghe thấy thì tắt vòi hoa sen: “Ừ?”

Vệ Kiêu: “Em thích anh!”

Lục Phong: “……”

Vỏi hoa sen lại được bật lên, hắn tiếp tục ‘hạ nhiệt’

Vệ Kiêu thấy vẫn chưa đủ, lại kêu hắn: “Close!”

Vòi hoa sen lại dừng

Vệ Kiêu cười tít mắt: “Close là của em!”

Lục Phong mỉm cười: “Ừ”

May là thời tiết ấm áp chứ tắm kiểu này đội trưởng phải nằm viện hai ngày

Nói thể nào cũng không đủ, cảm xúc không biết phải giải tỏa thế nào nên đành ném sang anh em tốt của cậu

Cậu không quấy rầy Lục Phong nữa mà lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Tài: [.]

Cậu gửi liên tiếp mười mấy cái chấm câu, âm báo tin nhắn vang lên liên tục

Anh Cải cách vách sầu khỏi phải nói

Trạng thái Vệ Kiêu khi thua trận khiến cậu ta rất lo lắng

Đáng lẽ ra không nên như vậy, cậu ta ngồi bên cạnh Vệ Kiêu nhìn thấy được nước mắt cậu rơi lên mu bàn tay đội trưởng.

Vì sao lại khóc

Quen biết nhau hai ba năm, Bạch Tài chưa từng nghĩ Vệ Kiêu sẽ khóc

Thằng nhóc đó không sợ trời không sợ đất, kiên cường như thể trời có sập cũng chống được, không ngờ lại có mặt yếu đuối như vậy

Vệ Kiêu coi trọng trận đấu này thế nào cậu ta đều biết, nhưng bọn họ lại thua

Anh Cải áy náy

Khi trở về phòng cậu ta không tài nào yên tâm được, cầm điện thoại định nhắn tin cho Vệ Kiêu.

Mở wechat ra lại không biết nên nói gì……

Anh Cải đang lo lắng thì bị spam dấu chấm câu làm cho choàng váng

“???”

Chỉ thua có một trận thôi mà, chỉ là một trận đấu trong kì huấn luyện mùa đông thôi mà, thằng nhóc này điên rồi à?

Làm gì đến mức đấy chứ nhỉ!

Anh Cải bình tĩnh đề phòng, chuẩn bị an ủi nhóc cầm thú yếu ớt

An ủi thế nào đây?

Hay là đút ít súp gà*? (*Súp gà cho tâm hồn)

Anh Cải không biết nên giải quyết thế nào cả

Sau đó cậu ta liền thấy Vệ Kiêu gửi cho mình một loạt memes.

[ha ha ha ha ha.jpg]

[hố hố hố hố hố hố.jpg]

[Awowowowowow.jpg]

[Cười lớn lộ hai cằm.jpg]

[Anh em ơi tao vui lắm mày vui không.jpg]

[Coca thêm đá thêm chanh, hạnh phúc nhân ba.jpg]

[Vui sướng không gì bằng.jpg]

[Người lớn không lộ vui sướng lên trên mặt, bọn họ hét to cho mọi người biết.jpg]

Bạch Tài: [???]

Cậu ta gõ: [Mày điên cmnr à] nhưng lại không dám gửi đi

Sợ lắm luôn á

Lỡ Vệ Kiêu điên thật thì biết chữa thế nào đây!

Vệ Kiêu gửi meme một lúc, thấy bên kia không trả lời, cậu không vui: [Ngủ à?]

Anh Cải thấy hai chữ này như thấy vị cứu tinh: [Mày……Có sao không đấy……]

Rất cẩn thận, vô cùng cận thận, sợ chọc vào bệnh viện tâm thần

Vệ Kiêu thấy cậu ta trả lời thì muốn kết hết cho cậu ta nghe: [Đúng là tao có chút vấn đề]

Anh Cải căng như dây đàn

Vệ Kiêu nhắn: [Tao đang rất là vui a a a, vui lắm cơ há há há, tao muốn trói mình vào tên lửa, phóng lên trời, nổ đùng đoàng thành phóa hoa…] Pháo hoa tạo thành dòng chứ —— Close là bạn trai Quiet!

Bạch Tài: “…………………….”

Kiểu này, cmn, có nên gọi 120* không nhỉ! (*Số điện thoại cấp cứu)

Vệ Kiêu cảm thấy nhắn tin không thể nào truyền đạt hết niềm vui của cậu nên gửi voice: “Chuyện này không thể kể chi tiết cho mày được, mày chỉ cần biết là hiện tại tao đang rất vui, vui muốn bay lên trời luôn!”

Khóe miệng anh Cải giật giật, nhịn không được hỏi: [Thua Pro mà mày còn thấy vui?]

Thằng nào vừa nãy mới khóc thế!

Mày vui rớt nước mắt luôn à!

Vệ Kiêu kinh ngạc nói: [Chỉ là một trận đấu thôi mà, thắng hay thua đều là chuyện bình thường cả]

Bạch Tài: “…….”

