Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 233




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Nhạc Thiên nhảy xong thì nhẹ nhõm cả người, một lần nữa tỏ lòng biết ơn với hệ thống, hình tượng ngoài mặt thiên thần bên trong ác quỷ này của Minh Nhạc Thiên thật sự làm cho niềm vui của cậu lên max, “Hệ thống ơi tao yêu mày, chụt chụt~”

Hệ thống: …đúng là qua trái hay sang phải gì cũng phải viết to và rõ đường này không lọt.

Mặc dù Minh Nhạc Thiên cũng được xem như một diễn viên múa ba-lê khá nổi tiếng, nhưng phạm vi không tính là lớn, nhảy trong quán bar như thế này cũng không sao cả. Nhạc Thiên thấy vui rồi là ngừng, mang mặt nạ từ cửa sau quán bar đi ra ngoài, mới đi chưa được hai bước đã bị chặn đường.

“Anh chàng đẹp trai, đi đâu đấy? Để anh đưa cưng nhé?” Đối phương là một người đàn ông cao lớn khôi ngô, khuôn mặt tô son trát phấn đỏ bừng vừa nhìn là biết đã say rồi. Nhạc Thiên đút tay vào trong túi áo khoác, lạnh lùng nói: “Tránh ra.” Xấu quá không chơi.

“Đừng lạnh lùng thế mà,” Người đàn ông đó cười khì khì đưa tay sang định túm cậu, ban nãy hắn ở dưới sân khấu nhìn nhóc con tóc vàng này nhảy mà cứng không chịu nổi, bèn đi theo cậu đi ra ngoài, “Kết bạn thôi mà.”

Nhạc Thiên khéo léo tránh khỏi tay của đối phương, nói lảng đi: “Không có hứng.”

Diêm Chức Vân và Mẫn Lượng vừa nói chuyện vừa bước ra cửa sau, mới ngước mắt lên đã thấy Minh Nhạc Thiên đang bị một người đàn ông cao to quấy rối. Cậu thiếu niên không quá cao, chừng 1m75, dáng người mảnh khảnh né tránh bàn tay đang với tới của người đàn ông trước mặt, khóe miệng hơi mím lại không vui.

Diêm Chức Vân khẽ cau mày, đang định bước giúp đỡ, thì nhìn thấy Minh Nhạc Thiên chợt lùi về sau giơ chân đá một phát về trước, cái chân dài dẻo dai đá vào lồ ng ngực của người đàn ông trước mặt, trực tiếp đạp bay một người cao hơn 1m8, đụng trúng thùng rác ở góc tường phát ra một tiếng “đùng” thật lớn.

Mẫn Lượng cúi đầu nói chuyện giật mình hết hồn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang từ tốn rút cái chân dài thẳng tắp lại một tay còn nhẹ nhàng phủi một cái lên mũi giày bốt Martin, rồi cao ngạo quay đầu bỏ đi.

Dưới ánh đèn sáng sủa trong góc đường, cậu thiếu niên mặc áo khoác da giơ ngón giữa với người đàn ông nằm kế bên thùng rác đang luôn miệng chửi bậy đằng sau lưng mình. Trong tiếng thóa mạ th ô tục và tiếng gào đau đớn của người đàn ông đó quay đi tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, thoắt cái tháo chiếc mặt nạ hình bươm bướm ra, mặt nạ đánh xoáy chính xác không lệch một ly rơi xuống thùng rác.

Khuôn mặt môi hồng răng trắng của cậu thiếu niên vụt qua trong ánh đèn, nhẹ nhàng biến mất ở cuối góc đường trong như ảo ảnh.

“Đệt mợ, hot thật đấy.” Mẫn Lượng trợn mắt ngoác mồm nói.

Diêm Chức Vân nhìn người đàn ông còn đang nằm bệt dưới đất la đau không dậy nổi, bật cười nói: “Đúng là hot thật.”

