Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 122: Công chúa giặt quần áo (1)




Lục Minh vứt lại cái thìa trong tay lên khay ăn phát ra âm thanh leng keng, sau đó hất văng ghế dựa sau người, rồi anh như thể trước mặt không có ai, cũng không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Cảnh Y Nhân, lạnh lùng đứng dậy đi lên lầu.

Lần nào cô cũng có thể nói ra những câu chấn động khiến anh không biết nói gì để chống đỡ.

Anh sợ nếu không rời đi thì bản thân sẽ không thể kìm chế được mà tốc váy cô lên ngay tại chỗ này, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết cái gì gọi là “Đẹp trai đến mức không thể khép chân lại được“. “...” Cảnh Y Nhân lầm bầm nói xong, chẳng hiểu sao cậu đột nhiên bỏ đi, cơm cũng không ăn nữa?

Ngày hôm sau Cảnh Y Nhân ngủ dậy rất muộn, cô lăn lộn trên giường tới hơn 9 giờ mới mò dậy.

Đứng dậy đánh răng rửa mặt xong thì việc đầu tiên cô làm là lấy chiếc sọt quần áo trong nhà vệ sinh, bỏ bộ quần áo của Lục Minh hôm qua cô giấu sau rèm cửa vào đó.

Ngẫm lại cứ thấy thiếu vài thứ gì, Cảnh Y Nhân lục lọi trong nhà tìm được một cây gậy bóng chày bằng gỗ trên tủ treo tường trong nhà kho. Quản gia Ngô nhìn thấy cảnh Y Nhân ra ra vào vào, cô giúp việc bưng lên một phần đồ ăn sáng từ trong bếp đặt lên bàn ăn cơm, đồng thời gọi: “Cô Cảnh, mời cô lên dùng bữa sáng.” Cảnh Y Nhân ôm chiếc sọt đi xuống tầng dưới, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài: “Đợi lát nữa tôi ăn.” “...” Quản gia Ngô nhìn thấy chiếc sọt trong tay Cảnh Y Nhân, trong sọt là quần áo bẩn của ngài Lục, còn có một cây gậy bóng chày cắm vào trong đấy.

Thấy vậy, quản gia Ngô lo lắng đi theo ra ngoài, sợ cô lại gây ra chuyện gì đó. Quản gia Ngô lặng lẽ theo sau Cảnh Y Nhân một đường từ sân cỏ đi qua vườn hoa, rồi lại vòng tới bể bơi nuôi cá sau nhà. Tiếp đó cổ Cảnh ném quần áo bẩn xuống cạnh bể, lấy tay hất nước lên quần áo, cầm gậy bóng chày bắt đầu dùng sức đập. “Thụp thụp thụp!” Một phát, hai phát, ba phát... “...” Quản gia Ngô núi phía sau mắt trợn trừng thiếu điều muốn lồi ra, cằm suýt thì rơi xuống, miệng há to đến không thể to hơn.

“...” Cô Cảnh đang giặt quần áo sao?

Chưa nói đến bộ quần áo này ngài Lục đã không cần nữa, mà cho dù vẫn cần thì quần áo của ngài Lục đều là hàng may thủ công, mỗi bộ đều không có một nếp nhăn hay tì vết nào. Mà ngài Lục cực kỳ thích sạch sẽ, quần áo hơi bẩn hay bị nhăn cũng sẽ không chịu mặc, quần áo giặt kiểu này, cho dù có sạch đi nữa thì còn có thể mặc được sao? Cô Cảnh này tuy rằng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng không đến mức trở thành ngốc nghếch như vậy chứ?

Nghĩ tới lần trước ngài Lục cảnh cáo đám người làm bọn họ, quản gia Ngô liền tiến đến cung kính hỏi: “Cô Cảnh, cô đang làm gì thế?”

Khi Cảnh Y Nhân bưng sọt đến bên cạnh hồ nước, cô liền phát hiện sau hơn một tháng không đến đây xem, trong hồ đã có mấy cái lá sen nho nhỏ đang phát triển nổi trên mặt nước, còn có nụ hoa he hé nở nữa.

Chú cá bơi qua bơi lại giữa đám cây cỏ trong nước vô cùng đẹp đẽ.

Hiện tại đã là trời tháng năm, hơn một tháng nữa là vào hè, đến lúc đó hoa có thể nở rồi, hồ nước lại càng đẹp.

Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân ngồi xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ hất nước lên chỗ bẩn trên quần áo, sau đó dùng gậy gỗ đập đập.

Tuy rằng cô lớn bằng này rồi nhưng chưa bao giờ phải giặt quần áo, song, hồi nhỏ mẫu thân đã từng mang theo cô đến bờ sông giặt giũ với bà, cô cũng đã nhìn qua rồi.

Trong nhà này, tuy trên danh nghĩa cô là vợ của Lục Minh, nhưng nếu cô không nhập hồn vào Cảnh Y Nhân này thì cô cũng không có khả năng sống lại. Ở nhà này, cô ăn chùa, uống chùa, ở chùa.