Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 2: 2: Về Lãnh Gia




Sau cuộc gặp gỡ hôm qua, cô dường như âu lo nhiều hơn.



Sáng nay cô dậy rất sớm, làm vscn xong cô bước xuống lầu, vào bếp lấy ly sữa trong tủ lạnh ra uống.



Cầm điện thoại gọi cho Băng Băng:

" Alo, Băng Băng à, tớ nè "

" Sáng sớm, cậu gọi mình làm gì vậy hả? " - Băng Băng tức giận lớn tiếng

" Ấy ấy, đừng nổi nóng chứ, hôm nay tớ muốn đi chơi với cậu "

" Hôm nay tớ bận rồi, hôm khác đi "

" Cũng được, mà tớ nói cậu nghe này, tớ sắp kết hôn rồi "

" Hả!? Cái gì!?Cậu sắp kết hôn!? " - Băng Băng hét lớn bất ngờ

" Ui, cậu đừng có hét vào tai tớ chứ "

" Xin lỗi, mọi chuyện sao kể tớ nghe "

Thế là cô ngồi đó kể cho nhỏ nghe tất tần tật mọi chuyện, nhỏ cũng biết nếu yêu đơn phương sẽ rất đau và đau hơn nữa là kết hôn theo ý cha mẹ.



Nói xong, cô cúp máy, cha mẹ cô bước xuống lầu:

" Con gái, con thức sớm vậy? " - Lam Vi ngạc nhiên hỏi

" Dạ, con không ngủ được "

" Được rồi, con gái yêu à, từ nay con sẽ qua Lãnh Gia sống nha " - Lam Vi cười nhẹ nói

" Sao ạ? Sao lại phải qua đó? "

" Chúng ta đã tính hết rồi, con qua đó sống để tìm kĩ hiểu Thiên Hàn nhiều hơn, hai con sẽ có thời gian riêng tư hơn "

" Con không muốn đâu mẹ à "



" Lời mẹ nói, con để ngoài tai sao? Lời hứa ta đã nói ra thì không thể không thực hiện cũng như ta đã tính hết rồi "

Lam Vi nghiêm mặt, bà biết cô con gái của bà cực kỳ cứng đầu nhưng rất thương cha mẹ, lời hứa của cha mẹ tuyệt đối cô không thể phá vỡ.



" Con biết rồi "

Cô đi lên lầu dọn đồ, chỉ là cô không muốn cha mẹ cô buồn, chứ cô cũng muốn cuộc hôn nhân này, cho dù cô đang say nắng anh nhưng cô không muốn cưới một người cô không hiểu con người họ ra sao.



Đang nghĩ suy đủ điều, cô nghe tiếng kêu vọng lên:

" Nguyệt Nguyệt, Thiên Hàn tới rồi, con xuống đi "

" Dạ! ".



Cô xách vali xuống, nhìn gương mặt anh không chút cảm xúc cô buồn bã thở dài.



Tạm biệt cha mẹ rồi cô lên xe, anh khởi động xe chạy đi.



Không khí trong xe lạnh lẽo, yên tĩnh làm cô rùng mình, rốt cuộc anh là con người như thế nào? Cô không sao biết được.



Nhìn vẻ ngoài của anh, cô có thể đánh giá anh là một người lạnh lùng, sống khép kín với thế giới.



Mà tại sao anh ấy lại lạnh lùng đến như vậy? Mãi ngắm nhìn gương mặt lạnh lẽo và suy nghĩ thì cô nghe giọng nói:

" Làm gì mà cô đơ người như vậy "

" Ơ, không có "

" Tốt nhất là không có "

" Tại sao? "

" Nên nhớ, hôn nhân của cô và tôi chỉ là do sắp đặt chứ không phải tôi yêu cô, đừng ảo tưởng quá nhiều, người tôi yêu chỉ có cô ấy, cô nghe rõ chưa, thưa cô Lưu Dạ Nguyệt? "

" Cô ấy? Nếu anh yêu cô ta thì sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này " - cô cúi gầm mặt

" Tôi không thích nói nhiều, tôi vì mẹ tôi nên mới đồng ý mà thôi "

" Vì mẹ anh? Anh có thể từ chối kia mà, tại sao lại đồng ý rồi lại nói với tôi như vậy ".

Tim cô thắt lại, nó nhói lên khi nghe lời tàn nhẫn anh nói.



Anh thắng xe lại, mặt lạnh băng nhìn cô, nghiến răng nói:

"Cô phiền phức thật, tôi không muốn nói nhiều, hãy chỉ làm đúng bổn phận của cô thôi, chuyện khác không cần cô quan tâm "

" Được " cô sợ hãi, cô sợ anh.



Lời nói của anh có thể giết người vì nó quá tàn nhẫn.




