Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 23: 23: Đến Thịnh Gia




Máy bay đáp xuống sân bay riêng , lúc đáp xuống thì cô thấy hơi khó chịu.



Khi đã ổn định thì cô và anh cùng mọi người bước ra.



Chỉ vừa mới bước ra khỏi chiếc máy bay anh nhanh chóng hạ lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị xe đi đến nơi nào đó, cô chỉ biết im lặng mà theo anh đến nơi đó chứ nếu cô mở lời nói lời nào thì anh sẽ nổi giận nữa mất.



Mấy con người kia thật không hiểu lúc nãy còn cãi lí với nhau nhưng bây giờ thì im lặng bất thường.



Họ nhìn nhau lắc đầu, chiếc xe chạy đến một căn biệt thự trong con đường khá vắng, khi thấy chiếc xe chạy tới con đường này cô thật khá lo lắng nhưng không ngờ rằng anh lại đến đây.



Căn biệt thự rộng lớn được phủ lớp sơn màu đen bên ngoài, cánh cổng sắt màu vàng đồng bên ngoài, căn biệt thự này là nơi thân quen của cô, cô không biết nếu cô cùng anh vào đó thì họ có sốc không nữa.



Cánh cửa sắt dần mở ra cho xe của anh chạy vào.



Khi đã vào bên trong, cô và anh đi vô trong của căn biệt thự.



Căn biệt thự quá đỗi quen thuộc nên cô cứ đi mà chẳng thèm theo anh, điều này khiến anh khá thắc mắc.





Một số người hầu bên ngoài thấy cô liền cúi đầu chào, cô mỉm cười với họ, họ cũng mỉm cười với cô.



Ở bên trong căn biệt thự có một người đàn ông trung niên đang ngồi nhâm nhi tách coffee, ông ta để tách coffee xuống bàn, nhìn anh cùng vị phu nhân của một vị tổng tài danh tiếng lẫy lừng này đi vào, ông bất ngờ khi người đi cùng với anh là...!Là cô.



Ông không hề nghe một chút tin tức hay hình ảnh về cô vợ của anh cả mà ông chỉ nghe anh lấy vợ.



Cô mỉm cười nhìn ông tỏ vẻ xin lỗi mà mong ông tha cho, ông thở dài khi thấy cô dùng ánh mắt cầu xin này.



Ông cất tiếng:

- Chào Lãnh lão đại, mời cậu ngồi

- Chào ông, ông Thịnh Anh Đức - anh

- Đây là Lãnh phu nhân sao? - Anh Đức

- Vâng - cô

- Tôi có nghe sơ qua về cô, hôm nay gặp cô ở đây nhìn cô còn đẹp hơn những gì tôi nghe được - Anh Đức


- Cảm ơn ông - cô

Anh nhìn thấy thái độ của cô đối với Thịnh Anh Đức có chút gì đó rất khác so với những người lạ mà cô từng tiếp xúc, theo như những gì mà anh nghe được từ mẹ của cô thì cô là một người không thích tiếp xúc quá nhiều với người lạ hay có bất kì biểu hiện gì vượt quá định mức cô đặt ra khi nói chuyện với người lạ nhưng theo như cuộc đối thoại vừa rồi thì cô không hề có vẻ cảnh giác khi nói chuyện với Anh Đức.



Chẳng lẽ cô và ông ta có gian tình hay sao.



Cô quay qua bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh liền ngán ngẫm mà nói:

- Anh nói gì với ông ấy đi chứ - cô

Anh sao? Nghe sao thân mật quá nhỉ? Anh liếc cô một cái rồi nói:

- Chẳng hay ông mời tôi đến đây làm gì? - anh

- Đương nhiên có chuyện tôi mới mời Lãnh lão đại qua đây chứ - Anh Đức

- Chuyện gì ông cứ nói - anh

- Đợi một chút đã - ông lên tiếng - Quản gia, mau mang rượu ra đây - Anh Đức

- Vâng thưa lão gia - quản gia

Nói rồi quản gia đem rượu lên, quản gia ngước mắt lên nhìn cái người ngồi uy quyền kia rồi nhìn sang người bên cạnh thì quản gia ngạc nhiên, định thốt lên thì cô lắc đầu, quản gia nhanh chóng lui vào trong.



