Vợ Bé Nhỏ

Vợ Bé Nhỏ - Chương 12: Dẫn Quả Quả gặp bạn~




Trần Quả đang động tình nên nói ra lời yêu, không nghĩ tới có thể nhận được đáp lại, những ngày kế tiếp tâm tình đều rất tốt. Hai người mua hết cây nho cây giống, lại mua thật nhiều hoa trồng ở trong luống hoa, khi nhàn hạ thì cùng nhau tưới nước cho vườn rau, nhìn những thứ mình trồng ra từng chút từng chút lớn lên, tâm tình cực kỳ tốt.



Ngay cả thư ký cũng nhìn thấu tâm trạng của Tiêu Tề, khơi chuyện, cười nói: "Gần đây Tiêu tổng có phải là có chuyện tốt? Khoảng thời gian này mỗi ngày đều cao hứng như thế?" Hơn nữa hắn còn không làm thêm giờ, đến giờ liền tam tầm, cho dù có công việc cũng mang về trong nhà xử lý, chẳng lẽ trong nhà có người?







Tiêu Tề nhướng mày, không có phủ nhận, "Đúng vậy, đúng là có chuyện tốt." Chuyện hắn kết hôn công ty cơ bản không có ai biết, ngay cả bạn thân của hắn cũng không rõ ràng. Trước đây hắn thường xuyên đi ra ngoài tụ hội với bạn bè, bởi vì trở lại cũng chỉ một thân một mình đối mặt với căn nhà trống rỗng, nhưng bây giờ không giống, mỗi ngày hắn về nhà tâm trạng đều rất vui, bởi vì hắn biết luôn có một người ở trong nhà chờ hắn về.



Thư ký không nghĩ tới chính mình lại đoán đúng, nói chuyện phiếm vài câu, lại nói: "Thời gian hẹn với Trần tiểu thư sắp đến rồi, bây giờ Tiêu tổng đi đến phòng tiếp khách luôn sao?"



Tiêu Tề nhìn đồng hồ trên tay một chút, gật gật đầu, "Ừm, một mình tôi đi đến đó, cậu pha giúp tôi hai ly cà phê."



"Vâng."



Tiêu Tề kỳ thực chẳng hề muốn gặp mặt lại Trần Thiến, nói là tránh hiềm nghi cũng được, những thứ khác cũng được, chính là cảm thấy nếu để cho Trần Quả biết, có thể sẽ khiến trong lòng cậu không thoải mái. Từ lần trước Trần Thiến dẫn theo đứa nhỏ tới làm khách hắn đã nhìn ra rồi, Trần Quả đối với phương diện này rất mẫn cảm, nhóc con ngoan ngoãn hơi quá mức, dễ dàng suy nghĩ vớ vẩn, vẫn luôn giấu ở trong lòng không chịu nói ra, hắn chỉ có để làm càng tốt hơn một chút, làm cho Trần Quả có đầy đủ cảm giác an toàn.



Tiến vào phòng tiếp khách không bao lâu, Trần Thiến đi vào, cô mặc một chiếc váy dài, trên mặt trang điểm nhã nhặn, thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như vậy. Tiêu Tề chào hỏi cô, thư ký đúng lúc mang cà phê vào, hai người chờ sau khi thư ký ra ngoài, mới bắt đầu trò chuyện.



Trần Thiến đầu tiên làm khó dễ, ngữ khí không quá tốt, "Tại sao ngay cả tài khoản của em anh cũng xóa?"



Tiêu Tề mỉm cười, nói chuyện cũng rất thẳng thừng, "Tôi cảm thấy nếu như bây giờ chúng ta vẫn lén lút liên hệ, sẽ không quá tốt."



Trần Thiến nhíu mày, "A Tề, chúng ta tuổi tác đều không nhỏ, có chuyện gì có thể nói rõ với nhau hay không? Em biết năm đó do em không đúng, bây giờ anh trả thù cũng trả thù rồi, sản nghiệp nhà em đã mất đi hơn một nửa, anh cố ý cưới em trai em, làm cha mẹ em không còn mặt mũi, làm cho em lúng túng, hiện tại cũng qua mấy tháng, không thể thôi đi sao? Chẳng lẽ anh thật sự muốn giữ em trai em một tên nam nhân ở bên người cả đời? Không phải anh không thích nam nhân sao."



Tiêu Tề nghiêm mặt nói: "Ai nói tôi không thích nam nhân?"



Trần Thiến sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn hắn.



"Huống hồ Quả Quả cũng không tính là nam nhân thuần túy, Thiến Thiến, tôi thừa nhận lúc bắt đầu tôi cưới em ấy vì không có ý tốt, muốn làm cho nhà các người thẹn thùng, nhưng ở chung với Quả Quả mấy tháng này, tôi phát hiện em ấy tốt, bây giờ tôi là chân tâm yêu thích em ấy, muốn cùng em ấy sống hết đời." Tiêu Tề có chút bất đắc dĩ, "Những câu nói này lần trước tôi đã nói với em, em có thể nghe lọt tai hay không?"



