Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 230




Tần Sinh không hổ là nam chính, lúc Nhạc Thiên làm đại ca ngày nào cũng như sắp bị công việc đè chết, thì Tần Sinh không chỉ không bị công việc đè chết mà mỗi tối nào cũng có thời gian rỗi đến đè cậu.

Cuộc sống của Nhạc Thiên không có gì thay đổi, ngoại trừ không cần làm việc ra, Tần Sinh vẫn như cũ, gọi cậu là ông chủ, khách sáo lễ phép với cậu, thi thoảng còn có thể thảo luận chuyện của tập đoàn với cậu.

Bây giờ Trì Nhạc Thiên thật sự không thể ngóc đầu lên được, lúc cậu làm trùm thì bị chúng bạn xa lánh, Tần Sinh lại quá mạnh, đề phòng kín kẽ không một lỗ hỏng. Hắn lăn lộn trong đen, chỗ dựa lại là trắng, liên minh thế giới đúng là thiên vị nam chính mà, hoàn toàn không có lý gì hết.

Nhạc Thiên vui vẻ không cần phải làm bộ nghĩ cách bỏ trốn, không nói đến chuyện không có không gian hành động, dù sao chạy đi cũng chết mà thôi. Nên ngày nào cũng trưng cái mặt chết ra, trong lòng lại hết sức sung sướng làm mọt gạo.

Trong Trì trạch bây giờ có thêm một đống em gái xinh đẹp, Bashung lại đi đâu mất, mỗi ngày Nhạc Thiên mở mắt đi xuống lầu, ngoại trừ Mạc Đức giống đực ra thì không được thấy bất cứ ai giới tính nam nữa cả.

Nhạc Thiên: Hứ, tưởng tui không thích gái xinh thật hả.

Trong mê cung vườn hoa, Nhạc Thiên mang dép, xắn ống quần lên, cầm ống nước tắm rửa cho Mạc Đức. Mạc Đức đương nhiên rất ngoan, tuy nó là một con chó săn uy phong đường đường nhưng thực ra đến giờ vẫn còn đang uống sữa bột. Nước ấm vẩy lên người, lè lưỡi ra ngáp, không giãy dụa chút nào.

Nhạc Thiên tự nhủ: “Mày mới bây lớn hả, cứ như con chó già ấy, tính giống tao, dưỡng lão à?”

Tần Sinh bước đến, đúng lúc nghe thấy câu đó, tuy vẻ mặt rất vô cảm song trong lòng lại khẽ dao động. Đi đến sau lưng Nhạc Thiên, cúi người định lên tiếng nói chuyện thì Nhạc Thiên đã nhìn thấy bóng người cao ráo của hắn, rất nhanh chóng vung ống nước trong tay về phía sau.

Tần Sinh né không kịp… hoặc có lẽ là có thể tránh nhưng không tránh đi, bị ống nước bắn đầy mặt, đôi mắt màu hổ phách dưới dòng nước không buồn chớp lấy một cái, giọt nước theo lọn tóc của hắn tí tí tách tách rơi xuống.

Mạc Đức lười biếng quay mặt sang, thấy Tần Sinh ướt nhẹp giống như mình, rất thân thiện đi qua lè lưỡi li3m mu bàn tay của hắn.

Nhạc Thiên nhếch môi cười, châm chọc nói: “Toàn là chó hết.”

Tần Sinh đã quen với những lời mặn nhạt của Trì Nhạc Thiên từ lâu, không hề tổn thương được hắn, giống như ống nước đang bắn đầy mặt hắn vậy, không đau không ngứa lại còn hơi buồn cười. Tần Sinh tuân theo bản năng trong mình, bóp mặt của Trì Nhạc Thiên, cúi đầu hôn mạnh cậu một cái, không nặng không nhẹ cắn khẽ vào đôi môi mỏng của Trì Nhạc Thiên,  lại bị Trì Nhạc Thiên mắng câu “con chó”.

Tần Sinh thầm nghĩ: Tôi là chó, vậy không phải là anh bị chó chơi sao? Nhưng hắn không nói ra, tính khí Trì Nhạc Thiên rất nóng, Tần Sinh không muốn cãi nhau với cậu.

