Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 69: 69: Lỗi




Ngày mai, mình sẽ đồng ý lời nói ấy...!

Sáng hôm sau...!

Hôm nay cô thức sớm hơn mọi ngày bởi cả đêm hôm qua cô không thể ngủ được, vật vờ đến sáng mới chợp mắt một chút rồi lại thức giấc.



Đầu cô nhức inh ỏi nhưng thân vẫn đi xuống lầu vào bếp pha ly coffee uống cho đỡ buồn ngủ.

Đúng là như người ta thường nói chỉ cần có chuyện trong lòng thì không thể ngủ ngon giấc, nhờ vậy mà giờ đây cô rất buồn ngủ nhưng lại chẳng thể ngủ được.



Pha xong tách coffee cô đem ra bàn ăn ngồi xuống nhâm nhi, đúng là sau khi uống xong cô đỡ hơn hẳn.



Nhìn đồng hồ thì bây giờ chỉ mới sáu giờ mà thôi, haizz, hôm nay thức sớm quá rồi.



Lúc này nhỏ bước xuống nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô liền lắc đầu nghĩ hôm nay trời bão lớn lắm đây.



" Sao hôm nay cô bạn thân của tớ lại thức sớm thế? Thường ngày ngủ tới tận trưa mới dậy mà "

" Thôi đi Băng Băng à, tớ buồn ngủ lắm không rảnh cãi với cậu đâu "



Cô nói với giọng mệt mỏi.



" Hôm qua ngủ không ngon à? "

" Không phải là không ngon mà là hoàn toàn không ngủ được "

Nói rồi cô gục xuống bàn mà ngủ mất tiêu khiến nhỏ thở dài đi vào bếp pha ly trà xanh cho cô uống, trà xanh có tác dụng chống buồn ngủ hay hơn coffee ngoài giúp không buồn ngủ ra còn giúp da đẹp hơn tâm trạng thoải mái hơn.





Sau khi pha xong nhỏ để cạnh cô rồi mặc cô ngủ, dù gì cũng phải ngủ một chút thì mới đỡ hơn được.



Nhỏ tiếp tục làm những công việc thường ngày mắt vẫn để ý đến cái người đang ngủ ngoài kia.



Đúng là hôm nay cô không ngủ được chợp mắt có một lúc rồi lại tỉnh dậy, nhắm mắt lại vỗ vài cái vào hai bên má lấy lại sự tỉnh táo, quay qua nhìn ly trà xanh kế bên mà môi khẽ mỉm cười đúng là cô tích đức dữ và sống tốt dữ lắm mới gặp người bạn thân thế này lại còn làm chị dâu cô nữa thì còn gì bằng.




Nhìn lại đồng hồ cũng trôi qua 15 phút rồi mà bây giờ vẫn chưa đến giờ hẹn nên cô đứng dậy vào giúp Băng Băng vài việc lặt vặt.



Băng Băng cũng khá ngạc nhiên nhưng rồi vẫn để cô làm chứ không thôi cô sẽ lại chưng bộ mặt không hài lòng ấy ra.



Nhờ sự giúp đỡ của cô nên mọi việc xong khá nhanh, khi cha mẹ và Tuấn Kiệt đi xuống còn không tin vào mắt mình cô mà thức sớm sao? Khó tin thật!

Nhỏ chỉ cười cười, cô thì làm bộ mặt không biết gì cả ra khiến nhỏ nhịn cười muốn sặc.



Cô liếc nhỏ một cái lên tiếng.



" Hôm nay con phá luật thức sớm thôi chứ không có gì cả "

" Ừm thức sớm vậy là tốt "

Lam Vi hài lòng vì cô đã chịu thay đổi cái tật ngủ nướng rồi.



Mọi người vào bàn ăn cùng nhau ăn bữa sáng, quay quần bên nhau khiến cô ấm áp hẳn nhưng...!Lòng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo phần nào ấy....!Có lẽ...!Sự lạnh lẽo cô cần phải khiến nó ấm áp.





Ăn xong cô nhanh chóng lên thay đồ chuẩn bị đi thăm Hạ Giang với Bạch Thiên.



Không ngờ Bạch Thiên đã chờ sẵn ở trước nhà cô, điều này làm cô khá bất ngờ và có phần nào muốn đền đáp tình cảm của Bạch Thiên.



Cô mỉm cười ngọt ngào với Bạch Thiên khiến trái tim Bạch Thiên bỗng trở nên ấm áp chỉ muốn giây phút này hiện hữu mãi và thời gian ngưng lại để cậu được ngắm nụ cười xinh đẹp ấy.



" Nè, làm gì mà ngây người hết vậy? Bộ thích nụ cười của tớ lắm sao? "

" Đương nhiên, rất thích nữa là đằng khác "

Nghe được câu trả lời này mặt cô đỏ ửng lên, ngại ngùng nói.




" T...!Thôi đi...!Đừng đứng đây nữa "

Thấy vẻ ngượng ngùng của cô Bạch Thiên chỉ cười rồi gật đầu.



Cô ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Bạch Thiên.



Xong, cậu đạp ga đi đến bệnh viện nơi Hạ Giang đang dưỡng bệnh sau khi đã phẫu thuật xong.

Đến nơi cô và Bạch Thiên nhanh chóng lên phòng Hạ Giang đang dưỡng thương.




Mở cửa căn phòng ra một mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi cô, tuy không còn khó chịu muốn nôn nữa nhưng vẫn không thoải mái cho lắm.





Hạ Giang vẫn nằm đó mắt vẫn nhắm nhưng cơ thể và gương mặt ấy đã ốm và trông mất sức sống hơn hẳn cô nhìn mà thấy mình tội lỗi, đã hứa sẽ bảo vệ Hạ Giang không để xảy ra chuyện gì mà giờ đây cô đã không thực hiện đúng lời hứa ấy.



Trong phòng không có ai cả chắc là Đức Trí đã ra ngoài làm gì đó, cô đi lại lấy ghế ngồi gần Hạ Giang, mở lời xin lỗi.



" Xin lỗi cô Hạ Giang, tôi đã không thực hiện đúng lời tôi đã hứa với cô để bây giờ cô nằm đây vẫn chưa tỉnh lại "

" Hạ Giang à, cô mau tỉnh dậy đi để nghe thấy lời nói cô hằng mong ước "

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng của căn phòng và tiếng gió thổi thoáng qua ngoài kia càng làm cho cô cảm thấy mình có lỗi rất nhiều danh xưng là bang chủ bang Thiên Phong chưa lần nào thất hứa chưa bao giờ phạm sai lầm vậy mà giờ đây lại không thể thực hiện đúng lời hứa và phạm phải sai lầm không nên phạm.



Bạch Thiên đi đến bên cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô an ủi.



" Hạ Giang cũng sẽ sớm tỉnh lại thôi cậu đừng lo quá "

Cô chỉ gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn sự day dứt không buông, có lẽ lần này cô nên luyện lại và không buông thả bản thân nữa cô không thể để bản thân tiếp tục phạm sai lầm như thế này.



Nhất định....!.