Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 119: Người bạn đầu tiên của công chúa




La Mỹ Mỹ lén nuốt một ngụm nước bọt rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Tôi quen cô Cảnh ở lớp học múa. Cô ấy hẹn tôi cùng đi ăn.”

“Vậy còn anh?” Lục Minh liếc nhìn huấn luyện viên.

“Tôi... tôi là huấn luyện viên của cô Cảnh...” Nghe vậy, Lục Minh nhướn mày: “Cảnh Y Nhân cũng mời anh dùng bữa?” “...” Huấn luyện viên lo lắng tới mức không dám trả lời. Lục Minh cũng kiên trì đợi. Thực sự huấn luyện viên không chịu đựng được bầu không khí hãi hùng bao quanh mình như thế này, cả người đổ mồ hôi, anh ta mặc kệ, nhắm mắt lại rồi mở miệng nói: “Là tôi mời cô Cảnh ăn cơm.” “...” Lục Minh mím môi, nhướn mày, bình tĩnh nhìn huấn luyện viên: “Mời cô ấy ăn cơm mà gọi mười chai rượu?”

“...” Huấn luyện viên lớn nuốt nước bọt, nghẹn họng, không dám thở mạnh lấy một cái. Lục Minh bình tĩnh nhìn anh ta một hồi, sau đó liếc mắt nhìn quản gia Ngô.

Quản gia Ngô lập tức hiếu, đi vào kho gói mấy chai rượu mạnh ra.

“Anh uống mấy chai này rồi cút đi. Về sau không được phép xuất hiện ở trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch nữa.”

“Vâng. Cảm ơn Lục tổng. Cảm ơn Lục tổng.” Huấn luyện viên giống như được ân xá, liên tục cúi người cảm ơn, biết rõ mình nhất định không thể uống hết chỗ rượu này, nhưng so với sự trừng phạt của những người kia thì anh ta coi như là nhẹ nhàng rồi, làm gì dám soi mói nữa.”

Quản gia Ngô đưa huấn luyện viên ra khỏi phòng, để tránh làm bẩn phòng, theo dõi anh ta uống., không uống xong thì không cho anh ta đi. Giải quyết xong chuyện, Lục Minh đứng lên, nhìn Là Mỹ Mỹ một cái, tầm mắt không dừng lại ở đâu mà thu hồi ngay.

Anh thản nhiên đứng lên: “Để cô đây ở lại ăn bữa tối rồi cho tài xế đưa cô đây về.”

Nói rồi Lục Minh xoay người đi lên tầng.

“Vâng.” Quản gia Ngô cung kính nhận lệnh

“...” La Mỹ Mỹ đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong tầm mắt đều là ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng hiên ngang, dáng người hoàn mỹ của Lục Minh đang đi lên tầng. Trái tim nhỏ đập thình thịch.

Sớm đã nghe nói Lục Minh không chỉ đẹp trai mà còn có nhiều tiền, hơn nữa ở trước mặt người khác lại còn là một người đàn ông vô cùng khiêm nhường và trầm ổn, vậy mà hôm nay anh lại xả giận vì một người phụ nữ kiêu ngạo như Cảnh Y Nhân, làm cho cô vừa ghen tị vừa rung động.

Người đàn ông này khắp người từ trên xuống dưới đều không khiếm khuyết một điểm nào, khí chất cao quý, khí khái anh hùng khiến người ta không dám chống đối kia làm cho tất cả mọi phụ nữ đều phải rung động.

Nhìn bóng dáng Lục Minh biến mất ở cuối hành lang, khóe miệng La Mỹ Mỹ cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Bữa tối La Mỹ Mỹ ở lại biệt thự để dùng bữa.

Một bàn thức ăn lớn mà lại chỉ có một mình cô ta làm cô ta thấy không được thoải mái. Thậm chí cô ta có chút mong chờ nhỏ bé, hy vọng có thể ngồi ăn cùng bàn với Lục Minh. Cô ta cũng không ăn cơm trước mà theo bản năng cẩn thận hỏi quản gia: “Xin hỏi... Lục tổng không ăn tối sao?”

Quản gia Ngô đang đứng trước bàn ăn để bày thức ăn và bộ đồ ăn khách khí trả lời: “Ngài Lục sẽ cùng cô Cảnh dùng bữa muộn một chút.”

“...” Nghe vậy, La Mỹ Mỹ có vẻ hơi thất vọng, cắn môi dưới, do dự vài giây rồi lại hỏi: “Bên ngoài không phải vẫn nói là quan hệ giữa Lục tổng và phu nhân của anh ấy không tốt hay sao?”

Quản gia Ngô không nói gì chỉ bày biện các món ăn và bộ đồ ăn chỉnh tề, đúng theo quy tắc ở trước mặt La Mỹ Mỹ.

Cả một bàn ăn chỉ có một bộ đồ ăn của cô ta, nói cách khác, Lục Minh và Cảnh Y Nhân sẽ không cùng cô ăn cơm ở đây, e là cô có ăn xong rồi đi thì bọn họ cũng sẽ không ăn ở đây.

Trước đó còn thấy quan hệ giữa mình và cảnh Y Nhân cũng không tệ lắm, giờ La Mỹ Mỹ nhất thời cảm thấy mình và cảnh Y Nhân không phải là người của cùng một thế giới.