Nhạc Thiên thấy đánh ba gậy mà Tần Sinh không ra được một cái rắm, bèn quay mặt sang kéo đầu của Mạc Đức tắm cho nó tiếp, Tần Sinh để mặt mình nhỏ nước, “Ông chủ, tôi muốn đến Myanmar một chuyến.”

Nhạc Thiên không mặn không nhạt nói: “À, cút đi.” Đánh bông bọt lên tắm táp cho bộ lông bóng loáng mượt mà của Mạc Đức.

Tần Sinh thấp giọng hỏi: “Ông chủ muốn đi cùng không?”

Nhạc Thiên quay đầu, hiếm khi ngạc nhiên thốt lên: “Tôi đi với cậu?”

Tần Sinh gật đầu, ban nãy hắn nhìn thấy cảnh Trì Nhạc Thiên tiêu điều nói mình dưỡng lão với chó, không biết vì sao mà cảm thấy đồng cảm trong lòng. Trì Nhạc Thiên là một người rất có bản lĩnh, tuy đúng là hắn cao tay hơn Trì Nhạc Thiên, nhưng đó không thể xem như là khuyết điểm của Trì Nhạc Thiên được, ai mà ngờ được hắn không chịu làm nằm vùng, không chịu làm thuộc hạ, muốn lên làm ông chủ đâu cơ chứ.

Nhạc Thiên hoàn toàn không muốn đến Myanmar, cá khô không có hứng đi làm, có điều đổi lại là Trì Nhạc Thiên thì chắc chắn rất vui. Trì Nhạc Thiên từng có rất nhiều mối làm ăn ở Myanmar, Trì Nhạc Thiên vẫn luôn bị Tần Sinh cầm chân, không có chỗ để liên lạc, không chừng đi đến Myanmar rồi, gặp được bạn cũ, có cơ hội bỏ trốn để Đông Sơn tái khởi thì sao?

Tần Sinh thấy Trì Nhạc Thiên không yên lòng vuốt tới vuốt lui trên người con chó, động tác dần chậm chạp, đợi hồi lâu mới nghe thấy Trì Nhạc Thiên dường như cam chịu lên tiếng: “Được.”

Tần Sinh liếc mắt cái là đoán được cậu đang mưu đồ làm chuyện xấu gì, song không bóc trần. Khi hắn làm nằm vùng ngày ngày đều sống trong nguy hiểm, nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác nguy hiểm đó, người có thể leo lên được vị trí này, hẳn từ khi sinh ra đã hơi có đam mê với trò xiếc đi trên dây.

Trì Nhạc Thiên là một con người rất nguy hiểm, cho nên Tần Sinh cũng rất thích.

Cuộc sống suy đồi sẽ khiến một con rắn độc mất đi độc tính, Tần Sinh không muốn nhìn thấy dáng vẻ già nua cằn cỗi của Trì Nhạc Thiên, nên định để cho Trì Nhạc Thiên gây một phen sóng gió trong phạm vi năng lực của hắn.

Myanmar là nơi mà Trì Nhạc Thiên luôn rất thích, vùng xám ở đây rộng lớn, là thiên dường cho kẻ xấu như hắn, Tần Sinh thì lại thấy bình thường, vì thời tiết quá nóng, khí hậu ẩm ướt, nhiều muỗi nữa.

Vụ giao dịch Tần Sinh đến làm lần này là vụ mà Trì Nhạc Thiên làm vỡ trước đó, Trì Nhạc Thiên vừa ngồi vào trong xe mui trần là nhận ra ngay, lập tức cúi đầu thối mặt.

Khí trời nóng bức, Trì Nhạc Thiên và Tần Sinh chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng manh, Trì Nhạc Thiên mặc màu vàng nhạt, tóc hơi dài hơn so với trước đó một chút, không còn chải vuốt cứng nhắc như ngày xưa nữa, mềm mại tùy ý vén lên, đeo mắt kính thoạt trông như một cậu sinh viên nhã nhặn. Chỉ là vừa mở miệng lập tức phá hỏng hình tượng, “Mẹ nó, sao cậu không nói sớm là cậu đến để bàn chuyện với Ngô Phương.”

