Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 313: Nguy cơ ở nhà vàng




Thấy một màn này, đồng tử Lục Minh co rụt lại, anh đứng bật dậy khiến ghế bị đổ ngửa trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, vô thức gọi một tiếng: “Y NH N!”

Anh không lo Cảnh Y Nhân xảy ra chuyện, vì anh biết chuyện này cô có khả năng xử lý. Nhưng cô đã để lộ bản thân trước mắt mọi người, rất có thể sẽ có người phát hiện ra cô không phải là Cảnh Y Nhân trước kia.

Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Minh. Cô biết anh đang lo lắng cho an nguy của mình, nhưng lúc đó, tính mạng của tổng thống như ngàn cân treo sợi tóc, cho dù bị lộ tẩy cô cũng đâu có thời gian mà cân nhắc.

Sau đó cô lập tức thu tầm mắt lại. Tất cả mọi người ở đó không ai không kinh hãi. Phần lớn khán giả vừa thấy có chuyện đều hoảng hốt rời khỏi vị trí, người chạy ra ngoài, người tìm chỗ nấp, chẳng ai rảnh để suy nghĩ xem hành động của Cảnh Y Nhân có bất hợp lý chỗ nào không. Đến cả những người theo dõi qua camera giám sát 360 độ còn phải khiếp sợ. Cảnh Đức Chính và Cảnh Triệt đều sợ ngây người. Sao bọn họ không biết con gái/em gái mình lại kinh khủng như vậy nhỉ? Đặc biệt là Cảnh Triệt, lúc Lý Đồng nói Cảnh Y Nhân không phải là em gái của anh ta, Cảnh Triệt còn không tin.

Hiện giờ anh ta không tin không được.

“...” Hoa đán không ngờ lại xảy chuyện ngoài ý muốn như vậy, con ngươi co rút lại, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Trong nháy mắt thanh kiếm bị đá trở lại, hoa đán lấy đà bật người lên nắm được chuôi kiếm.

Không ngờ ở đây còn có cao thủ. Cảnh Y Nhân lại nhẹ nhàng nhảy lên, xông thẳng về phía hoa đán, tung chân đá về phía mặt anh ta. Nhưng hoa đán đỡ đòn vô cùng dễ dàng... Sau vài lần so chiêu, bọn họ gần như là đánh ngang tay.

Bên trong sảnh dự tiệc xảy ra chuyện, có người kinh sợ chạy ra ngoài, còn phần đông trốn phía sau, trơ mắt ra nhìn. Cảnh vệ gác ngoài cửa và bốn phía tường ào ào tháo sáng khỏi vai, xông về phía trước, chĩa súng vào hoa đán ở trên sân khấu. Thấy vậy, trái tim Lục Minh như vọt lên tận cổ họng. Anh gào lên ra lệnh: “KHÔNG ĐƯỢC NỔ SÚNG!”

Cảnh Y Nhân đánh nhau vô cùng kịch liệt với hoa đán trên sân khấu. Tài bắn súng của cảnh vệ dù tốt đến mấy anh cũng không an tâm được. Đang giằng co qua lại thế kia, chẳng may bắn trúng Cảnh Y Nhân thì sao, anh không thể tưởng tượng nổi hậu quả, nên không dám mạo hiểm dù chỉ một chút. Lục Minh chạy về phía sân khấu nhưng bị một số cảnh vệ đầy đủ vũ trang ngăn lại. “Cậu Lục, không thể tới gần được.” “...” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh nhìn đăm đăm lên sân khấu, liều mạng chen người về phía trước. Anh nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Đó là vợ tôi mà.”

“Chúng tôi biết! Phiền cậu ra ngoài trước để tránh việc nhiều người bị thương hơn! Xin cậu hãy phối hợp!” Trong tình huống này sao Lục Minh có thể để ý nhiều như vậy. Anh giơ tay lên, tránh khỏi sự kìm kẹp của cảnh vệ rồi đoạt lấy khẩu súng trong tay người bên cạnh, nâng lên ngang vai, nghiêng đầu ngắm vào hoa đán ở trên sân khấu. Đôi mắt hơi nheo lại, tinh nhuệ như con báo săn. Anh không được phép có chút sai lệch hay nhầm lẫn nào... Anh không thể giao tính mạng của Cảnh Y Nhân cho người khác, nhưng anh tin tưởng vào khả năng bắn súng của mình.

Ngay khi Lục Minh ngắm chuẩn mục tiêu, đang định bóp cò... Đột nhiên, khói đặc cuồn cuộn tỏa ra trong sảnh dự tiệc, trong chớp mắt, phía trước hoàn toàn trắng xóa. Không thể nhìn thấy gì, đầu óc mọi người có hơi ngây ngất. “...” Lục Minh ảo não hạ súng xuống, nhỏ giọng chửi thầm. Sau đó anh lao về phía trước, nhưng màn khói này đã nhanh hơn tốc độ của anh, chỉ chốc lát đã phủ kín toàn bộ sảnh dự tiệc, hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Anh không nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.