Trần Thiến vẫn còn có chút không bình tĩnh nổi, cách một hồi lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: "Em... em nghĩ anh lần trước nói lời vô ích, thế nhưng... Làm sao có khả năng, anh... Anh thật sự sẽ thích Quả Quả? Nó... Nó..."



Tiêu Tề thu liễm ý cười, ánh mắt có chút lạnh, thô bạo ngắt lời cô, "Trần Thiến, tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng tôi hi vọng cô hãy giấu lại câu nói kia ở trong lòng, đừng tiếp tục không giữ mồm giữ miệng như vậy."



Trần Thiến có chút luống cuống cúi đầu, mím chặt môi, cách một hồi lâu mới khôi phục yên tĩnh, "Anh nói đều là thật sự?"



"Tôi chưa từng nói dối cô, bao gồm những chuyện đã qua, đều là sự thật."



Trần Thiến nghe được câu này, muốn cười cũng không cười nổi, nghĩ đến hai người lúc trước dường như chỉ còn là một giấc mơ dĩ vãng, tim có chút đau nhói. Đoạn thời gian này cô luôn nghĩ nếu như lúc đó mình lựa chọn đi cùng Tiêu Tề, bây giờ sẽ như thế nào. Cô cho rằng Tiêu Tề trở về báo thù, là còn tình cảm với mình, mà đối tượng trả thù không phải cô, là bởi vì không nỡ, cô còn hối hận vì em trai thay mình chịu khổ, lại không nghĩ rằng trong thời gian ngắn ngủi, sự tình đã trở nên không giống như cô nghĩ.



Trong lòng nàng đau nhức, nhẫn nhịn khổ sở nhìn Tiêu Tề, "Có phải là anh ghét bỏ em đã từng kết hôn, còn mang theo hai đứa nhỏ, cho nên mới có thể buông xuống?"







Tiêu Tề cảm thấy khó mà tin nổi, "Cô cảm thấy tôi là người như vậy?"




Một cuộc trò chuyện tan rã trong không vui, Tiêu Tề cũng biết Trần Thiến sau này hẳn là sẽ không trở lại. Từ trong trò chuyện hắn cũng có thể nhìn ra, kỳ thực hai người bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, trải qua nhiều năm như vậy, tình cảm năm đó giờ đây chỉ còn lại chút hoài niệm về mối tình đầu, những thứ khác, cái gì cũng không có.



Bao gồm sau khi hắn đắc thế về Trần gia trả thù, nói chung chỉ là bởi vì không cam lòng, cũng không phải bởi vì còn tình cảm với Trần Thiến, hắn đoán Trần Thiến cũng không còn bao nhiêu tình cảm thuần túy với mình, thế giới này mỗi ngày đều đang thay đổi, huống hồ đã qua nhiều năm như vậy, cảnh còn người mất.



Thế nhưng hắn lại cực kỳ vui mừng, chính là bởi vì chút không cam lòng đó, hắn mới có thể phát hiện bảo bối quý giá nhất đời này.



Trần Quả đang xem điện thoại di động, nghiên cứu xem bữa tối nên nấu món gì ăn ngon, cậu cảm thấy chính mình có thiên phú làm vợ người ta, không chỉ có việc nhà làm thuận buồm xuôi gió, đồ ăn cũng nấu càng ngày càng ngon, hơn nữa cũng không bởi vì mỗi ngày trải qua cuộc sống như thế mà cảm thấy thiếu kiên nhẫn, trái lại còn có chút thích thú.



Chỉ cần người ở bên người cậu là Tiêu Tề, không quản cho cậu làm cái gì cậu đều rất thích.



Cậu còn chưa có xác định rõ, trên màn ảnh đã biểu hiện là Tiêu Tề đang gọi điện đến, Trần Quả vội vã ấn nút nghe, "Ông xã ạ."



Trong thanh âm Tiêu Tề mang theo ý cười, "Nhanh như vậy đã nghe máy rồi, vừa rồi đang chơi điện thoại di động sao?"



Trần Quả nghe âm thanh hắn có chứa từ tính, hai má không nhịn được nóng bừng, "Dạ, nhìn xem tối hôm nay phải làm món gì, ông xã, muốn ăn món gì?"



"Tối hôm nay không làm, bảo bối, muộn chút anh về đón em, dẫn em đi ra ngoài ăn cơm, cũng giới thiệu mấy người bạn của anh cho em quen, được không?"



Trần Quả vội vã đáp ứng, "Dạ được, em chờ anh."



