Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 199: Tin tức về nước lộc nguyên




“Vào nhà đi, trong tủ lạnh có kẹo bông đấy.”

“Thật ạ!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sung sướng mở to mắt, lập tức nhảy bật lên chạy về.

Kể từ lúc Cảnh Y Nhân xuất hiện đến giờ, đây là lần thứ hai Phó Minh Tuấn thất thần. Mãi đến khi bóng lưng Cảnh Y Nhân biến mất phía sau bụi hoa, Phó Minh Tuấn mới mở miệng hỏi: “Cô gái đó thực sự là Cảnh Y Nhân sao? Bị cậu dạy dỗ rồi à?”

“Hôm nay tôi không tìm cậu để nói chuyện phiếm.” Lục Minh đáp lại bằng thái độ lạnh lùng, khiến Phó Minh Tuấn khựng lại một giây, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

Lúc này họ mới đi vào chủ đề, mục đích mà Lục Minh gọi anh ta đến đây.

“Cậu bảo tôi điều tra nước Lộc Nguyên gì đó, ban đầu tôi thực sự không điều tra ra được. Sau đó tôi phải tới chỗ thầy giáo của tôi thì mới tìm được một ít manh mối.” “...” Lục Minh tiếp tục thả câu, mắt nhìn xuống “ao cá”, nhưng tại vẫn tập trung lắng nghe, không bỏ sót một lời nào của Phó Minh Tuấn.

“Nước Lộc Nguyên là một đất nước tồn tại gần 3000 năm trước, vị trí chính là vùng biên giới giữa nước Z chúng ta với nước H bây giờ, hiện tại đã bị nước biển nhấn chìm, ngay cả một bộ hài cốt cũng không có.”

“Đó là một quốc gia rất nhỏ, trên sử sách viết là nước Lục Trăn, vì thế nếu cậu muốn tìm trên sách vở thì cả đời cũng không tìm được nước Lộc Nguyên gì gì đó đâu.”

“Quốc gia đó vừa nhỏ, thời gian tồn tại cũng ngắn, vì thế sách sử hầu như không ghi chép gì, hai đời hoàng đế cộng vào chỉ mới được hai mươi năm thì đã thay đổi triều đại rồi.”

“Bởi vì vị hoàng để họ Lục kia tên là Lục Chân, vị thần mà bọn họ thờ phụng là hươu (lộc), vì thể được gọi là nước Lộc Nguyên, không biết sách sử viết thế nào lại ghi thành Lục Trăn. Triều đại hoàng đế đầu tiên chính là một lão già hoang dâm vô đạo ngu ngốc, chỉ làm hoàng để được năm năm đã chết, cả đời chỉ làm được một việc đúng đắn duy nhất là truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai thứ hai của mình là Lục Minh.”

“...” Nghe vậy, Lục Minh có vẻ bất ngờ, nâng mắt lên nhìn Phó Minh Tuấn.

“Đúng rồi, trùng tên trùng họ với cậu, đăng cơ năm hai mươi tuổi. Con trai của lão biết cách trị quốc lắm. Đáng tiếc mệnh số không tốt, mới ba mươi lăm tuổi đã chết rồi“.

“Chết rồi?” Lục Minh chau mày hỏi.

“Đúng vậy, là tự sát. Sử sách viết là bị giặc ngoại xâm tấn công, không chịu nổi nỗi nhục này nên đã tự sát. Nhưng thầy giáo tôi nói sách sử chỉ viết lung tung thôi. Thầy ấy đã từng nghiên cứu sâu về vị hoàng đế này, thầy nói rằng ông ta vì một người phụ nữ mới tự tử. Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Thầy giáo lớn tuổi rồi, không nhớ đã để những tư liệu ấy ở đâu, lời của ông ấy cũng chưa chắc là sự thật. Tôi khuyên cậu vẫn nên tham khảo sử sách thêm.”

“...” Nghe xong, Lục Minh trầm mặc một lúc.

Anh không nghĩ tới trên thế giới thật sự có nước Lộc Nguyên, cũng không để ý đến cái chết của vị hoàng đế kia, anh chỉ muốn biết Cảnh Y Nhân có thật là đến từ nơi đó hay không thôi. Nghĩ đến đây, anh vô thức nắm chặt cần câu trong tay, các khớp xương siết vào nhau đến mức trắng bệch.

Thấy Lục Minh mãi không nói lời nào, Phó Minh Tuấn hỏi: “Ai da, cậu làm kinh doanh mà, sao bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú với lịch sử thế?” “..” Tiếng nói của Phó Minh Tuấn kéo tâm tư Lục Minh trở về thực tại, anh bịa đại lý do: “Gần đây tôi mới khai phá một mảnh đất, dưới lòng đất hình như chính là lăng mộ của vị hoàng đế kia, thế nên tôi hỏi thăm một chút thôi.” “Ôi trời ạ! Tất cả đều là hiện vật văn hóa khảo cổ đấy!...” Dứt lời, Phó Minh Tuấn lại cảm thấy bất thường liền sửa lời.

“Không đúng! Chắc chắn là cậu lầm rồi! Thầy giáo tôi nói hoàng làng của hoàng đế tuy không bị nước biển nhấn chìm nhưng cũng đã bị trộm vô số lần, đã lộ ra ngoài từ lâu rồi! Ở ngay trong vùng hoang vu hẻo lánh của thành phố Nấy!”