Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 330




Vừa xuống xe, Lục Minh đã nhìn thấy cảnh Y Nhân đang đứng ở ban công đợi mình. Trong nháy mắt, anh cảm nhận được một điều chưa từng có, cảm giác hạnh phúc đong đầy trong anh.

Hóa ra, có một người lo lắng, quan tâm tới mình cũng có thể hạnh phúc như vậy. Anh không để tâm tới bất cứ điều gì nữa, lao thẳng lên tầng. Từ trước tới giờ, anh chưa từng có khát khao muốn chiếm hữu cô, ôm lấy cô, hòa chung máu thịt với cô như bây giờ. Lục Minh gấp gáp mà điên cuồng hôn cô, không khí trong phổi Cảnh Y Nhân như thể bị anh hút đi từng chút, từng chút một. cả hai người cùng ngã vào màu sắc trắng muốt của những cánh hoa tường vi mềm mại.

Mãi tới khi Cảnh Y Nhân bị anh hôn tới mức không thở nổi, cố gắng hít thở từng hơi thì Lục Minh mới buông cô ra.

Bàn tay anh gạt đi những sợi tóc trên mặt cô.

Giờ phút này, trong lòng Lục Minh cực kỳ mềm mại. Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt cô chăm chú, ngập tràn tình cảm lưu luyến. Đầu ngón tay anh không nhịn được vuốt ve gò má trắng mịn ửng hồng của cô bằng cách dịu dàng nhất. Trong đôi mắt anh là tình cảm nồng đậm không thể hòa tan.

“Y Nhân!”

“Vâng!”

“Y Nhân!”

“Y Nhân!” Anh khẽ gọi từng câu, ngoài gọi tên cô ra, Lục Minh không biết dùng thứ ngôn ngữ nào để diễn tả tâm trạng và tình cảm của mình vào giờ phút này nữa.

Tất thảy đều không thể diễn tả bằng lời.

Rồi anh lại một lần nữa phủ kín bờ môi cô.

Lần này, Lục Minh không còn dịu dàng như trước, nụ hồn của anh có chút nóng vội.

Bàn tay anh lướt trên cơ thể cô, hận không thể vần vò cô, hòa tan cố vào máu thịt của mình.

Cảnh Y Nhân bị anh hôn tới mức ý thức càng lúc càng mơ hồ, trái tim cô mỗi lúc một đắm chìm vào, rồi dần dần tan rã ra, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cô nhắm mắt lại, phối hợp với anh, chủ động hé mở đôi môi, đáp lại nụ hôn của anh. Khi Lục Minh hút hết không khí trong phổi cô một lần nữa, bỗng nhiên anh bế cô lên khỏi sắc trắng của hoa tường vi, ngã vào chiếc giường được trải cánh hoa hồng.

Lục Minh đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô, lại càng đánh giá quá cao sức chống cự của bản thân mình. Giờ khắc này, anh đã bị kích thích tới mức không thể tự kiềm chế được mình nữa.

Bàn tay anh lướt qua da thịt cô, không tự chủ được khẽ run rẩy, từ từ luồn vào trong áo cô. Anh cẩn thận hôn lên khắp cơ thể cô. Cảnh Y Nhân chưa hề trải qua chuyện đời, cái cảm giác muốn chìm đắm vào mà lại giày vò đầy ngại ngùng này làm da thịt cô ửng hồng lên. Cô dường như không thể khống chế được cơ thể mình nữa, hoàn toàn biến thành con rối dưới tay Lục Minh. Mỗi động tác đơn giản của anh khiến cô có cảm giác, chỉ một cái vuốt ve đã làm cô tan ra như nước rồi. Khuôn miệng nhỏ của cô không kiềm chế được rên rỉ thành tiếng. Ánh trăng ngoài ban công chiếu lên làn da trơn mịn của cô, phác họa từng luồng sáng thanh khiết, sự run rẩy của cô, Lục Minh có thể thấy rất rõ. Anh cười dịu dàng với cô, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve mi tâm của cô, di chuyển theo hàng lông mày đẹp đẽ, dùng ngón tay phác thảo đường nét rồi lại đặt lên bờ mi cô.

Cái mũi nho nhỏ, bờ môi cong cong. Tay anh đi tới đâu, anh lại cúi đầu, đặt một nụ hôn xuống đó.

Cảnh Y Nhân đánh bạc đưa tay lên vuốt ve bờ môi anh.

Môi của anh rất mềm, có một sự ấm áp nhàn nhạt, đầu ngón tay cô lưu luyến ở đó hồi lâu.

Lục Minh mím môi, đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay Cảnh Y Nhân làm cô nhột đến mức rụt tay lại. Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn, đôi đồng tử thêm sâu thẳm, không thể che giấu được tình cảm dịu dàng, nồng cháy của mình. Từng hơi thở phả ra đều nóng bỏng. Anh cúi người, hôn lên gò má, lên cần cổ cô. Sức nóng da thịt như gần như xa khiêu khích Cảnh Y Nhân, khiến trái tim cô run lên từng hồi.

Cảnh Y Nhân ngượng ngùng không dám nhìn mặt anh, chỉ có thể khép mi mắt mà thở hổn hển.