Trì Nhạc Thiên từng có đụng chạm với Ngô Phương, Ngô Phương không chỉ không giúp cậu, mà không chừng còn cười chế nhạo tình cảnh của Trì Nhạc Thiên nữa.

Tần Sinh đội mũ, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên hắn một cái, ánh mắt rất không tốt, Tần Sinh vờ như không hiểu sát khí trong mắt Trì Nhạc Thiên, trên tay cầm một cái mũ khác đội lên cho Trì Nhạc Thiên, thản nhiên nói như không có chuyện gì xảy ra: “Nắng to, chống nắng.”

Nhạc Thiên híp híp mắt, “Cậu da dày vậy mà cũng sợ nắng?”

“Cháy đen, ông chủ không thích.” Tần Sinh nghiêm túc nói.

Nhạc Thiên quay ngoắt đi, “Chưa chắc đâu.”

Tần Sinh hơi run run, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Mỹ nhân kế không có tác dụng.”

Nhạc Thiên nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, “Tôi nói chưa chắc là tôi không thích da ngăm, chứ không phải là nói thích cậu.”

Tần Sinh khoanh tay, trong làn gió nóng ẩm ướt sâu xa nói: “Bashung?”

Nhạc Thiên nghe nói Bashung đã bị Tần Sinh cho về Thái Lan, cậu thấy khúc gỗ này im im trầm tính, ai ngờ máu ghen cũng lớn, có thấy hắn có bao nhiêu ngọt ngào đường mật với mình đâu chứ.

Nhạc Thiên không để ý tới hắn, một tay kéo mũ xuống che mặt lại.

Tần Sinh liếc nhìn sang cậu, nhìn một hồi thì kéo mũ của Trì Nhạc Thiên ra, trước khi Trì Nhạc Thiên lên tiếng chửi đổng thì dùng mũ che chắn, hôn Trì Nhạc Thiên một cái, hôn xong lại lấy mũ phủ lên, tuyệt không cho Trì Nhạc Thiên cơ hội phát tác, “Ông chủ, tôi dưỡng già cho anh.”

Nhạc Thiên bị mũ che kín trầm giọng mắng: “Dưỡng cái quần què, ngậm cái mồm cậu vào.”

Xe ngừng, Tần Sinh xuống xe trước, vẫn theo thường lệ mở cửa xe che đầu cho Trì Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vừa đi xuống xe vừa không khách sáo nói: “Giả vờ giả vịt.”

Ngô Phương đã chờ ở cửa từ sớm, hắn nghe nói Trì Nhạc Thiên ăn thiệt một cú to, mất chỗ lui về sau không còn quyền hành nữa. Nhưng giờ nhìn thấy Tần Sinh vẫn rất cung kính với cậu như vậy, không khỏi thấy hơi bấp bênh trong lòng, ngoài mặt tươi cười đưa tay với Tần Sinh, “Tần tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Tần Sinh chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Trì Nhạc Thiên không nói một lời.

Ngô Phương ngượng ngùng gượng gạo chuyển tay sang trước mặt Trì Nhạc Thiên, “Ông chủ Trì, phong thái vẫn như trước nhỉ.”

Nhạc Thiên càng không thèm ngó ngàng đến hắn, con ngươi đằng sau tròng kính hiện lên một tia sáng lạnh, dứt khoát đi lướt qua bên người Ngô Phương, xem như không thấy hắn. Tần Sinh nhìn bóng lưng bước vào phòng của Trì Nhạc Thiên, khóe môi hơi cong cong, quay sang Ngô Phương đang lúng túng thì khóe môi lại thẳng băng, “Tính ông chủ vậy đấy.”

Ngô Phương đã chửi hai người này máu chó ngập đầu trong bụng rồi, trên mặt vẫn giữ nụ cười híp mắt, “Không sao.” Tên Tần Sinh trước mặt nghe nói thủ đoạn còn cứng hơn cả Trì Nhạc Thiên nữa.