Minh Nhạc Thiên tập ba-lê từ nhỏ, mỗi một phần trên cơ thể đều là cơ bắp, loại đàn ông miệng cọp gan thỏ như kia thật sự không phải là đối thủ của cậu. Diêm Chức Vân nhớ lại hình ảnh nhu nhu nhược nhược oan ức rưng rưng nước mắt trong studio của cậu lúc sáng, càng nghĩ càng thấy buồn cười, hắn nói với Mẫn Lượng: “Vậy cuối tuần này chúng ta gặp lại trong studio của tôi nhé.”

Mẫn Lượng gật gật đầu, ánh mắt còn hơi hoảng hốt, vẫn còn đang hồi tưởng lại động tác đẹp đẽ được quay chậm lại của cậu thiếu niên tóc vàng vừa rồi, cái chân dài thẳng băng đá xéo thẳng lên trời, chân trụ vững vô cùng, như một cái ly thủy tinh cao cổ thanh tao.

“Cần tôi đưa cậu đi không? Tôi có chạy xe.” Diêm Chức Vân chỉ chỉ chiếc xe việt dã bên rìa đường.

Mẫn Lượng lắc đầu, “Không cần, tôi có hẹn đi ăn đêm với bạn, anh muốn đi cùng không?”

Diêm Chức Vân từ chối, lịch sự vẫy tay chào tạm biệt với Mẫn Lượng, đi thẳng ra vỉa hè. Lúc đi ngang qua người đàn ông đang nằm dưới đất thì nhẹ nhàng đá vào cái thùng rác vốn đã lảo đà lảo đảo, cái thùng rác cao bằng nửa người phút chốc đổ xuống đất, ào ào ào đổ đầy người đang nằm, làm hắn cao giọng chửi bậy thêm một hồi nữa.

Diêm Chức Vân ngồi lên xe, khi khởi động xe thì nhớ lại hai bộ mặt của Minh Nhạc Thiên, lại lắc đầu cười cười.

Hơn năm giờ chiều hôm sau, Diêm Chức Vân kết thúc công việc, đúng giờ hẹn đến nhà của Tề Tiêu, ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau cửa mở ra, thiếu niên tóc vàng mang nụ cười khẽ khàng rụt rè dè dặt trên mặt, nhỏ giọng nói: “Diêm tiên sinh.”

Diêm Chức Vân: …chết rồi.

“Chức Vân đến rồi hả?” Tề Tiêu đi ra, trên người quàng một cái tạp dề màu lam nhạt, nhìn thấy hai người đều đang đứng ngoài cửa ra vào, vội lên tiếng chào hỏi: “Vào hết đi, đứng ngoài cửa làm gì. Diêm Chức Vân, cậu vào đây, show tài năng của mình cho Nhạc Thiên xem đi,” Rồi quay sang Minh Nhạc Thiên đang căng thẳng: “Món tôm kho tộ (1) của anh Diêm là số một đấy.”

Diêm Chức Vân: Mới đó đã xếp hắn vào hàng “anh Diêm” rồi sao.

Nhạc Thiên khẽ chớp chớp mắt, con ngươi màu nâu vừa to vừa tròn, như tròng mắt thủy tinh của con chó đồ chơi, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Diêm Chức Vân đang cởi áo khoác, “Em thích ăn tôm nhất.”

Diêm Chức Vân quan sát cậu từ trên xuống dưới, Minh Nhạc Thiên mặc một cái áo sơmi màu hồng phấn sọc thẳng. Đa số đàn ông đều không hợp với màu hồng phấn, không cẩn thận sẽ có cảm giác rất sến, mà Minh Nhạc Thiên thì ngược lại. Cậu vô cùng hợp với màu hồng phấn, màu da trắng hơn so với người bình thường nên màu hồng phấn càng tôn lên nét mềm mại đáng thương như đóa hoa anh đào trong mùa xuân.

Trong đầu Diêm Chức Vân bỗng hiện lên hình ảnh Minh Nhạc Thiên mặc áo khoác da màu đen mang bốt Martin màu đỏ rượu, phẩy phẩy áo khoác treo lên, thấp giọng nói: “Màu đen hợp với cậu hơn.”

Nhạc Thiên: “?”

