*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Hảo Hảo ở cạnh Nhạc Nhu, cho cổ uống một viên thuốc an thần, dỗ dành cổ
“Cô xem bây giờ trời đã tối rồi, nếu cô đánh thức anh trai cô đòi hộ chiếu chắc chắn anh ta sẽ không vui, đến lúc đó anh ấy sẽ không đưa hộ chiếu cho cô, chúng ta chờ trời sáng rồi đi được không?” Nhạc Nhu cứ như vậy ở lại chỗ của Thượng Hảo Hảo cả đêm, buổi tối ngủ cùng Thượng Hảo Hảo.
Sáng sớm hôm sau.
Chín giờ sáng, Thượng Hảo Hảo lại mở cửa hàng như bao ngày
Cô đang nghĩ phải đưa Nhạc Nhu trở về như thế nào
Nếu cô đưa cô ấy đến cổng Kim Sắc Niên Hoa, nhìn cô ấy vào rồi cô mới đi, lỡ như Nhạc Nhu không vào thì2làm sao đây? Dù sao cô cũng đâu thể mặc kệ Nhạc Nhu? Hơn nữa Nhạc Phong ghét cô như vậy, Thượng Hảo Hảo lại càng không dám liên hệ với Nhạc Phong, bảo anh ta tới đón người
Cho nên tối hôm qua cô mới nhắn tin cho Cảnh Y Nhân, hi vọng hôm nay Cảnh Y Nhân có thể nghĩ ra cách mạng Nhạc Nhu trở về
Nhưng mấy ngày nay Thượng Hảo Hảo đều mở cửa buôn bán, Cảnh Y Nhân cũng chưa gọi lại cho cô lần nào
Chính là lúc Thượng Hảo Hảo lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Cảnh Y Nhân hỏi tình hình thế nào, thì Cẩm Mặc Nhiên cầm theo hai gói to, đột nhiên đến quán của cô
“Còn chưa ăn sáng đúng không!” “Hôm nay tôi ở9chỗ nhà bà ngoại, đúng lúc bà bảo tôi đi mua bữa sáng, thuận tiện cũng mang một phần quà cho em.”
Nói xong Cẩm Mặc Nhiên đặt gói to trong tay lên trên bàn của Thượng Hảo Hảo
Anh ta lấy từ bên trong ra một phần sữa đậu nành và bánh rán
Cẩm Mặc Nhiên mới vừa lấy bữa sáng ra đã nghe thấy có tiếng động phía sau cánh cửa, theo bản năng quay đầu nhìn lại
Chỉ thấy một cô gái dáng người thon thả, dáng vẻ xinh đẹp bước ra từ trong phòng ngủ của Thượng Hảo Hảo
Cẩm Mặc Nhiên xấu hổ đến mức mở miệng hỏi: “Có khách à! Anh đi mua thêm phần nữa.” “Không cần!” Thượng Hảo Hảo giữ Cẩm Mặc Nhiên lại, sau đó kéo ghế dựa ra, nói với6Nhạc Nhu
“Nhạc Nhu lại đây ăn sáng đi!” Nhạc Nhu đi qua, cô thật sự đói bụng, tuyệt đối không khách khí mà cầm bánh rán lên ăn
Thượng Hảo Hảo kéo Cẩm Mặc Nhiên qua một góc
“Anh Cẩm, tôi có chuyện muốn nói với anh.” “...” Thượng Hảo Hảo một câu anh Cẩm, giống như quan hệ giữa họ xa cách vạn dặm vậy
Cẩm Mặc Nhiên lo lắng hỏi: “Chuyện gì?” Thượng Hảo Hảo do dự nửa ngày mới mở miệng nói
“Anh cảm, tôi cảm thấy chúng ta không hợp, chúng ta vẫn nên làm bạn bè bình thường thì hơn.” “Chúng ta vốn chính là bạn bè bình thường mà không phải em nói chúng ta ban đầu có thể làm bạn bè trước để tìm hiểu sao, ngày đó tới yến tiệc chỉ0là giả vờ làm bạn gái của anh.” “Anh Cẩm, lời tôi nói không phải có ý đó, tôi nói là chúng ta vẫn làm bạn bè, chỉ làm bạn bè thôi.” “...” Câu “Vẫn làm bạn bè, chỉ làm bạn bè” của Thượng Hảo Hảo lập tức đẩy Cẩm Mặc Nhiên xuống địa ngục.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, chúng ta không hợp.” Thượng Hảo Hảo trốn tránh quay đi
Bây giờ cô không xứng đáng với bất kỳ người đàn ông nào nữa, nào dám dính dáng dây dưa gì với Cẩm Mặc Nhiên
“..” Bọn họ còn chưa tìm hiểu mà cô đã nói bọn họ không hợp
Cẩm Mặc Nhiên lo lắng cầm lấy cánh tay Thượng Hảo Hảo, vội vàng giải thích
“Hảo Hảo, không phải em hiểm lâm đêm đó anh đã làm gì7em chứ?” “Không phải!” Thượng Hảo Hảo khó xử gỡ tay Cẩm Mặc Nhiên ra.
“Vậy vì sao?”
“Bởi vì đêm đó cô ta không biết xấu hổ leo lên giường tôi, ngủ với tôi!”