Tần Sinh đã sắp xếp chỗ ở từ sáng sớm, toàn là người của mình, xuất thân hắn là nằm vùng, nên rất nhạy cảm với chuyện này.

Nhạc Thiên vào phòng trước, việc đầu tiên làm là hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Ngô Phương một lượt. Lúc Tần Sinh đi vào, thì cậu đang hỏi đến họ hàng của Ngô Phương rồi, Tần Sinh nghe thấy cậu chửi, không lên tiếng ngăn lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười như có như không.

Trời nóng quá, Tần Sinh cởi áo sơmi, tiếng mắng của Nhạc Thiên nhỏ dần, tầm mắt bị cơ thể cường tráng của Tần Sinh thu hút. Trì Nhạc Thiên là một người có d*c vọng rất mạnh, mà cậu cũng không giấu diếm điều đó, bất lực nhiều năm như vậy, lại chẳng thèm đến phát hoảng sao.

Nhạc Thiên khẽ nuốt ngụm nước bọt, “Lại đây.”

Tần Sinh đi tới, người để trần, đường nét cơ bắp trên cơ thể trôi chảy cực kỳ cường tráng mạnh mẽ, hơi có chút mồ hôi làm cho da dẻ như được tráng một lớp men. Nhạc Thiên mặt vô cảm duỗi tay ra vuốt một cái, rồi lập tức dùng sức tháo thắt lưng của Tần Sinh.

Tần Sinh đứng ở đó, nhắm hai mắt hưởng thụ Trì Nhạc Thiên phục vụ, từ trên xuống dưới cả người hắn chỗ làm cho Trì Nhạc Thiên thích nhất cũng chỉ có chỗ đó mà thôi.

Hai người không tắm, nóng nóng dính dính lăn một vòng trên ghế salon, xong xuôi thì cùng nhau nằm trên thảm trải sàn, Tần Sinh ôm Trì Nhạc Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ  ghét Ngô Phương lắm sao?”

Nhạc Thiên tóm chặt mái tóc ngắn của Tần Sinh, hung dữ nói: “Ghét như ghét cậu vậy.”

Tần Sinh “ờ” một tiếng, đứng dậy đỡ Trì Nhạc Thiên lên, bước vào phòng tắm trong tiếng chửi má nó của Trì Nhạc Thiên.

Đến Myanmar rồi, đối với Nhạc Thiên mà nói thì cũng chỉ là đổi địa điểm lăn giường mà thôi, gần như là đi ra ngoài du lịch, cậu lại không thích ra ngoài, cả ngày làm tổ trong phòng. Buổi tối ngày thứ ba, Tần Sinh dẫn Nhạc Thiên đi ra sân, trong sân thắp đầy nến nhỏ, như sao trời vung vãi khắp trong nhân gian.

Tần Sinh thấp giọng nói: “Hôm nay là lễ đốt đèn, ngày Phật tổ giáng lâm.”

Trong lòng Nhạc Thiên run lên, giương mắt nhìn về Tần Sinh, con ngươi hổ phách nhạt màu dưới tôn lên gấp đôi của cả ánh trăng và ánh nến gần như trong suốt, bằng lặng đến gần như không chứa chấp điều gì. Nhạc Thiên quay mặt sang, nhìn ra sân vườn ngập đèn, hờ hững nói: “Tôi không tin phật.”

“Tôi tin.” Tần Sinh chấp tay hành lễ, hơi khẽ cúi mặt nhắm mắt lại, trông vẻ rất thành tâm.

Nhạc Thiên nhìn hắn một lúc, Tần Sinh mở mắt ra, nói với Nhạc Thiên: “Ông chủ, chúng ta cũng châm hai ngọn nến nhé, sẽ được may mắn.”

Nhạc Thiên: “Cậu tin cả cái này à?”

Từ sau khi Tần Sinh trưởng thành gần như mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm, không có chỗ gửi gắm tinh thần có lẽ hắn đã điên từ lâu.

Tần Sinh lấy trong nhà ra hai ngọn nến trắng tinh đưa cho Trì Nhạc Thiên, Nhạc Thiên không nhận, Tần Sinh lại chậm rãi nói: “Ông chủ có muốn chơi ít trò mới không?”