Diêm Chức Vân nhìn thấy được một chút khó hiểu chân thật trên mặt Minh Nhạc Thiên, như cười như không đi vào trong bếp. Mới đặt chân vào bếp đã bị Tề Tiêu đang đứng nấu canh cho ba tràng cảnh cáo ngay lập tức, “Hôm nay tôi làm người hòa giải cho hai người, tôi nói này, cậu phải cư xử cho đàng hoàng đấy. Tôi mời nhiều lần lắm em ấy mới chịu đến đó, bây giờ người ta đang sợ cậu chết đi được, chẳng dám nhìn mặt cậu nữa là.”

“Sợ tôi?” Diêm Chức Vân cảm thấy đó đúng là trò đùa mắc cười nhất trên đời này, vén tay áo lên đi xử lý tôm, lắc đầu không giải thích rõ.

“Anh Tề,” Nhạc Thiên dựa người vào cửa phòng bếp, nhỏ giọng hỏi, “Em có giúp được gì không ạ?”

Tề Tiêu vội nói: “Em giúp anh Diêm của em rửa tôm đi.”

Nhạc Thiên gật đầu, bước bước nhỏ đi tới bên cạnh Diêm Chức Vân đang bên bồn nước, nhỏ nhẹ nói với Diêm Chức Vân: “Anh Diêm, tay áo của anh bị ướt kìa, để em xắn lên giúp anh nhé.”

Diêm Chức Vân nghe hai tiếng “anh Diêm” mà tê cứng cả người, không phải do giọng nói ngọt ngào của cậu thiếu niên làm tê người mà là do thấy hết sức mắc cười, dùng lưỡi giữ chặt hàm trên mới không bật cười thành tiếng, cúi mặt nói: “Không cần, ướt thì thôi.”

Nhạc Thiên không nói một lời, như cô dâu nhỏ rón rén dìu dàng từ từ xắn cổ tay áo lên cho Diêm Chức Vân.

Ngón tay mềm mại trắng như trứng gà bóc  như có như không lướt trên cánh tay, Diêm Chức Vân nghiêng đầu nhìn ngón út điệu bộ hơi nhếch lên của Minh Nhạc Thiên, thật sự không kiềm được nữa “ha” một tiếng.

Nhạc Thiên mở to mắt, ngước lên: “Anh Diêm?”

“Không có gì, mũi hơi ngứa thôi.” Diêm Chức Vân nói như không có gì xảy ra, lại bị “anh Diêm” sáp đến nữa.

Tôm lớn cần phải cắt đầu rút chỉ, Nhạc Thiên đứng kế bên nhìn Diêm Chức Vân xử lý đám tôm lớn nhảy nhót tưng tưng, hơi rụt người qua một bên, đáng thương nói: “Anh Diêm, em thấy hơi sợ.”

“Sợ cái gì?” Diêm Chức Vân lại tiện tay ném một con tôm đã xử lý xong vào rổ.

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Còn sống, còn nhảy nữa.”

Diêm Chức Vân lại thấy mắc cười, bả vai từ từ run lên, ngoảnh mặt sang bên nín nhịn một lúc lâu, mới quay mặt sang bình tĩnh nói: “Vậy cậu đi phụ Tề Tiêu đi.”

Nhạc Thiên chớp mắt một cái, lại chuyển hướng sang chỗ của Tề Tiêu, Tề Tiêu đang nếm canh, vừa khéo nhờ Nhạc Thiên thử vị giúp mình, “Coi chừng nóng.”

Diêm Chức Vân quay mặt sang, thấy Tề Tiêu chăm Minh Nhạc Thiên như chăm em, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười trong lòng, vừa lắc đầu vừa dùng giọng nói chỉ mình nghe được tự nhủ: “Ma xui quỷ khiến mà.”

Nhạc Thiên thoáng thấy Diêm Chức Vân lắc đầu, bèn lặng lẽ ghé vào bên tai Tề Tiêu, trả đũa: “Anh Tề, anh Diêm không cho em phụ, có phải tại anh ấy còn ghét em không?”

