*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hượng Tiểu Ca tức giận đến mức đánh bạo phản bác
“Cháu không phải chuột nhắt, cháu bị kẻ xấu chộp tới đây nên mới không cẩn thận xông vào tòa thành của ác ma đại nhân ngài
Ngài đừng ăn cháu, bằng không mẹ cháu sẽ đau lòng lắm.” Sống chết trước mắt, Thượng Tiểu Ca cho rằng nịnh nọt ác ma mới là tất yếu
“...”Ác ma đại nhân?
Nghe vậy, Nhạc Phong cười nhẹ một tiếng.
Anh sống ở đây đã vài chục năm, chưa bao giờ có ai dám xông vào nơi này, lại còn là một thằng nhóc nhỏ như vậy.
“Cháu vào bằng cách nào?” Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt như thế, một đứa trẻ sao có thể vào được mà không ai biết chứ
“Bức tường phía sau, dưới bụi cỏ có một cái hố nhỏ, nên cháu đã chui2vào.”
Thượng Tiểu Ca thành thật trả lời.
Nhạc Phong im lặng vài giây, lạnh nhạt đứng dậy, đi từng bước một từ trong bóng đêm đi ra.
Anh giẫm giày da lên sàn nhà, trong phòng khách trống trải, âm thanh “cộp, cộp, cộp...” vang lên rất rõ, như đánh vào đáy lòng Thượng Tiểu Ca, cậu giật mình hoảng sợ, thân mình nhỏ theo bản năng lui về phía sau hai bước
Khi bóng đen dần tới gần, Thượng Tiểu Ca lại hết hồn, tay nhỏ bé mũm mĩm gắt gao nắm lại
Theo bước chân của ác ma tới gần, ánh trăng dần dần chiếu lên người bóng đen ấy, một mặt khuôn hoàn mỹ hiện ra.
Chỉ trong nháy mắt, Thượng Tiểu Ca ngây người khiếp sợ tại chỗ, đây đâu phải ác ma hắc ám, rõ ràng là hoàng tử đang bước7tới dưới ánh trăng
Một vị hoàng tử cao quý, khí chất lạnh lùng, gương mặt tuấn mỹ.
Trên vai anh khoác áo khoác như áo choàng của hoàng tử vậy, đẹp trai, tư thế oai hùng hiên ngang.
Thượng Tiểu Ca ngẩng đầu, trợn to đôi mắt long lanh ngây ngẩn nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt
Nhạc Phong bước tới, vừa nhìn thấy đứa trẻ này cũng ngẩn ra.
Đúng là một đứa trẻ xinh đẹp.
Nhạc Phong vươn ngón tay trắng nõn, thon dài sờ soạng chút tóc đuôi ngựa được cột sau gáy Thượng Tiểu Ca.
Đôi mắt này, anh rất quen thuộc, quả thực giống của anh như đúc
“Đôi mắt của cháu rất đẹp, cũng là mắt phượng giống như chú9vậy.” Thượng Tiểu Ca lại nhìn kỹ, đúng thể thật, đôi mắt của người đàn ông cao lớn này đặc biệt giống cậu
“Tên cháu là gì?” “...” Thượng Tiểu Ca do dự một hồi mới nói: “Tên cháu là Tiểu Ca, chú có thể gọi cháu là Tiểu Ca, hoặc là “Ca” cũng được, còn chú? Chú tên là gì?” “...”Nghe vậy, Nhạc Phong đột nhiên khẽ bật cười ra tiếng, âm thanh trầm thấp rất gợi cảm
Nhạc Phong bể Thượng Tiểu Ca lên, rồi bước lên tầng.
“Nhóc chỉ mới quen biết chủ mà đã muốn chiếm lợi rồi à? Chú tên là “Tiểu cha”, cháu gọi chú là “cha” là được!”
“...” Khóe miệng Thượng Tiểu Ca giật giật
“Cháu vẫn gọi chú là chú đi! “Ca” trong tên của cháu ý là ca hát, không phải “ca” trong “anh ta“.” “Chú5cũng đâu nói tên của chú chính là “cha” đâu!”
“...” Được rồi! Thượng Tiểu Ca bất đắc dĩ nhún vai.
“Mẹ cháu đâu?” “Mẹ cháu bị kẻ kẻ xấu bắt mất rồi!” “Cha đâu?” “Cha cháu đã chết rồi.”
“Hắt xì!” Nhạc Phong bỗng thấy mũi ngứa, đột nhiên hắt xì một cái.
Nhạc Phong ôm Thượng Tiểu Ca trở về phòng ngủ của mình.