*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hong Thích Minh có cảm giác đã ngủ thẳng đến gần sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại
Đó là sau khi Thượng Hảo Hảo tống vô số canh tỉnh rượu mới có chút hiệu quả như vậy.
Phong Thích Minh tỉnh lại trên giường, đầu óc choáng váng khủng khiếp.
Ngày hôm qua vẫn chưa tính là tỉnh rượu, cưỡng chế đánh thức anh ta như vậy, thiếu chút nữa khiến Phong Thích Minh mất nửa cái mạng, hôm nay anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng từ khi biết đứa trẻ bị lạc đến bây giờ Thượng Hảo Hảo vẫn chưa chợp mắt chút nào, vẫn một mực đợi Phong Thích Minh tỉnh lại
Phong Thích Minh nằm ở trên giường, anh ta vừa mới xoay người một chút, còn chưa kịp mở to mắt thì cả người đột nhiên đã bị người ta lay mạnh, lay đến2mức dạ dày anh ta cuộn lên
“Phong Thích Minh! Anh mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!” Bên tại là giọng nói xinh đẹp quen thuộc, lộ ra sự lo lắng mà anh ta chưa bao giờ nghe qua
Không hiểu sao trong lòng Phong Thích Minh cảm thấy vui vẻ, sau đó, anh ta lập tức mở choàng mắt ra
Đôi mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mắt, khóe miệng nhếch lên, bàn tay ôm lấy eo cô, dùng sức kéo đến trước mặt
“Em gấp gáp muốn tôi đến thế cơ à?” Động tác đột ngột của Phong Thích Minh khiến Thượng Hảo Hảo lập tức ngã vào trong lòng anh ta.
“Buông ra, con tôi đang ở trong biệt thự trên đỉnh núi, anh mau đi đón nó về ngay!” “...” Nghe7vậy, Phong Thích Minh sầm mặt lại, dường như nhớ lại điều gì, lập tức buông Thượng Hảo Hảo ra
Anh ta lập tức ngồi dậy trên giường, nghĩ ra ngày hôm qua Thượng Hảo Hảo luôn sốt ruột, vừa khóc vừa ghé vào lỗ tai anh ta mà thét bảo anh ta đi cứu con trai.
Suy nghĩ của Phong Thích Minh lặp lại, đứng dậy từ trên giường, túm lấy cánh tay Thượng Hảo Hảo mà hỏi.
“Đứa trẻ vẫn còn ở biệt thự Ước Phong à?”
“...” Khuôn mặt của Thượng Hảo Hảo lộ ra sự cầu xin, gật đầu
Thượng Hảo Hảo quen biết Phong Thích Minh nửa năm, chưa lần nào hòa nhã với anh ta cả.
Lúc này, tuy biểu cảm trên mặt Thượng Hảo Hảo cũng không dễ nhìn, nhưng ánh mắt khẩn cầu, cần anh ta giúp thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Phong9Thích Minh nhếch khóe miệng lên.
“Em cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ tối trước, tôi lập tức đi ngay!”
“Tôi không thể đi cùng với anh sao?”
“Em đi cũng vô dụng thôi, em không vào được biệt thự.”
“...” Gặp chủ nhân biệt thự còn khó khăn hơn cả gặp tổng thống
Nói xong, Phong Thích Minh bước nhanh về phía tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đi vào nhà vệ sinh vệ sinh một phen
Anh ta thay quần áo sạch sẽ, rửa mặt xong, chuẩn bị tất cả thật tốt rồi mới từ nhà vệ sinh đi ra
Một Phong Thích Minh sáng bừng, đẹp trai xuất hiện trước mặt, vẻ chật vật vừa rồi đã biến mất
“...” Thượng Hảo Hảo vội sắp chết, anh ta còn rảnh rỗi ăn mặc chải chuốt nữa chứ
“Tôi không ăn mặc sạch5sẽ thì không tôn trọng boss rồi, cũng sẽ không vào được biệt thự Ước Phong.” Phong Thích Minh lạnh nhạt nói.
“..” Cái nơi quỷ quái đó đúng thật là còn khó khăn hơn cả gặp tổng thống quốc gia
Thượng Hảo Hảo cảm thán trong lòng
Từ khi Phong Thích Minh ra ngoài, trái tim Thượng Hảo Hảo nhảy lên tận họng, đợi từ giữa trưa đến buổi chiều, lúc trở về, Phong Thích Minh cũng tay không..
Phong Thích Minh trăm triệu lần không nghĩ tới hôm nay khi đến biệt thự Ước Phong lại thấy một thiết bị trò chơi cho trẻ em được dựng trên mặt cỏ của biệt thự.