Tề Tiêu trực tiếp cất cao giọng nói: “Diêm Chức Vân, Nhạc Thiên là đứa bé ngoan như thế, cậu không ghét đâu nhỉ.”

Diêm Chức Vân bất đắc dĩ, cầm kéo trong tay cắt đầu tôm răng rắc, cũng cao giọng đáp lại: “Không ghét.”

“Em xem,” Tề Tiêu cúi đầu nói với Minh Nhạc Thiên vẫn còn rất rụt rè, “Diêm Chức Vân lúc nào cũng là thủ lĩnh dẫn đầu trong khu nhà của bọn anh, là anh cả đấy, trượng nghĩa lắm, không có chuyện cậu ấy ghét em đâu.”

Nhạc Thiên gật gật đầu, thầm nghĩ anh đây đáng yêu thế cơ mà, không thể nào có chuyện bị ghét được.

Cả một bàn đồ ăn được bưng lên, Nhạc Thiên chẳng tiếp được gì cả, ngoại trừ phụ Tề Tiêu nếm thử một miếng canh ra. Ba người mỗi người ngồi một bên, Diêm Chức Vân đến chỗ bạn bè sẽ luôn mang theo một chai rượu ngon, Tề Tiêu rót cho mình và hắn mỗi người non nửa ly, rót cho Nhạc Thiên một ly nước trái cây, nói với Diêm Chức Vân: “Nhạc Thiên còn nhỏ, không uống rượu được.”

Diêm Chức Vân cầm ly rượu trên bàn lên lắc lắc, nghiêng mặt như cười như không nhìn về phía Minh Nhạc Thiên, “Minh… Nhạc Thiên không uống rượu sao?”

“Không phải không uống, mà là không biết uống.” Nhạc Thiên ngượng ngùng nói.

Diêm Chức Vân bật cười ra luôn, quay mặt qua bên cười đến mức hai bả vai run lên bần bật, vẻ mặt Nhạc Thiên đần ra, Tề Tiêu cũng thế, “Cười cái gì? Nói ra cho bọn tôi cười chung với.”

Diêm Chức Vân hít sâu một hơi, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm để dằn ý cười xuống, “Không có gì, tôi nhớ đến chuyện xấu hổ xảy ra lúc say lần trước thôi.”

“Tên ngàn chén không say như cậu mà cũng có lúc say hả?” Tề Tiêu cầm ly của mình lên, “Cụng một cái đi, bữa ăn hôm nay xem như cho hai người kết bạn.”

Nhạc Thiên dùng cả hai tay để cầm ly nước trái cây giơ lên theo, Diêm Chức Vân sờ sờ mũi, cũng vừa cười vừa giơ ly rượu lên. Thật ra hắn không hề có ý kiến với việc Minh Nhạc Thiên là một con người như thế nào, ai cũng có cách hành xử của riêng mình, hắn không có quyền can thiệp vào. Chỉ là thật sự không thể hoàn thành công việc với Minh Nhạc Thiên mà thôi.

Còn về làm bạn, Diêm Chức Vân kết bạn thì quan trọng nhất là chân thành. Hắn có thể làm bạn thân với Tề Tiêu nhiều năm như thế, cũng bởi vì Tề Tiêu là một người rất chân thật, mà Minh Nhạc Thiên lại vừa khéo là kiểu người đi ngược lại với gu kết bạn của hắn.

Diêm Chức Vân cụng ly, trong lòng chỉ định qua loa cho xong mà thôi.

“Thử tôm kho anh Diêm của em làm xem.” Tề Tiêu gắp một con tôm cho Minh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên hơi khẽ cười với hắn, rồi cẩn thận từng chút một nhìn Diêm Chức Vân, Diêm Chức Vân không nhìn cậu, tự nhiên gắp đồ uống rượu. Nhạc Thiên nghĩ bụng, xí, chảnh cái gì mà chảnh, rồi vô cùng rụt rè ưu nhã bóc tôm, vừa bỏ vào miệng vẻ mặt lập tức cứng lại.

Ngon, ngon, ngon quá đi mất!

