Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 276




Kế hoạch ban đầu của Cố Tùy là lừa gạt mua lại 7% cổ phần từ một cậu công tử nhà giàu không biết mùi khổ cuộc đời, để Cố Đông Điền sụp đổ trong chính tay con trai mình.

Bây giờ kế hoạch đó lại xuất hiện một biến số lớn nhất —— Cố Nhạc Thiên hoàn toàn khác với vị công tử bột trong tưởng tượng của hắn.

Nhạc Thiên đang nằm trên giường trở mình, nghiêng người chầm chậm cọ má mình lên nệm, trong miệng phát ra tiếng lầm bà lầm bầm, đưa tay lên kéo cà vạt của mình, nhưng lại kéo không ra, gấp đến mức vặn vẹo chân.

Cố Tùy đi lên bắt lấy tay của cậu, “Để anh.”

Hình như Cố Nhạc Thiên nghe hiểu, hai tay từ từ buông lỏng ra.

Cố Tùy tháo cà vạt cho cậu, sau đó cởi áo vest giúp cậu, Nhạc Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Cố Tùy, môi giần giật, nhẹ giọng gọi: “Anh…”

Bàn tay đang cởi áo vest giúp cậu của Cố Tùy sững lại, vẻ mặt hơi ngưng.

Nước mắt từ mắt trái Cố Nhạc Thiên từ từ chảy dọc đến mắt phải, giọt nước nặng nề đọng trên lông mi, lông mi dường như không chịu nổi cố gắng chớp, trông đáng thương một cách tự nhiên.

Cố Nhạc Thiên bỗng nhiên lại nở nụ cười, khóe môi cong lên run nhè nhẹ, vừa khóc vừa cười, “Anh… tại sao anh lại là anh trai tôi…”

Tôi không phải anh trai cậu, Cố Tùy thầm nói trong lòng.

Cố Tùy khẽ xoa xoa đỉnh đầu cậu, tiếp tục giúp cậu cởi áo vest, Nhạc Thiên mở to mắt yên lặng nhìn cậu. Tay Cố Tùy đặt lên thắt lưng cậu, mở thắt lưng giúp cậu c ởi quần, thấp giọng nói: “Nhấc người lên.”

Nhạc Thiên không nhúc nhích, vẫn yên lặng nhìn Cố Tùy.

Cố Tùy ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Cố Nhạc Thiên, Cố Nhạc Thiên nở nụ cười với hắn, “Không nhấc.”

Đối mặt với Cố Nhạc Thiên đang say, Cố Tùy bình tĩnh lại, cũng khẽ nở nụ cười, “Tại sao?”

Cố Nhạc Thiên cười nói: “Anh chơi với tôi đi.”

Nụ cười trên mặt Cố Tùy nhạt đi, Cố Nhạc Thiên nhìn cậu cười đến mức lồ ng ngực run lên, chậm rãi xoay người lại, nằm nhoài trên giường, nói nhỏ: “…không ai chơi với tôi cả…”

Sống lưng gầy gò đã bỏ đi áo vest chỉ còn áo sơmi trắng không ngừng run run, Cố Nhạc Thiên lại khóc.

Oan ức tích góp hơn hai mươi năm dường như được trút hết trong một đêm say này.

Thậm chí Cố Tùy còn hoài nghi rằng đây là lần đầu tiên Cố Nhạc Thiên uống say.

Tửu lượng Cố Tùy không tệ, nhưng vẫn có một chút chuếch choáng, cồn k1ch thích nhịp tim cùng tư tưởng của hắn, hắn buồn bực kéo kéo cà vạt của mình, rồi mới cúi người c ởi quần Cố Nhạc Thiên, thô lỗ nhét cậu vào trong chăn.

Cố Nhạc Thiên co rúc trong chăn nhắm mắt lại yên lặng ch ảy nước mắt, cậu không say xỉn la hét, cho dù là say thì cậu vẫn sẽ không làm chuyện đi quá giới hạn, khắc chế và bi quan đã khắc vào trong xương cậu.

Cố Tùy nhẹ nhàng xoa đầu cậu, lợi dụng một người vô tội rất khó chịu, nhưng có mấy ai sống thoải mái hoàn toàn đâu? Ánh mắt Cố Tùy lành lạnh, tay dời đi, cúi người dịu dàng nói một cậu khe khẽ bên tai Nhạc Thiên, “Ngủ ngon.”