Anh Đức rót rượu ra đưa cho anh rồi nói:


- Không biết là Lãnh lão đại đây có biết về vụ đường truyền các lô hàng của chúng ta đều bị một đối phương nào đó có hack hay không? - Anh Đức

- Tôi có nghe - anh

- Vì thế tôi muốn hợp tác với Lãnh lão đại để xử lí vụ này - Anh Đức

- Được nhưng với kột điều kiện - anh



- Đó là...!- Anh Đức

- Tôi muốn khu đất bên Nhật Bản - anh

- Tôi đáp ứng - Anh Đức

Cô thật không hứng thú với mấy vụ này cho lắm, cô đứng lên đi ra hoa viên bên ngoài để lại không gian cho hai người này bàn bạc.



Đứng bên ngoài hoa viên vẫn là thích nhất, gió thoang thoảng thổi qua những bông hoa xinh đẹp, hương thơm dìu dịu của những bông hoa làm tinh thần cô thấy thoải mái hơn.



Lúc này quản gia và một số người hầu đi ra chỗ cô, vui vẻ nói:

- Tiểu thư, cuối cùng người cũng về thăm lão gia - quản gia.



- Vâng, lâu lắm rồi - cô


- Tụi em nhớ người lắm đấy tiểu thư - người hầu

- Ừm, chị cũng nhớ các em lắm - cô

- Tiểu thư đi lâu quá trời nhưng mà giờ không ngờ tiểu thư lại là Lãnh phu nhân - người hầu

- Ừm, nhưng cũng chẳng vui mấy với cái chức đó - cô

- Sao thế thưa tiểu thư - quản gia

- Con sẽ nói cho mọi người sau, việc này cũng chẳng có gì quá lớn lao nhưng lại là vết cắt rất lớn với con - cô

Quản gia lo lắng khi nghe cô nói như vậy, cũng đã được hơn 4 năm cô đi khỏi Thịnh Gia để về Trung Quốc thăm cha mẹ ruột của mình, sau đó không hề thấy cô trở lại, bây giờ khi cô quay trở lại thì cô gầy hơn trước, ít cười hơn trước và dường như trưởng thành hơn trước.



- Tiểu thư trưởng thành rồi nhỉ - quản gia

- Vâng - cô

Nói rồi cô quay người bước vào bên trong thấy anh và ông vẫn chưa bàn bạc xong, cô ngồi, xuống bên cạnh anh:

- Và hiện tại chúng ta cần một hacker giỏi cho việc này - Anh Đức



- Đúng - anh

- Nếu mọi người cần hacker thì hãy tìm hacker DN - cô

- Hacker đứng đầu thế giới? - anh

- Đúng - cô

- Nhưng chắc gì đã tìm được hacker đó - Anh Đức

- Tôi biết hacker đó ở đâu - cô

- Cho dù vậy thì chắc gì đã nhận lời - anh

- Chắc chắn nhận - cô

- Vì sao em lại chắc chắn như vậy - anh

Anh nói từ em mà chán ghét nó vô cùng

" Vì đó là em " Trong đầu cô nghĩ như thế nhưng ngoài miệng thì là:

- Anh cứ tin em đi, chắc chắn sẽ nhận, hãy để em đi gặp cô ấy ngay bây giờ - cô

- Cô ấy ở đây? - anh

- Đúng vậy - cô

- Được rồi - anh

Cô mỉm cười rồi quay người rồi quay người bước đi, và thân phận này rồi sẽ đến lúc tiết lộ.



.