Cúp điện thoại, cậu mới phản ứng kịp Tiêu Tề muốn dẫn cậu đi nơi nào, không chỉ đơn thuần là ăn cơm, hơn nữa còn muốn gặp mặt nhận thức bạn bè của hắn, như vậy có nghĩa là gì? Tán đồng sao?




Trần Quả nghĩ đến khả năng này, tâm tình vừa kích động vừa hưng phấn, bắt đầu chạy về phòng ngủ lựa chọn quần áo để mặc vào buổi tối. Điều kiện gia đình cậu mặc dù không tệ, quần áo đều do tự bản thân quản lý, cho nên trong tủ quần áo chị rất nhiều váy cùng giày, quần áo Trần Quả phần lớn là giá bình dân phong cách rộng rãi thoải mái, quần không phải quần thể thao thì chính là quần bò, ngoại trừ lúc chị cậu kết hôn có làm riêng một bộ âu phục ở ngoài, ngay cả chính trang cũng không có, cho nên đến thời khắc này có hơi lúng túng một chút.



Xem thời gian cũng không kịp đi ra ngoài mua, Trần Quả đành phải chọn một cái quần bò nhạt màu cùng áo sơ mi màu trắng cộc tay mặc vào, lại đi gội đầu, để cho mình thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái một chút.



Tiêu Tề tan việc trước thời gian, lái xe trở về đón Trần Quả, thời điểm nhìn thấy cậu, không nhịn được hôn lên trên môi cậu một cái, thấp giọng cười nói: "Bảo bối ngoan, em như vậy anh thấy mình càng già hơn rồi."







Trần Quả vội vã phản bác, "Ông xã mới không có già đâu." Tuổi bọn họ chênh lệch có hơi lớn, nhưng cũng không phải đặc biệt xa, hơn nữa tướng mạo Tiêu Tề anh tuấn suất khí, nói mới hai mươi mấy tuổi cũng được, căn bản không có một chút già nua nào.



Tiêu Tề sung sướng cười cười, giúp cậu thắt chặt dây an toàn, sau đó bắt đầu lái đến địa điểm.



Trần Quả nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đôi mắt để lộ ra căng thẳng, do dự một hồi mới hỏi: "Ông xã, tối hôm nay tụ hội, sẽ có mấy người bạn của anh a?"



"Bốn người, một là đối tác của anh, tên gọi Nhâm Thần Dương, bằng tuổi anh, là bạn học chung thời đại học của anh, tính cách tương đối lãnh đạm một chút, còn có một người chính là ông chủ của nhà hàng hôm nay chúng ta đi ăn cơm, lớn hơn so với anh một chút, tên gọi Võ Thiên, nấu ăn rất ngon, còn có hai người anh em là phú nhị đại, năm đó lúc anh chán nản, cũng nhờ bọn họ hỗ trợ không ít." Tiêu Tề rất nghiêm túc nói với cậu.



Trần Quả nỗ lực ghi nhớ lời hắn nói ở trong lòng, nhưng vẫn có chút sốt sắng. Tiêu Tề nhìn thấu tâm tư của cậu, mỉm cười nói: "Bảo bối đừng sợ, bọn họ đều là người tốt, hơn nữa bảo bối của anh rất được người yêu thích, nhất định có thể ở chung vui vẻ."



Dù có Tiêu Tề an ủi, Trần Quả vẫn không có cách nào không sốt sắng, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu gặp bạn Tiêu Tề. Sau khi xuống xe cậu cùng Tiêu Tề đi ra bãi đậu xe, tiến vào một nhà hàng gia đình. Bên trong không gian cũng không phải rất lớn, lại vô cùng yên tĩnh, trang trí cũng không xa hoa, trái lại có một chút phong cách giả cổ, cái bàn là gỗ nguyên cây chưa xẻ, lộ ra một luồng ký ức lâu đời.



Bên trong ngoại trừ trên một cái bàn ở ngoài có người, những bàn khác đều là khoảng không, Tiêu Tề kéo tay Trần Quả đi đến cái bàn có người kia, ba người ngồi ở đó từ lâu đã phát hiện bọn họ, có hai người lộ ra nụ cười xán lạn, một người thậm chí còn đứng lên nghênh đón, "Cuối cùng cũng thấy người, mấy tháng này nếu không phải Nhâm Thần Dương nói cậu còn ở trong nhân thế, chúng tôi đã hoài nghi cậu mất tích, lâu như vậy lại không ra tụ hội."




Trần Quả sắc mặt có chút hồng, nghĩ đến nguyên do có lẽ là bởi vì mình. Tiêu Tề nở nụ cười, "Trong nhà có chuyện, hiện tại không phải đã đến bồi tội sao." Hắn kéo Trần Quả đi tới bên cạnh bàn, giới thiệu, "Đây là Triệu Vũ Ngạn, là anh, vị này chính là Triệu Vũ Đường, là em, còn người này chính là đối tác của anh, Nhâm Thần Dương."