Chờ tiếng bước chân của hắn xa rồi, Nhạc Thiên mới một lần nữa mở mắt ra, li3m li3m bờ môi khô khốc, say sưa dư vị nói: “Lưng anh trai rộng quá đi…”

Hệ thống: “Cậu không say?”

Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Say rồi mà.”

Hệ thống: “?”

Nhạc Thiên: “Tao say đến mức đứng không vững, không thấy hả?”

Hệ thống: “Tôi cảnh cáo cậu…”

Nhạc Thiên ngắt lời: “Không nghe thấy tao gọi hắn là anh à?”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên bây giờ là đã thật sự giác ngộ triệt để. Dù sao thì Cố Tùy là anh trai của Cố Nhạc Thiên, thế chẳng phải là mặc sức cho cậu ghẹo sao, đã là tình anh em rồi cỡ nào Cố Tùy cũng không thể không đúng mực được, sợ gì chứ. Hoàn toàn không cần phải kiềm nén mong muốn so tài với nhau của mình, bàn về bán than kể khổ ấy, thật lòng là chưa biết thua bao giờ.

Hệ thống loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng suy cho cùng lại không nói ra là chỗ nào không đúng, tạm thời đành im lặng nuốt ngược lời vào trong.

Nhạc Thiên cười hì hì nhắm mắt lại, còn đang hồi tưởng hình ảnh Cố Tùy c ởi quần cho mình, lại có tài liệu ảo tưởng mới để phát triển nữa, khà.

Sáng sớm hôm sau Cố Tùy thức dậy, chuẩn bị cho mình thỏa đáng rồi mới đến tìm Cố Nhạc Thiên.

Cố Nhạc Thiên chưa dậy, rúc trong chăn, tư thế vị trí chẳng khác lúc tối là mấy.

Cố Tùy kéo màn cửa sổ, để ánh nắng chiếu vào trước.

Ánh nắng chiếu lên mặt, Nhạc Thiên vẫn không mở mắt, tay kéo chăn lên cao, hơi co người vào trong chăn.

Cố Tùy quay người lại, nhìn thấy động tác trẻ con của cậu, trong lòng thoáng lung lay, đi đến bên giường, dịu giọng nói: “Dậy đi, đến giờ tới HG rồi.”

Vành tai Nhạc Thiên giật giật vẫn không mở mắt.

Cố Tùy dứt khoát ngồi lên giường, nệm mềm trũng xuống khiến Nhạc Thiên cuối cùng cũng mở ra. Cậu híp híp mắt, hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, “Anh…” Kêu khỏi miệng rồi, mới tỉnh hoàn toàn, đột nhiên hơi co rụt người về phía sau, nhưng do cuộn mình trong chăn nên thực ra không nhích đi được bao nhiêu xa. Vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Cố Tùy bỗng chốc hiểu được sự né tránh theo bản năng đó của Cố Nhạc Thiên có lẽ không phải vì ghét hắn, mà là một loại mâu thuẫn tâm lý. Với con người Cố Tùy này, hoặc chăng Cố Nhạc Thiên rất thích hắn song tiếc rằng thân phận của Cố Tùy lại làm cậu không thể bỏ được khúc mắc trong lòng.

Nụ cười trên mặt Cố Tùy ngày càng dịu dàng, “Nên dậy thôi, hôm nay còn phải đến HG đàm phán lần nữa.”

Nhạc Thiên mở to mắt nhìn, ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bị ánh nắng rực rỡ chói trào ra một ít nước mắt. Cậu rút tay ra dụi dụi mắt, lại “shhh” một tiếng, khóe miệng do đau rát mím lại, sau đó, cậu cứng người lại, bàn tay đang dụi mắt cũng dừng động tác lại.

Cố Tùy đoán là cậu nhớ lại chuyện xảy ra sau khi uống say tối qua, bèn tinh ý nói: “Tối hôm qua chúng ta đều uống say, không có chuyện gì không vui chứ? Anh chẳng nhớ gì cả.”

Cố Nhạc Thiên khi này mới từ từ khôi phục cử động, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Không có.”

