*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3rái tim Robert lúc này mới thả lại trong bụng, ông ta cúi đầu cung kính hỏi: “Boss, sao lại có một đứa trẻ ở trong phòng ngài vậy ạ?” Trong biệt thự này bỗng nhiên có thêm một người, ông ta thân là quản gia mà lại hoàn toàn không biết, đúng là tội rất lớn
Nhạc Phong không trả lời, chỉ đi đến sofa đơn xa hoa và ngồi xuống.
Quản gia lập tức cung kính tiến lên, rót cho Nhạc Phong một ly rượu đỏ rồi đưa lên.
Nhạc Phong nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng lắc trong tay, tầm mắt dừng lại trên người đứa trẻ trên giường, lười nhác nói: “Tôi nhận nuôi cậu bé, thế nào?”
Quản gia liếc đứa trẻ xinh đẹp trên2giường một cái.
“Boss muốn nhận cô bé kia làm con gái?”
“Con trai, vừa lúc tôi không có con, nhận cậu bé làm con nuôi, thế nào.”
“...”Quản gia im lặng một lát, sau đó lắc đầu.
“Boss, con của ngài tương lai sẽ kế thừa gia tộc Phong, lỡ sau này ngài có con trai ruột của mình, nếu cậu bé này có dã tâm gì...” “...”Nhạc Phong tất nhiên hiểu ý của quản gia
“Tôi không định về sau sẽ kết hôn sinh con.”
“Boss, chuyện về sau, không ai nói chắc được, không phải ngài còn có cô Nhiễm Thanh hay sao, cô ấy là con dâu mà cha ngài giúp ngài lựa chọn năm đó, cô ấy vẫn chờ ngài cưới mình đấy.”
“Cô ấy muốn chờ thì7cứ để cho cô ấy chờ đi, tôi không có ý định cưới cô ấy.”
Quản gia còn nói: “Ngài có thể khẳng định mình sẽ không kết hôn, nhưng ngài có thể khẳng định những cô gái qua lại với ngài sẽ không mang thai sao?”
“...” Đám phụ nữ mà trước kia anh qua lại, ai anh cũng đều làm biện pháp tránh thai, hoặc là để cho họ uống thuốc tránh thai
Tuy rằng những biện pháp đó cũng đều lỗ hổng, nhưng khả năng không lớn
Duy chỉ có một lần ấy là anh không áp dụng bất cứ biện pháp nào, nhưng cũng không đến mức trùng hợp như vậy đi.
Nhạc Phong nhíu mày: “Tôi đã quyết định rồi.” “...”Quản gia có vẻ bất đắc9dĩ.
Ngài quyết định, nhưng có hỏi qua ý kiến cha mẹ người ta hay không thể, làm vậy có khác gì bắt cóc trẻ em đâu.
“Vậy về phía cha mẹ cậu bé...” “Cha cậu bé chết rồi..
Hắt xì!”
Nhạc Phong lại hắt xì, tối hôm qua ngủ quá muộn, phỏng chừng là bị cảm
Nhạc Phong cũng không để ý nhiều
Thấy thế, quản gia cung kính hỏi: “Ngài có cần gọi bác sĩ Jack tới đây không ạ?” “Chỉ là hắt xì một cái thôi, có cần làm to chuyện thể không?” “Vâng
Lát nữa, tôi sẽ dặn phòng bếp hôm nay làm đồ ăn nhẹ.” Nhạc Phong không đáp lại lời quản gia, tiếp tục đề tài vừa rồi
“Về phía mẹ cậu bé, cho chút tiền rồi đuổi5đi...”
“Chuyện này...” Quản gia có vẻ khó xử: “Nếu người ta không đồng ý thì sao ạ?”
Có người nào làm mẹ lại bán con mình chứ, trừ phi là nghèo đến mức cơm cũng không có mà ăn, sợ đứa trẻ chịu khổ mới bất đắc dĩ bán đứa trẻ đi
Những đứa trẻ này trông mũm mĩm, da thịt non mịn, không giống con của người nghèo khổ
Nghe vậy, Nhạc Phong sầm mặt lại, tầm mắt lạnh lùng rơi trên người quản gia
Quản gia giật mình hoảng sợ, thân mình run lên
“Mệnh lệnh của tôi chỉ dùng để phục tùng, không phải dùng để hỏi lại.” Quản gia lập tức cúi đầu nói xin lỗi: “Vâng! Boss!”