Nhạc Thiên: …mẹ nó, tui là loại người như thế hả?

Nó đó.

Niềm vui trong cuộc sống của Trì Nhạc Thiên chỉ có chút này thôi, đanh mặt nhận ngọn nến, Tần Sinh quẹt que diêm, châm lửa cho một ngọn nến rồi rút ngọn nến còn lại trong tay Nhạc Thiên ra, mượn lửa của ngọn nến trên tay Nhạc Thiên. Hắn cầm nến khẽ cười với Trì Nhạc Thiên, “Ông chủ, thật ra tôi rất thích cuộc sống anh cho tôi, anh thay đổi cuộc đời của tôi.”

Nhạc Thiên không hiểu phong tình châm chọc: “Cậu cũng thay đổi cuộc đời của tôi.”

Tần Sinh đưa tay ra, kéo một tay còn lại của Trì Nhạc Thiên. Hắn là một người giữ rất nhiều điều trong lòng, không phải là lành tính, chỉ là thích làm hơn nói.

Sau khi Tần Sinh đi ra ngoài thì mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa về, Nhạc Thiên bèn hỏi hệ thống, cuối cùng hệ thống không còn trả lời “đoán xem” nữa.

Hệ thống: “Hắn đi giết Ngô Phương.”

Nhạc Thiên: “…tao không nghe lầm chứ?!”

Hệ thống: “Đồng đội của hắn bị chính Ngô Phương giết, lần này hắn là để báo thù.”

Nhạc Thiên: “Cho nên Tần Sinh vẫn đen đến cùng sao?”

Nói đến đây hệ thống lập tức nổi điên, “Vốn dĩ dưới sự cảm hóa của Lâm Y hắn sẽ dẫn toàn bộ tập đoàn trở lại  đường ngay!”

Nhạc Thiên: …nghe có vẻ ghê đấy.

Nhạc Thiên cũng không biết sao mình dẫn Tần Sinh đi sai đường nữa, cơ mà dù sao thì kết quả đã vậy rồi.

Lúc nửa đêm mơ mơ màng màng, Tần Sinh quay lại, mang theo mùi hương thơm mát sau khi tắm xong chui vào trong ổ chăn của Trì Nhạc Thiên. Nhạc Thiên bị hắn li3m tỉnh dậy, rầm rì rất nhanh đã vào trạng thái, sau khi xong xuôi, Tần Sinh ôm chặt Trì Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, anh không phải người tốt, giờ tôi cũng không phải.”

Nhạc Thiên nói giọng khàn khàn: “Cậu sớm đã không phải.”

Tần Sinh khẽ cười một tiếng, “Cũng đúng.”

Sau khi hai người từ Myanmar trở về, Tần Sinh bắt đầu biến Trì Nhạc Thiên thành phụ kiện, đi đâu cũng mang theo, lại còn luôn giữ vẻ hết sức cung kính, cứ như là Trì Nhạc Thiên thật sự là thái thượng hoàng “đã về hưu”. Tầng giữa tầng trên những người đã phản bội Trì Nhạc Thiên hoảng hốt không thôi, gặp Trì Nhạc Thiên còn sợ hơn trước đây nữa.

Nhạc Thiên phát biểu bị ép đi làm quá khó chịu, nhưng có thể ch1ch một cái trong văn phòng mỗi ngày như này thì cũng rất tuyệt.

Lúc hệ thống báo cho Nhạc Thiên Lâm Y đã có người yêu ở nước ngoài, Nhạc Thiên thấy chẳng ổn chút nào, “Có bồ tại sao lại giấu cha mình chứ!”

Hệ thống: …cậu dẹp đi được không.

Người yêu của Lâm Y là một người nước ngoài anh tuấn, hệ thống nói là đẹp trai hơn Trì Nhạc Thiên nhiều.

Nhạc Thiên: “Tao cho mày một cơ hội xóa ba chữ “đẹp trai hơn” đi.”