Cố Tùy vỗ vỗ mặt giường, trực tiếp kết thúc chủ đề này, “Rời giường thôi.”

Nhạc Thiên từ từ vén chăn lên, bò xuống giường trước mặt Cố Tùy, lại bởi vì tâm thần không yên nên suýt chút nữa đạp hụt chân té xuống, may là Cố Tùy kịp thời kéo cậu lại, “Anh lại kéo em nữa.”

Cổ Cố Nhạc Thiên đã đỏ lên, ngập ngừng nói tiếng cảm ơn, chân trần loạng choà loạng choạng chạy vào phòng tắm.

Cố Tùy nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy bừa của cậu, trên mặt lộ nét tươi cười, song lại lập tức cứng nhắc dằn ý cười đó xuống.

Có lẽ là bởi vì sự ngây thơ hoàn toàn không thích hợp với chốn hào môn của Cố Nhạc Thiên nên Cố Tùy vẫn luôn có thể nhìn cậu rồi bật cười trong vô thức. Cố Tùy hiểu rõ, điều này chứng tỏ hắn có hảo cảm đối với Cố Nhạc Thiên, mà loại hảo cảm này sẽ gia tăng cảm giác có tội với Cố Nhạc Thiên trong lòng hắn, đáng lý phải nên được bỏ qua.

“Cố Tùy…”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nói yếu ớt của Cố Nhạc Thiên.

Cố Tùy đứng dậy: “Sao vậy?”

“Ừm… tôi quên cầm quần áo…”

Cố Tùy lại không nhịn ngoắc ngoắc khóe môi, khe khẽ lắc đầu.

Lần này cùng Cố Tùy đến HG, Nhạc Thiên rõ ràng cảm nhận được đãi ngộ khác biệt,  thư ký đã chờ hai người ở dưới lầu, “Chủ tịch Hà bảo tôi dẫn hai người lên phòng họp chờ.”

“Được.” Cố Tùy gật đầu định đi, song ánh mắt của Cố Nhạc Thiên lại như có như không nán lại phía sau thư ký.

Cố Tùy nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Cố Nhạc Thiên nói: “Anh chờ tôi một lát.”

Nhạc Thiên đi vòng qua thư ký, cậu bước đến quầy tiếp tân đằng sau thư ký, nói với cô tiếp tân đang kinh ngạc: “Cảm ơn, cà phê của chị hôm đó.”

Cô tiếp tân đỏ bừng cả mặt, “Giám đốc Cố không cần khách sáo.”

Nhạc Thiên lại khẽ cười, lúc này mới quay trở lại bên cạnh Cố Tùy, “Đi thôi.”

Cố Tùy cũng liếc nhìn tiếp tân – đỉnh đầu ló ra đang hưng phấn lắc lư vì được Cố Nhạc Thiên cố tình bắt chuyện – Cố Tùy dời mắt đi, nhanh chân bước về phía trước.

Sofa hình tròn trong phòng họp nhỏ, trên bàn gỗ tử đàn đặt một bộ đồ trà đầy đủ mọi thứ, Cố Tùy và Cố Nhạc Thiên ngồi trên hai cái ghế sofa nằm cùng một bên, Cố Tùy làm bộ lơ đãng hỏi: “Em quen cô tiếp tân của HG à”

Nhạc Thiên khẽ nhích cà vạt quá chặt, “Hôm đó tôi ngồi đợi bên dưới, chị ấy vẫn luôn quan tâm đ ến tôi.”

Cố Tùy nói: “Đó là công việc của cô ta.”

Bàn tay chuyển cà vạt của Nhạc Thiên, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn về phía Cố Tùy, dường như rất bất ngờ vì Cố Tùy sẽ nói lời gần như là cay nghiệt như vậy.

Cố Tùy cũng ý thức được câu nói đó của mình có phần không đúng, nhanh chóng giải thích: “Ý của anh là dù sao thì cô ấy cũng là người của HG, không thể quá thân thiết với cô ấy được.”

Nhạc Thiên chầm chậm gật đầu, “Tôi chỉ nói tiếng cảm ơn với chị ấy thôi.”

Hình như Cố Nhạc Thiên rất thích nói cảm ơn, bất kể cậu có muốn hay không, cho dù là trong lúc cậu tức giận, cậu vẫn sẽ giữ phép lịch sự rất tốt.