Bây giờ Vệ Kiêu mới phát hiện anh Cải không vui chút nào

Vệ Kiêu đang vui vẻ suy nghĩ một hồi, dùng lời nói đầy triết lý an ủi cậu ta: “Tỉnh táo lại chút đi lão Bạch, đây chỉ là kì huấn luyện mùa đông thôi mà, FTW chúng ta mới thành lập được mấy ngày đã ẵm giải nhất thì Pro và L&P biết giấu mặt đi đâu? À, Nguyên chó già đúng là không có tí liêm sỉ nào thật nhưng bọn họ nghiêm túc như thế mà còn thua chúng ta thì không xứng làm đối thủ của ông đây!”

Mấy lời nhảm nhí này vừa gửi qua thì Bạch Tài ngu người.

Voice chat mấy chục giây cậu ta nghe đi nghe lại ba lần

Rất chắc chắn

Hoàn toàn chắc chắn

Vô cùng chắc chắn

Giọng tên này làm gì có chút u ám nào, nghe còn sáng sủa hơn mặt trời ban trưa

Làm gì có chuyện chán nản, mất mát, khóc hu hu, mắt anh Cải mù rồi!

Bạch Tài dừng một chút rồi hỏi cậu: [Mày không thấy khó chịu chút nào sao?]

Vệ Kiêu: “Tại sao phải khó chịu? Huyn thần giỏi như thế, dự đoán như thần, còn có mưu kế như thế, thắng là đúng rồi!”

Anh Cải: [……]

Vệ Kiêu lại nói: “Anh Cải thế là không được rồi, tố chất tâm lý như thế thì làm sao mà thi đấu? Giải đấu trong nước sắp tới đây mới quan trọng, chỉ một trận đấu trong kì tập huấn mùa đông là bị như thế thì sau này làm sao phát triển được!”

Bạch Tài: [………………….]

Đuỵt mọe, tao ngu hết thuốc chữa mới lo cho mày!

[Mày không sao cả thì khóc làm đéo gì] Bạch Tài nhịn không nổi nữa

Vệ Kiêu sửng sốt, cảm thấy hơi xấu hổ: “Ai khóc chứ? Bớt thức đêm bảo vệ mắt đi, mắt mù thì phải giải nghệ đấy”

Bạch Tài tức giận: [Nói chung là mày phát điên cái mẹ gì đấy!]

Quay lại vấn đề chính, trong lòng Vệ Kiêu như được bôi thêm mật: “Bí mật”

Anh Cải: “??????????”

Vệ Kiêu hài lòng nói: “Tóm lại là chuyện tốt, hiện tại không thể nói, sau này sẽ nói!”

Bạch Tài tò mò: [Cái gì thế?]

Vệ Kiêu chốt một câu: “A, đội trưởng tắm xong rồi, chào nhé”

Trong lời nói hàm chứa sự hưng phấn, anh Cải dừng một chút, bỗng dưng ngộ ra

Đệt……

Nhân sinh đại sự…….

Hay là……Hai người họ đêm này……

Anh Cải đen tối, trong đầu chỉ có mấy thứ không trong sáng

Lục Phong tắm rửa xong, hắn trùm áo choàng tắm kín mít, chỉ chừa cái cổ thon dài

Vệ Kiêu vừa thấy hắn liền nhìn lên, thò đâu qua hôn một cái

Lục Phong: “……”

Vệ Kiêu hôn đến nghiện, hôn đi hôn lại, hôn đến mức Lục Phong không nhịn được nữa cậu mới nói: “Em đi tắm”

Người chạy đi rồi lồng ngực khô nóng của Lục Phong mới từ từ hạ nhiệt

Em ấy còn nhỏ

Cái gì cũng không hiểu

Không thể bắt nạt em ấy

Lục Phong nhắm mắt lại, dựa vào sự trân trọng của mình dành cho cậu, đè ép toàn bộ dục vọng xuống

Vệ Kiêu tắm rửa nhanh hơn Lục Phong nhiều, chỉ một lúc sau đã bước ra

Cậu cũng mặc áo choàng tắm của khách sạn, nhưng ăn mặc lỏng lẻo, eo cột không chặt, cổ áo mở ra, xương quai xanh kết hợp với tơ lụa đen càng thêm mê người

Lục Phong muốn đứng dậy chỉnh lại quần áo cho cậu.

Vệ Kiêu đợi hắn tới gần liền hôn lên miệng hắn, hôn xong còn nói: “Thơm quá”

Trước đây không thấy sữa tắm này thơm như vậy, hiện tại chỉ cảm thấy quá là thơm, tươi mát và ngọt ngào, giống như vườn hoa anh đào vậy.

Lục Phong rốt cuộc không thể nhịn được nữa

Hắn một tay kéo Vệ Kiêu ngồi lên đùi mình, tay đặt lên gáy cậu, cho cậu một nụ hôn thật sự

Không phải chỉ là môi chạm môi, không phải chỉ là lướt qua một chút, mà là thâm nhập vào khoang miệng, nụ hôn sâu quét sạch cả linh hồn

Vệ Kiêu đờ người, ngay cả việc hít thở cũng không biết