Diêm Chức Vân là đầu bếp thần thánh chốn nào thế!

Tề Tiêu thấy hai mắt Minh Nhạc Thiên tỏa ra ánh sáng, cười nói: “Sao nào, tay nghề của anh Diêm có đỉnh không nào. Anh nói cho em biết nhé, khó lắm mới được ăn đấy, cậu ta hiếm khi ra tay lắm, hôm nay em có lộc ăn đấy.”

Nhạc Thiên gật đầu, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Diêm.”

Diêm Chức Vân quay mặt sang, trong miệng đang nhai cải ngọt, thế mà lại nhìn thấy được sự thích thật lòng trong mắt Minh Nhạc Thiên, cúi mặt hờ hững đáp: “Thích là tốt rồi.”

Bữa ăn kết thúc trong sự thổi phồng nhiệt tình của Tề Tiêu và Minh Nhạc Thiên, cả ba người đều rất vui vẻ. Tề Tiêu cảm thấy việc làm người hòa giải của mình rất vui, Nhạc Thiên được ăn ngon rất vui, Diêm Chức Vân nhìn Minh Nhạc Thiên vờ vịt làm trò cũng rất vui, cả chủ và khách thật sự vui vẻ. Xong bữa cơm là gần 8 giờ.

Tề Tiêu để Minh Nhạc Thiên không uống rượu đưa Diêm Chức Vân về nhà.

Diêm Chức Vân nhanh chóng lên tiếng từ chối: “Không cần để tôi gọi lái xe thuê.”

“Có người chạy hộ còn gọi gì nữa.” Tề Tiêu khẽ đẩy Minh Nhạc Thiên một cái.

Nhạc Thiên vội nói: “Em có bằng lái, em biết chạy, anh Diêm, để em đưa anh đi ạ.” Minh Nhạc Thiên chớp chớp đôi mắt to ướt nước, ra vẻ xin xỏ năn nỉ.

Tề Tiêu ở một bên cũng giục, “Đã là bạn bè cả rồi, đưa về có sao đâu.” Hắn uống ít rượu, giọng hơi lớn, làm hàng xóm phải mở cửa ra xem.

Diêm Chức Vân đồng ý ngay, bảo Tề Tiêu vào nhà, Tề Tiêu hài lòng nhìn theo bóng lưng hai người đi vào thang máy, hắn đã bảo là Diêm Chức Vân và Minh Nhạc Thiên sẽ hợp nhau mà.

Trong thang máy, cả hai người đều rất yên lặng. Trên người Diêm Chức Vân thoang thoảng mùi rượu và một mùi hương gỗ thông, hòa quyện vào nhau thành một mùi rất thơm, Nhạc Thiên thấy người mình ngưa ngứa, thầm nghĩ không thể nào, chẳng nhẽ mình đã thèm khát đến mức này rồi sao?

Chiếc xe việt dã của Diêm Chức Vân đỗ trong bãi đậu xe dưới lầu, trông có vẻ vô cùng ngông cuồng khí phách. Nhạc Thiên thấy xe quen quen, song không nghĩ nhiều, lên xe nổ máy, hơi sốt sắng nói: “Anh Diêm, kỹ thuật lái xe của em bình thường, anh không ngại chứ.”

“Tay lái trong tay cậu rồi, tôi không sao cả.” Diêm Chức Vân ngồi vị trí kế bên tài xế chậm rãi nhắm hai mắt lại, uống rượu làm hắn thấy hơi chút buồn ngủ.

Bản đồ cài trên xe có dẫn đường đến nhà của Diêm Chức Vân, nhà Diêm Chức Vân cách studio không xa, Nhạc Thiên chạy chậm, lộ trình vốn là nửa tiếng bị cậu chạy thành hơn bốn mươi phút, sau khi đỗ xe mới nhỏ giọng gọi: “Anh Diêm, tới rồi.”