Cố Tùy nói tránh đi: “Sau khi kết thúc buổi sáng, có muốn đi đâu chơi không?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Mệt quá, tôi muốn về nghỉ ngơi một lúc.”

Sáng sớm Nhạc Thiên đã lấy nước đá đắp lên mắt rồi nhưng nhìn kỹ thì mắt vẫn con hơi đỏ. So với cậu thì tinh thần của Cố Tùy có vẻ tốt hơn cậu rất nhiều, thần thái vẫn sáng láng như trước.

Cố Tùy quan tâm hỏi: “Ngủ không quen giường khách sạn?”

Nhạc Thiên nói: “Có một chút.”

Cố Tùy nói: “Tối đa một tuần, là chúng ta có thể về nhà rồi.”

Nghe thấy câu đó, Nhạc Thiên cũng không hề có biểu hiện gì quá là vui vẻ, cúi đầu rất im lặng, qua mãi một lúc mới “ừm” một tiếng.

Cố Tùy nhìn thấy dáng vẻ nhanh chóng sa sút của cậu, trên lý trí hắn biết Cố Nhạc Thiên càng không muốn về nhà lại càng chứng tỏ khoảng thời gian này hai người rất hòa hợp với nhau, song về mặt tình cảm vẫn không kiềm được thấy tội cho Cố Nhạc Thiên.

Nhà, vốn nên là cảng tránh gió cuối cùng của một người, nhưng với Cố Nhạc Thiên mà nói thì lại là bình hoa thủy tinh khiến cậu héo tàn. Bên ngoài lộng lẫy, bên trong chẳng có tí chất dinh dưỡng nào.

Cố Tùy nhếch chân lên, sửa sang lại cà vạt, không an ủi Cố Nhạc Thiên.

Một lát sau, cửa mở, lại là một khuôn mặt mới mà Nhạc Thiên không quen biết. Là một thnah niên cao lớn mặt mày anh tuấn, nụ cười trên mặt thô bỉ lưu manh, mới bước vào đã hớn ha hớn hở nói: “Bạn học cũ!”

Cố Tùy đã cười đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Du Hàn Chi!”

Du Hàn Chi cười nói: “Thì ra là cậu thật, hôm qua đến nhà anh rể tôi một chuyến, ảnh nhắc đến giám đốc Cố – Cố Tùy, tôi nghĩ lẽ nào là cậu sao? Không ngờ là cậu thật,” Đầu tiên hắn bước lên bắt tay với Cố Tùy, vừa bắt tay vừa lắc đầu nói: “Bạn học cũ thay đổi nhiều quá, tôi suýt thì không nhận ra được.”

Cố Tùy cười nhạt hơi nheo mắt, “Cậu thì không khác trước kia là mấy.”

Ánh mắt Du Hàn Chi rơi Cố Nhạc Thiên yên lặng đi theo kế bên, “Đây là?”

“Em trai tôi.” Cố Tùy cười đáp.

Cố Nhạc Thiên gật gật đầu, “Chào anh.”

Du Hàn Chi ngạc nhiên thốt lên: “Cậu có em trai?”

Đây hiển nhiên là một chủ đề hết sức lúng túng Cố Tùy dùng nụ cười mỉm tránh đi.

Du Hàn Chi nói: “Giới thiệu chút?”

Nhạc Thiên chủ động đưa tay nói: “Xin chào, tôi là Cố Nhạc Thiên.”

Du Hàn Chi thả tay Cố Tùy, bắt tay với Cố Nhạc Thiên, quan sát Cố Nhạc Thiên một lượt từ trên xuống dưới: “Anh em hai người không giống nhau lắm nhỉ.”

Nhạc Thiên nghe câu đó, theo bản năng ngước mắt lên nhìn Cố Tùy.

Cố Tùy bình tĩnh nói: “Em trai tôi đẹp trai hơn tôi, đúng không?”

Du Hàn Chi cười to một tiếng, “Không sai!”