Trần Quả chào hỏi từng người, thời điểm nhìn thấy Nhâm Thần Dương, hơi bất ngờ với ngũ quan anh tuấn của người này, so với Tiêu Tề còn suất khí hơn mấy phần, thần sắc có chút lạnh nhạt, những người khác đều cười híp mắt, trên mặt y lại không biểu tình gì.



Sau đó bên trong nhà bếp đi ra một người, trên tay còn nâng một bát đồ ăn, Tiêu Tề vội vàng nói: "Đây là ông chủ tiệm này, lão đại của chúng ta anh Võ Thiên."



Trần Quả vội vã chào hỏi, Triệu Vũ Ngạn cười nói: "A Tề, cậu giới thiệu chúng tôi cặn kẽ như vậy, cũng cần phải nói tỉ mỉ về người cậu mang đến một chút a."



Tiêu Tề cười cười, ôm vai Trần Quả, "Em ấy là Trần Quả, là vợ của tôi, đã đăng ký kết hôn."



Bốn người khác nghe hắn nói muốn dẫn người đến, đoán chừng cũng biết hắn mang đến hẳn là bạn gái, cũng không nghĩ tới là một cậu trai tuổi còn trẻ, hơn nữa lời vừa nói ra khỏi miệng chính là "Vợ", quả thực làm cho bọn họ sợ ngây người, ngay cả Nhâm Thần Dương từ trước đến giờ không có thay đổi gì trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.



Triệu Vũ Đường phục hồi tinh thần lại trước hết, "Vợ? Lão Tiêu, các người lúc nào lĩnh chứng nhận? Ra nước ngoài?"



Tiêu Tề trước tiên cùng Trần Quả ngồi xuống, cũng không có giải thích quá tỉ mỉ, đại khái nói vài câu. Những người khác nhìn dáng vẻ Trần Quả thẹn thùng, chế nhạo đùa giỡn mấy câu, chờ sau khi Võ Thiên đem đồ ăn lên, một bàn người bắt đầu uống rượu dùng bữa.



Món ăn xác thực ăn thật ngon, Trần Quả bắt đầu còn thận trọng mấy lần, ăn ăn lại không dừng được, cậu trẻ tuổi, thoạt nhìn tuy rằng nhỏ gầy, nhưng lượng cơm ăn kỳ thực so với mấy người kia đều lớn hơn nhiều, từ đầu tới cuối cơ hồ không ngừng đũa, chờ thời điểm cậu nhìn lại, mới phát hiện mấy người họ mang ý cười dịu dàng nhìn cậu, nhất thời có chút ngượng ngùng.







Võ Thiên cười híp mắt nói: "Thật sự còn nhỏ? Nhìn mới mười mấy tuổi, Tiêu Tề, cậu không phải đang lừa gạt trẻ vị thành niên đấy chứ?"



Trần Quả vội vã giải thích: "Em hai mươi tuổi, đã thành niên hai năm, ông xã không có gạt em."



Cậu vừa nói câu này ra, trong mắt những người khác ngoại trừ Nhâm Thần Dương đều bịt kín ánh sáng ám muội, Triệu Vũ Đường cười xấu xa nói: "Thì ra bình thường gọi là ông xã a? Vậy lão Tiêu xưng hô với em như thế nào?"



Trần Quả đỏ mặt thật không tiện trả lời, sắc mặt Tiêu Tề cũng không đổi, bình tĩnh đáp: "Gọi bảo bối a." Hắn thấy sắc mặt vợ yêu xấu hổ đến đỏ chót, ngữ khí ôn nhu lại chứa ý cười, "Có lúc thì gọi bảo bối ngoan."



Mấy người kia ngây dại, kết quả dồn dập cảm thấy được không muốn nhìn thẳng, quả thực đang bị ép ăn thức ăn cho chó, bầu không khí trong lúc nhất thời đặc biệt vui sướng.



Thời điểmTiêu Tề đi toilet, Nhâm Thần Dương vừa vặn đang rửa tay, nhìn thấy sắc mặt của hắn, hỏi: "Vẫn khỏe chứ?"



Tiêu Tề nở nụ cười, "Khá tốt, còn chưa có uống say."



"Ừm." Nhâm Thần Dương dùng nước rửa tay rửa kỹ từng điểm nhỏ, hắn có bệnh khiết phích, cách một hồi lâu, mới mở miệng, "Cậu ấy là em trai Trần Thiến?"



Tiêu Tề dừng một chút, "Nhìn ra rồi?"



"Lớn lên khá giống, hơn nữa tên rất quen. Tiêu Tề, cậu đang nghiêm túc?"



Tiêu Tề nhìn mình trong gương, cực kỳ nghiêm túc trả lời, "Đúng."



Nhâm Thần Dương dừng một chút, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Vậy thì tốt."