Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 143: Chị ly hôn rồi tôi sinh cho chị xem




“...” Cảnh Y Nhân bĩu môi, lau đôi mắt sưng vù vì khóc, cô nhìn cảnh Hi, không hiểu ý của cậu ta.

Cảnh Hi thầm thở dài.

“Tôi nghe mẹ tôi nói, đợt bầu cử tổng thống lần này của thủ trưởng đã chắc chắn mười phần rồi. Đến lúc thủ trưởng làm tổng thống thì nhà bọn họ sẽ không cần loại gia đình vừa không có quan công, cũng chẳng có cống hiến gì cho quốc gia như nhà chúng ta làm nhà bên vợ nữa.” “...” Nói vậy, chuyện cô và Lục Minh ly hôn chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Nghĩ thế trong lòng Cảnh Y Nhân chợt trống rỗng, có chút thất vọng mà không hiểu vì sao.

Cảnh Hi trầm mặc vài giây rồi mặt hơi đỏ lên, tiếp tục nói. “Mẹ tôi còn nói... Tuy cha của chị thanh danh ở ngoài không tốt lắm, vừa keo kiệt lại tham tiền, nhưng năm đó cũng nhờ có cha chị mà tôi và mẹ tôi mới trở về được từ cõi chết. Lại thêm cho chị đối xử với mẹ tôi rất tốt, thể nên mẹ tôi hy vọng về sau nếu chị và Lục Minh có ly hôn, thì sau khi chị trở lại... để tôi... chăm sóc cho chị...”

Lời phía sau Cảnh Hi càng nói càng nhỏ tiếng.

“...” Đó là vì mẹ cậu đẹp như tiên giáng trần, nếu mẹ cậu thử là cô gái xấu xí xem Cảnh Đức Chính có cứu mẹ con hai người không? Cảnh Y Nhân thầm phỉ nhổ trong lòng. Nhưng nghe lời nói của Cảnh Hi cô như rơi vào sương mù, hiểu mà như không hiểu gì, cô lau khóe mắt vẫn còn hơi ươn ướt rồi sụt sịt mũi: “Cậu chăm sóc cho chị?” “Ừm.” Cảnh Hi nhìn chằm chằm vào vô lăng trước mặt, mặt đỏ bừng ngượng ngùng gật đầu một cái. “Cậu vẫn còn là trẻ con làm sao chăm sóc được chị? Chị chăm sóc cậu còn nghe được.” Trước giờ cô chưa từng nghe nói em trai lại phải chăm sóc chị gái bao giờ cả.

“Tôi đã là người đàn ông trưởng thành rồi đó. Đã có thể sinh con rồi.” Cảnh Hi không phục phản bác lại.

“Vậy cậu sinh một đứa cho chị xem nào?”

“...” Cảnh Hi tức giận trợn mắt lên nhìn cô: “Chị ly hôn đi. Chị ly hôn rồi tôi sinh cho chị xem.” “Cậu sinh hay không sinh liên quan gì tới chuyện chị ly hôn?” “...” Bờ môi mỏng đẹp đẽ của Cảnh Hi hơi hé ra, đôi mắt đẹp trừng cô, hai tay nắm chặt lại giống như đang nhẫn nhịn điều gì.

Cậu hằm hằm nhìn khuôn mặt tinh xảo của cảnh Y Nhân một hồi lâu rồi thả lỏng nắm tay ra, khôi phục lại vẻ mặt bình thản, đưa mắt trở về, khởi động xe.

“Chị là đồ ngốc.”

“Có cậu mới ngốc ấy.” Cảnh Y Nhân giơ tay lên đập một cái thật mạnh vào đầu Cảnh Hi, cô ghét nhất bị người khác mắng là ngốc nghếch với ngu si. Cảnh Hi bị Cảnh Y Nhân đập một cái đầu dúi về phía trước. Tay đang khởi động xe khựng lại, rụt về ôm đầu mình, trừng mắt, không thể tin nổi từ từ quay đầu sang nhìn Cảnh Y Nhân.

“Chị đánh tôi?”

“Chị đánh cậu thì làm sao? Chị là chị của cậu, chị không đánh được cậu chắc?” “Chị...” Cảnh Hi giơ tay giữa không trung, Cảnh Y Nhân theo bản năng rụt người về sau, gáy đập “bốc” một cái vào cửa kính xe.

“Bị đập có đau không?” Cảnh Hi lập tức rụt tay lại, vội nắm lấy tay Cảnh Y Nhân, kéo cô lại gần để giúp cô kiểm tra sau đầu.

“...” Cảnh Y Nhân đẩy cậu ra: “Không cần cậu quan tâm.” rồi cô tự mình xoa gáy.

“...” Cảnh Hi nhìn cô rồi tiếp tục khởi động xe, quay đầu xe lại. Cảnh Hi đưa Cảnh Y Nhân tới một nhà hàng có chế độ hội viên ở gần đó để ăn món ăn ngon nhất trong nhà hàng, ở đó có đồ ăn sáng cũng khá nổi tiếng.

Cảnh Hi giới thiệu nếu ăn đồ ăn của nhà hàng này thì có thể quên đi hết thảy chuyện không vui trên đời. Mặc dù Cảnh Y Nhân đã từng ăn Mãn Hán toàn tịch, sơn hào hải vị, nhưng đúng là đồ ăn của nhà hàng này thực sự ngon không cưỡng lại được.