Hệ thống: “Đẹp trai hơn đẹp trai hơn đẹp trai hơn đẹp trai hơn đẹp trai hơn đẹp trai hơn.”

Nhạc Thiên: …

Giờ thì Nhạc Thiên mới có cảm giác nhiệm vụ trừng phạt này thật sự là trừng phạt với mình, mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành, thì kiếp sống mọt gạo của cậu cũng tuyên bố chấm dứt, thế giới tiếp theo lại phải làm lại từ đầu.

Nhạc Thiên: “Ây, không biết lúc nào mới được trải qua những ngày tháng không cần phải đi làm, chỉ có sinh hoạt tình d*c và cuộc sống xa hoa nữa đây.”

Hệ thống: …quá lắm rồi! Liên minh mau coi cái con người này coi!

Thật ra Nhạc Thiên rất thích Tần Sinh, ch1ch giỏi không bám người, ngoại trừ lòng dạ hơi sau tí ra thì chăm sóc cho cậu từng li từng tí, nhất là Tần Sinh còn chữa được bệnh bất lực của cậu! Bác sĩ Tần – phúc âm của nam khoa!

Vì để cảm ơn Tần Sinh, lúc bắn pháo chia tay Nhạc Thiên nhiệt tình một cách khác thường, làm cho Tần Sinh thoáng ngơ ngẩn, không kiềm được trước mật ngọt dịu dàng của Nhạc Thiên, như bị ma xui quỷ khiến kêu luôn cả tiếng “cục cưng” ra khỏi miệng.

Nhạc Thiên mồ hôi đầm đìa nằm nhoài trên lồ ng ngực Tần Sinh, trong lòng không một chút hối hận, lương tâm trỗi dậy nói với Tần Sinh: “Tần Sinh, cậu vẫn nên làm người tốt thì hơn.”

“Không quay đầu được nữa.” Tần Sinh bình tĩnh nói, từ lần đầu tiên lên giường của Trì Nhạc Thiên, hắn đã biết đi bước đó rồi, từ đây địa ngục thiên đường hòa làm một.



Khi Tần Sinh tỉnh lại, Trì Nhạc Thiên trong ngực không nhúc nhích, hắn theo bản năng cảm thấy không đúng, cúi người gọi cậu, “Ông chủ?” Ghé đến gần mới nhận ra Trì Nhạc Thiên đã không còn thở.

Tần Sinh choáng váng, ngước mắt nhìn xung quanh, ngờ vực không biết liệu có phải mình đang nằm mơ hay không, lại cúi đầu nhìn Trì Nhạc Thiên trong lòng, vén chăn lên, bất tri bất giác nhịp tim đập chợt tăng nhanh. Tần Sinh ôm cậu bước xuống giường, chân vừa chạm sàn đã lập tức như nhũn ra quỳ một chân trên đất, trong đầu vọng ra tiếng nổ vang rền như có đoàn tàu chạy qua.

Tất cả mọi thứ đều quá không chân thật.

Tần Sinh hít hai hơi thật sâu mới nhận ra lúc thở cổ họng mình đã đau rát.

Đưa cậu đến bệnh viện, bác sĩ nói thẳng đã qua đời rồi.

“Qua đời?” Tần Sinh đến vội vàng, áo quần xộc xệch, vẻ mặt cũng rất mờ mịt, “Tại sao chứ?”

Bác sĩ cũng thường thấy cảnh này rồi, kiên nhẫn trả lời: “Tất cả các dấu hiệu sống đã dừng, nếu như người nhà muốn biết nguyên nhân ra đi thì có thể xin giải phẫu, bước đầu chuẩn đoán là bệnh tim.”

Tần Sinh lặp lại “bệnh tim” một lần nữa, cúi mặt đờ đẫn, qua mãi một lúc mới run run rẩy rẩy đứng lên, nói với bác sĩ: “Không cần, tôi đưa về.”

Bác sĩ rất bất đắc dĩ nói: “Mong anh nén bi thương.”

Bệnh viện sắp xếp xe, trên xe có cáng cứu thương, thi thể của Trì Nhạc Thiên nằm trên đó, trên người đã được đắp vải trắng. Tần Sinh bước lên, yên lặng xốc tấm vải trắng lên, trong tiếng khuyên ngăn của hộ sĩ ôm Trì Nhạc Thiên lên xe mình.