Khóe mắt cô đỏ hoe

" Đừng giở trò khóc với tôi, mãi mãi không có tác dụng "

" Tôi không sử dụng nó với anh, đừng tự cao như vậy " cô quay mặt qua cửa xe

" Cứ cho là như vậy, tôi không muốn cô thân mật với tôi, cô chỉ được làm như vậy khi có cha mẹ tôi, nghe rõ chưa? "



" Tôi rõ rồi "

Nuốt nước mắt vào trong, cô cố bình tĩnh hết mức có thể.



Tới Lãnh Gia...!

Ấn tượng đầu tiên của cô là nơi này thật rất rộng lớn, cánh cửa sắt màu đen ở ngoài, bên trong là một ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy.



Cô bước vào trong thì gặp một cô gái đang ngồi ở trên ghế sopha, gương mặt cô gái này thật đẹp, mái tóc nâu dài ngang lưng, đôi mắt màu xanh ngọc cực đẹp.



Cô đi vào trong thì cô gái đó rời mắt khỏi TV, quay qua nhìn cô rồi mỉm cười:

" Anh à, cô gái cũng đẹp đó chứ "

" Hạ Giang à, sao em lại ngồi đây, anh dặn em ở trên phòng kia mà "

" Thôi, ở trên đó chán lắm, xuống đây vui hơn "

" Được rồi, em là nhất rồi "

" Hihi, anh à, cô ấy tên gì vậy? "


Cô gái tên Hạ Giang cất tiếng hỏi tên cô

" Lưu Dạ Nguyệt "

Cô biết anh không muốn nhắc tên ai khác ngoài Hạ Giang nên cô đành tự nói thôi.



Lúc nãy anh cũng nhắc còn gì nữa đâu để nói.



Không để Hạ Giang nói gì với cô nữa anh ôm eo cô đi qua bàn ăn, cưng chiều Hạ Giang, quan tâm, đút Hạ Giang ăn.



Tim cô nhói lên, thắt lại.



" Má Lâm, má cho cô ta lên phòng mình đi "

" Vâng, thưa cậu chủ " (má Lâm là quản gia của Lãnh Gia)

" Mời tiểu thư đi theo tôi "

Má Lâm cung kính cúi người mời cô đi theo mình, cô lắc tay không muốn má Lâm cung kính với mình như vậy.





" Dì không phải kêu con là tiểu thư đâu, kêu con là Nguyệt Nguyệt là được rồi "

" Nhưng...!Thưa tiểu thư...!Chúng tôi không được...!"

" Không sao đâu mà dì, cứ gọi con là Nguyệt Nguyệt "

Nói rồi má Lâm mỉm cười dẫn cô lên phòng.



Má Lâm thật rất thích cô gái này, rất hoạt bát, thân thiện và rất lễ phép.



Chẳng như ai kia, Hạ Giang là một cô gái hống hách, lấy quyền làm lộng, và đến với cậu chủ vì tiền, mọi người trong nhà ngoài cậu chủ ra thì không ai thích Hạ Giang cả.



Một nữ chủ nhân của Lãnh Gia phải là một người thông minh, tàn nhẫn, lạnh lùng giống cậu chủ nhưng ngoài những thứ đó ra thì phải lễ phép, giỏi nấu ăn, vân vân và mây mây...!Đưa cô về phòng xong thì cô mới hỏi:

" Má Lâm ơi, anh ấy làm gì vậy mà sao lại lạnh lùng như vậy "

" Từ nhỏ cậu chủ đã được ông chủ cho huấn luyện trở thành một người cao cao tại thượng đứng trên hàng vạn người, cậu chủ được ông chủ nghiêm khắc dạy dỗ, trải qua nhiều buổi tập luyện, từ việc tập võ rồi đến dùng súng...!Do đó cậu chủ chỉ mới 20 tuổi đã nắm quyền cả một bang lớn mạnh " Bang Lôi Thần " Và khi cậu 21 tuổi cậu ấy đã trở thành chủ tịch của Lãnh Thị.



Cậu ấy rất giỏi trong nhiều lĩnh vực khác nhau, lấn sân sang nhiều nghành nghề để bây giờ đứng đầu thế giới về lãnh vực kinh doanh "

" Anh ấy giỏi thật "

" Cậu chủ là vậy nhưng có điều cô Hạ Giang đó rất kiêu ngạo, cô ta không xứng làm phu nhân họ Lãnh, tin má Lâm đi, con mới là nữ phu nhân tài giỏi của Lãnh Gia "

" Vâng, con cảm ơn dì "

Ở ngoài đã có người nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện, người đó nghiến răng ken két " Các người giỏi lắm, dám trêu xấu Hạ Giang này thì không có đường sống sót, tôi sẽ cho các người chết một cách từ từ và chậm rãi.



.