Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 13: 13: Mệt Mỏi




Cô nằm đó gương mặt vẫn còn nét sợ hãi làm nhỏ lo lắng.



Chuyện năm cô 10 tuổi cô đã cho nó vào quá khứ rồi mà không ngờ nhờ ông ta mà cô lại nhớ, nhất định ông ta phải nhận hình phạt thích đáng.



Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, nhỏ thấy cô đã tỉnh liền lại hỏi đủ điều:

" Cậu ổn chứ Nguyệt Nguyệt? Có bị gì không? Có cảm thấy gì khó chịu không? ...!"

" Cậu hỏi nhiều vậy sao tớ trả lời được "

" Xin lỗi.



Cậu không sao chứ? "

" Tớ không sao "

Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy lấy đồ vào phòng tắm.



Tắm xong cô bước ra ngoài, nhìn nhỏ ngồi trên giường thất thần cô thở dài lại chỗ nhỏ, nói:



" Tớ không sao rồi mà, cậu đừng lo nữa "

" Nhưng lúc đó....!Cậu....!Cậu "

" Tớ không sao đâu mà "

Nhỏ gật đầu, yên tâm hơn phần nào.





Cô mỉm cười rồi kéo nhỏ xuống dưới nhà, nhỏ cùng cô bước xuống nhà liền thấy cái cảnh cô ta nhõng nhẽo, nũng nịu với anh, nhìn mà phát gớm.



Cô làm ngơ cặp đôi đó mà nắm tay nhỏ kéo lại bàn ăn, anh thấy vậy cũng không nói gì nhưng còn cô ta thì lại chen mỏ vào:

" Đây là Lãnh Gia chứ không phải cái chợ mà ai muốn vào thì vào "

" Thì có ai nói đây là cái chợ đâu "


" Cô...đúng là nãy giờ không ai nói nhưng tôi thấy thì nó sắp thành cái chợ rồi đấy "

" Hứ, cô nên nhớ là anh ta cho tôi vào chứ không phải là tôi tự vào "

" Thì sao, vào rồi cũng phải biết ra, chứ đâu ra cái kiểu vào rồi lại ở lại ăn nhờ nhà người ta "

" Vậy sao? Cô nói vậy thì sao không nhìn lại mình, không phải cô cũng đang ăn nhờ ở đậu đó sao? "

" Cái gì??? Lãnh Gia là nhà của tôi thì sao tôi lại ăn nhờ ở đậu "

" Nhà cô sao? Sai rồi đây là nhà của Nguyệt Nguyệt, không phải của cô "

" Nhà của tôi "

" Không, mãi mãi vẫn không, Nguyệt Nguyệt mới là vợ của Lãnh chủ tịch đây kia mà "

" Hứ, rồi tôi sẽ trở thành Lãnh phu nhân mà thôi "

" Vậy à, nhưng mà sẽ lâu đấy "

" Cô....!"

" Hai người thôi đi "


" Không đó thì sao "

Anh nhìn nhỏ bằng con mắt hình viên đạn, đúng trước tới giờ anh ghét nhất là người khác nói chuyện với anh như vậy.





" Cô muốn gì? "

" Tôi muốn hỏi anh rốt cuộc anh coi Nguyệt Nguyệt là ai? Anh đã từng coi Nguyệt Nguyệt là vợ chưa? "

" Đã "

" Còn bây giờ? "

" Không "

Cô cười tự giễu chính bản thân mình, cuối cùng cho dù có làm gì đi nữa câu trả lời của anh cũng như vậy, lúc trước anh coi cô là vợ chỉ là do lúc đó ah thấy có lỗi với cô mà thôi phải không, anh đâu có tình cảm với cô, trong thâm tâm của anh chưa bao giờ có cô, cho dù có thì chỉ là thoáng qua.



Cô mỉm cười nhưng mắt cô đã đỏ, kiềm nước mắt, cô không muốn mọi người nhìn thấy giọt nước mắt của cô.




Nhỏ thấy mắt cô đã đỏ lên liền lên tiếng:

" Vậy sao khi cậu ấy muốn li hôn anh không đồng ý? "

" ...!"

" Thật ra anh cũng giống như những người khác, cũng chỉ là một người thích đi tìm thú vui bên ngoài mà thôi, nếu vậy thì tôi sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đi "

" Được rồi mà Băng Băng, tớ ổn mà, cậu không cần nói nữa "


" Nhưng....!"

" Tớ không sao, chuyện này là chuyện bình thường thôi mà, tớ quen rồi "

" Cậu là vợ anh ta mà anh ta lại không xem cậu là vợ "

" Từ lâu tớ đã không còn quan trọng việc anh ấy có xem tớ là vợ hay không rồi, đối với tớ việc anh ấy xem tớ là vợ là một chuyện hoang tưởng "



" Cậu từ bao giờ lại chịu đựng nhiều đến như vậy "

Cô mỉm cười rồi nhìn qua anh và cô ta, nói:

" Tôi mệt mỏi lắm rồi nên xin anh hãy giữ cái miệng cô ta lại đi "

" Cái gì? "

" Thật mệt mỏi! Coi như đây là một chút tình nghĩa vợ chồng đi, làm ơn tôi xin anh đừng để cô ta kiếm chuyện với tôi nữa, tôi không muốn cãi với cô ta nữa đâu, tôi mệt mỏi lắm "

" Được rồi "

" Còn nữa, làm ơn nói cô ta đừng đụng vào tôi nếu không cô ta đừng trách tôi vô tình và độc ác bởi tôi không nhân từ như lúc trước nữa "

" ....!"

Cô sẽ coi như là anh và cô ta không có mặt trong cuộc sống thường ngày của cô, cô sẽ gạt bỏ tất cả những hình ảnh anh và cô ta thân mật, cô sẽ bỏ ngoài tai những lời nói ngọt ngào mà anh nói với cô ta chỉ đơn giản vì cô mệt lắm rồi, cô không muốn ngày nào mở mắt ra cũng phải đấu khẩu với anh và Hạ Giang.



Cái cảnh đó khiến cô ngán đến tận cổ, cô đã từng nói cô nguyện làm ác quỷ để chiếm lấy trái tim anh nhưng cô chưa đủ ác nên vẫn chưa thể chiếm lấy trái tim anh hay do cô không bao giờ có thể có nó, cô rất cố gắng để mong mình sẽ được một phần nào đó ở trong tim anh nhưng trái tim anh không bao giờ còn chỗ cho cô vậy thì cô không can thiệp vào cuộc sống anh nữa, nhìn anh hạnh phúc cô sẽ hạnh phúc.



Cô mỉm cười rồi tiễn nhỏ ra về...!.