Diêm Chức Vân cứ như đang ngủ lại không phải ngủ, Minh Nhạc Thiên nói năng khiêm tốn rồi, tài lái xe của cậu đâu chỉ là bình thường mà vô cùng chắc chắn. Diêm Chức Vân nằm ở trên xe rất thoải mái, mở mắt ra vừa định nói cám ơn, lập tức bị khuôn mặt đỏ bừng trước mặt làm giật mình, “Cậu…”

Nhạc Thiên không hiểu gì cả gãi gãi cái cổ, nhỏ giọng nói: “Hơi ngứa.”

Mặt Diêm Chức Vân biến sắc, đã nắm Minh Nhạc Thiên, kéo ra cổ áo của cậu ra, từ cổ áo nhìn vào,

trên lồ ng ngực trắng nõn đã loang đỏ một mảng, đôi chân mày rậm cau chặt hỏi Minh Nhạc Thiên mặt mày mờ mịt nói: “Cậu dị ứng tôm?”

Nhạc Thiên: “Hả?”

Diêm Chức Vân không nói hai lời, nói thẳng: “Xuống dưới, tôi gọi xe tới bệnh viện.”

Nhạc Thiên ngơ ngơ ngác ngác bị Diêm Chức Vân nhét vào trong xe taxi đi đến bệnh viện, bác sĩ vừa hỏi vừa nhìn lập tức xác nhận Minh Nhạc Thiên bị dị ứng tôm, kê đơn thuốc cho Nhạc Thiên về nhà uống.

Nhạc Thiên thông qua phản chiếu trên cửa kính trên hành lang bệnh viện nhìn thấy mặt của mình, sợ đến mức bật khóc, bụm mặt nức nở nói: “Hu hu làm sao bây giờ, mặt của tao, tao còn phải tập luyện, tao còn muốn chụp ảnh nữa hu hu hu…”

Trên hành lang bệnh viện người người tới tới lui lui nhìn thấy Minh Nhạc Thiên che mặt khóc, tiện thể thấy luôn cả Diêm Chức Vân đang đứng bên cạnh cậu tay chân luống cuống.

“Cái anh kia làm gì?” “Không biết nữa, hủy dung à?” “Người kế bên tạt hả?”

Diêm Chức Vân nghe thấy tiếng xì xào có xu hướng ngày một thái quá vang lên xung quanh, đành cởi áo khoác xuống trùm lên người Minh Nhạc Thiên đang nhỏ giọng nức nở, ôm cậu sầm mặt đi ra ngoài.

Đi ra khỏi bệnh viện rồi, Diêm Chức Vân mới thấp giọng hỏi: “Biết rõ không ăn được tôm, tại sao lại không nói?”

Nhạc Thiên: Hức hức hức, cậu không biết thật mà, tại hệ thống không nói cho cậu biết mà, mẹ nó hệ thống khốn kiếp chắc chắn đang muốn thấy cậu bị hủy dung!

Hệ thống: Con mẹ nó mấy người thèm chết đi được mà cũng trách tôi hả!

Diêm Chức Vân tối mặt nghe Minh Nhạc Thiên nhỏ giọng khóc thút thít không chịu giải thích, ôm cậu gọi điện thoại gọi xe, gọi xong thì thở ra một hơi nặng nhọc, gằn giọng nói: “Cậu không cần phải cố gắng để làm tôi hài lòng.”

Nhạc Thiên: Là sao vậy?

Cậu thiếu niên trong ngực vẫn còn nhỏ giọng nức nở, tiếng khóc khiến cho người đi đường ra ra vào vào chú ý ngó sang, Diêm Chức Vân bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ chụp ảnh cho cậu, đừng khóc nữa, được không?”

Nhạc Thiên thút thít khóc hai tiếng, qua kẽ tay lộ ra một đôi con ngươi to tròn màu nâu, đáng thương hỏi: “Có thật không?”

Diêm Chức Vân thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười lại bất lực, kéo áo khoác dài đang trùm trên đầu Minh Nhạc Thiên xuống, phủ hết cả khuôn mặt Minh Nhạc Thiên, lắc đầu nói: “Thật.”

__

(1) tôm kho tộ: 油焖大虾, hình như là món của Sơn Đông.



Nhìn giống tôm rang mặn ha.