Hai người cùng cười, chỉ có Nhạc Thiên còn đang ngơ ngác nhìn Cố Tùy. Du Hàn Chi không nói còn không để ý, nói rồi cậu mới thật sự cảm thấy mình và Cố Tùy nhìn không hề giống nhau, có điều ngoại hình cậu giống Tống Tùng Ức hơn, không biết có phải là do Cố Tùy giống mẹ hắn hơn không.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung thì Du Hàn Chi bỗng nhiên kéo nhẹ tay cậu. Nhạc Thiên không hề đề phòng, theo lực kéo thoáng ngã người về phía trước, suýt nữa thì va vào lồ ng ngực Du Hàn Chi, cậu hốt hoảng ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi.”

Du Hàn Chi bật cười, “Em trai, sao em ngơ ngơ thế?”

Mặt Cố Nhạc Thiên lúc đỏ lúc trắng, rút tay về cúi đầu không nói.

Cố Tùy mỉm cười nói: “Em trai tôi tương đối hướng nội, cậu đừng trêu em ấy.”

Ngón tay cái cùng ngón trỏ Du Hàn Chi vuốt nhẹ một cái, cười vô lại nói: “Hai anh em cậu, mặt mũi không giống tính cách cũng không giống. Có cậu em trai ngoan như vậy, Cố Tùy cậu hên đấy.”

Cố Tùy cười cười, “Đúng vậy.”

Địa vị của Du Hàn Chi hết sức quan trọng trong HG, hoàn toàn có thể đại diện cho lời nói của chủ tịch Hà. Thực ra sau lưng chủ tịch Hà cũng nhờ có chỗ dựa là bà xã mình – Du Điểm Hồng, HG là do bà xã của chủ tịch phân ra giao cho ông quản lý, tiếc là làm không tốt. Chủ tịch Hà mới quyết định hay bán dứt HG luôn đi cho xong.

Du Hàn Chi mới đến cũng nhắc gì đến chuyện sáp nhập, nói thẳng là muốn dẫn hai anh em Cố gia đi chơi đâu đó chơi trước dã.

Cố Tùy một mực từ chối, Du Hàn Chi nhiệt tình mời, hai anh em không có cách nào, đành đi theo Du Hàn Chi đi đánh golf.

Sân golf là tài sản tư hữu của Du Hàn Chi, ba người vừa đến, lập tức có người tới tiếp đónm Du Hàn Chi nói: “Chỗ này do anh em tôi mở, cứ chơi thoải mái đi.”

Nhạc Thiên nghĩ bụng sân golf có gì vui.

Khi cậu và Cố Tùy thay đồ thể thao xong đi ra ngoài thì một nhóm các em gái xinh đẹp chân dài chiều cao bình quân hơn một mét bảy đứng ngay trước mặt hai người họ, Du Hàn Chi nói tùy ý chọn thì rốt cuộc cậu cũng biết Du Hàn Chi nói “cứ chơi thoải mái đi” là có ý gì…

Hai anh em Cố thị vẻ mặt cứng ngắc.

Nhạc Thiên thầm nghĩ: Có trai đẹp không?

Du Hàn Chi cười nói: “Chơi bóng không thì chán lắm, gọi thêm vài caddie (1) ra chơi cùng cho vui, không thích gái đẹp, thì ở đây có trai đẹp nữa.

Nhạc Thiên: Thì ra mấy người là anh em tốt của tui!!!

Cố Tùy đè đè mũ, trầm giọng nói: “Tôi không biết chơi bóng thôi không đánh, tôi làm caddy cho Nhạc Thiên vậy.”

Nhạc Thiên: Xin lỗi, mấy người mới là anh em tốt đích thực của tui!

__

(1) caddie: Gốc là 球童 – người nhặt bóng, nhưng chơi golf thì để là caddie có vẻ hợp lý hơn.

Caddy, caddie, nhân viên kéo bao gậy hay làm “két” là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân. Tại các sân golf, hầu hết những người đảm nhận công việc này là phụ nữ. Đây là một nghề để phục vụ cho những khách chơi golf.

Khi chơi Golf, người chơi thường đi bằng xe golf chuyên dụng hoặc thuê một người kéo túi gậy. Nhiệm vụ chung của caddy là tư vấn cách đánh cho người chơi, lau banh, nhìn và phát hiện đường đi của banh, ghi điểm cho người chơi, đánh dấu banh khi gần vào lỗ v.v…