Tần Sinh đặt cậu vào ghế phụ, mày hơi cau, khởi động xe, chạy một lúc lâu rồi mà vẫn hoảng hoảng hốt hốt tưởng đâu mình đang nằm mơ.

Trì Nhạc Thiên đang khỏe mạnh sao tự nhiên lại đi rồi?

Tần Sinh thoáng liếc mắt sang Trì Nhạc Thiên bên ghế phụ, khuôn mặt trắng nõn nhưng môi đã bắt đầu trở đen rồi.

Dường như là hiện thực, ý thức của Tần Sinh phiêu lưu đến một nơi rất xa, chiếc xe mất khống chế đâm vào dải phân cách, Tần Sinh theo bản năng nhào về phía Trì Nhạc Thiên bên cạnh.

Sau tiếng va chạm rất lớn, tài xế dọc đường vội vàng dừng xe xem tình huống, cảnh sát giao thông ở đằng xa xa cũng chạy đến, thấy Tần Sinh bên trong xe đang ôm một người, vội la lên: “Nhanh cứu người đi!”

Cửa kính xe bị đập vỡ, có người đang kéo cánh tay của Tần Sinh. Tần Sinh ôm chặt Trì Nhạc Thiên đã bắt đầu từ từ cứng lại, hắn ngẩng mặt lên, mặt mày đầy máu, trong đôi mắt hổ phách đầy khủng hoảng, thì thào: “Ông chủ chết rồi…”

Người đi đường đến giúp đỡ không biết có chuyện gì xảy ra, vừa kéo Tần Sinh vừa nói: “Còn cứu được mà, mau mau đến bệnh viện đi, chưa chắc đã có chuyện gì đâu.”

Tần Sinh lắc lắc đầu, hắn ngơ ngác nói: “Hết thuốc chữa, chết rồi.”

Mọi người kêu to cùng nhau lôi kéo vẫn không thể lay động được người đàn ông máu me đầy mặt này, sao lại chết? Tần Sinh không nghĩ ra được, hắn mở to mắt nhìn, máu tươi hòa với một giọt nước mắt rơi xuống mặt Trì Nhạc Thiên, Tần Sinh lẩm bẩm: “Tại sao anh lại đi?”

Lần này gặp tai nạn xe, Tần Sinh bị thương không nặng, chỉ gãy một chân, nằm bệnh viện chưa được hai ngày đã ngồi lên xe lăn làm lễ tang cho Trì Nhạc Thiên. Tất cả mọi người trong tập đoàn đều đến, hơn một nửa vui mừng trước vì Trì Nhạc Thiên chết rồi, thần sắc không tính là đau thương, Tần Sinh không báo cho Lâm Y.

Chờ sau khi tất cả mọi người tặng hoa cúi chào xong, Tần Sinh một mình ở lại. Trì Nhạc Thiên trong bức ảnh trắng đen vẫn mang dáng vẻ khoa trương lại phóng khoáng, cho đến tận phút này, Tần Sinh vẫn cứ ngỡ đây là một giấc mơ, điều hắn nói nhiều nhất bây giờ đó  là —— “Tại sao anh lại đi chứ?”

Hắn hỏi quá nhiều lần, mà không ai trả lời hắn.

Tần Sinh nhìn Trì Nhạc Thiên trong bức ảnh đen trắng, há miệng như định nói gì đó, bỗng ngậm miệng lại, Trì Nhạc Thiên rất phiền hắn không biết ăn nói.

Mất một lúc lâu, Tần Sinh lại thầm hỏi trong lòng một lần nữa, sao anh lại đi rồi…. Bóng người cao lớn co rúc trong chiếc xe lăn, gương mặt vô cảm chảy một hàng nước mắt, thầm tự hỏi đã bảo dưỡng lão cho anh mà, sao lại biến thành đưa tang thế này?

“Sao anh lại… đi mất rồi…” Tần Sinh lẩm bẩm nói…