Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 415




“Hoàng...”, Cảnh Y Nhân mắc nghẹn ba chữ hoàng cữu cữu ở trong cổ họng, lần nào cô cũng bất tri bất giác nhắc tới hoàng cữu cữu.

Nhưng không nhắc đến một chút thì trong lòng cô lại đau thêm một lần. Cô bỏ qua sự khó chịu trong lòng, nói tiếp: “Chỗ bọn em thường nói thiên lôi ở trên trời, làm nó2giận thì nó sẽ ăn thịt người.”

“Cô bé ngốc!” Lục Minh gấp quyển tạp chí lại, véo má cô: “Thế giới này không có thiên lôi, sét đánh là hiện tượng tự nhiên, sẽ không ăn thịt người ta đâu. Nhưng máy bay mà gặp sấm sét thì quả thật là không an toàn.” Lục Minh đưa tạp chí cho tiếp viên hàng không5đang bước qua lối đi nhỏ, lạnh nhạt mở miệng: “Phiền cô mang cho tôi một quyển tạp chí phát hành hôm nay.” Cô tiếp viên liền đưa quyển tạp chí cho anh, cung kính gật đầu rồi hỏi Cảnh Y Nhân.

“Xin hỏi quý cô có muốn uống gì không?” Cảnh Y Nhân vô thức lắc đầu, ngược lại mở miệng nói: “Tôi thấy6ngột ngạt quá. Cô có thể mở cửa sổ ra không?”

“...” Nghe vậy, thái dương tiếp viên hàng không hơi giật giật. Không đợi tiếp viên trả lời, Lục Minh đã mở miệng trước: “Vợ tôi lần đầu tiên đi máy bay nên hơi khẩn trương, phiền cô mang một ly nước ép trái cây đến đây là được.”

Tiếp viên hàng không mỉm cười5khách khí.

Lục Minh quay sang nắm lấy tay Cảnh Y Nhân: “Đừng sợ, ở trên máy bay không được mở cửa sổ đâu.” “...” Cảnh Y Nhân có chút xấu hổ, cô không biết gì cả.

Thấy cô ngượng ngùng, Lục Minh xoa xoa đầu cô.

“Đừng khẩn trương, ai cũng có lần đầu tiên mà. Lần đầu tiên anh đi máy bay còn khóc cơ.”3“Ủa, thật không?” Cảnh Y Nhân lập tức đã bị Lục Minh đánh lạc hướng. “Ừ, anh khóc kinh khủng lắm, suýt nữa bị dọa chết.“.

Lục Minh cười nhẹ, lần đầu tiên anh đi máy bay là lúc tầm một tuổi. Mẹ nói cho anh biết lúc ấy ở trên máy bay, anh cứ khóc mãi, tiếp viên hàng không đưa đồ chơi cho anh, anh cũng không muốn, cứ khóc đến khi xuống máy bay mới thôi.

Chỉ một lúc sau, tiếp viên hàng không mang đến một quyển tạp chí mới và báo chí của nước H, sau đó đưa cho Cảnh Y Nhân một ly nước trái cây.

Cảnh Y Nhân uống một chút nước trái cây, quả nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn khẩn trương nữa.

Đến khi máy bay cất cánh, Lục Minh đặt tạp chí xuống, nắm lấy tay Cảnh Y Nhân.

Máy bay lướt đi trên đường băng, sau đó Cảnh Y Nhân cảm thấy đầu óc choáng váng, chỉ trong nháy mắt đã phi lên trời rồi. Áp suất trên cao khiến cảnh Y Nhân cảm thấy tại mình như bị bịt lại vậy. Cô khẩn trương, tim đập thình thịch như đánh trống, cô cảm thấy hơi khó thở, đánh mắt sang nhìn Lục Minh: “Cậu ơi, có phải chúng ta đang bay lên không?” Cảnh Y Nhân không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói của cô nghe giống như truyền tới từ nơi rất xa xôi vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, Lục Minh liền ôm lấy mái đầu nhỏ của cổ rồi phủ kín mồi cô bằng đôi môi mình, từ từ đẩy hơi thở trong miệng mình vào miệng cổ.

Cảnh Y Nhân theo bản năng ra sức hút lấy không khí từ Lục Minh, một dòng nước ấm chảy vào miệng cô, trái tim đang rối bời lập tức bình tĩnh lại. Lục Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mãi đến khi lòng bàn tay anh cảm nhận được khuôn mặt cô nóng lên, anh mới chậm rãi buông cô ra. Anh kể sát trán mình vào trán cô rồi nói: “Đừng sợ, có cậu ở đây.”

Đừng sợ, có cậu ở đây. Những lời ấy dù cô đã từng nghe vô số lần nhưng giờ phút này cô vẫn không thể không thấy chua xót. Cô biết Lục Minh thương yêu cô, nhưng không hiểu sao cô lại nhớ về quá khứ, trước kia hoàng đế cữu cữu cũng thương cô như thế. Không hiểu sao cô lại có chút sợ hãi, cô sợ Lục Minh sẽ giống hoàng đế cữu cữu trước đây, sợ tất cả tình thương yêu dành anh cho cô cuối cùng đều trở thành bọt nước tan đi.

Mãi đến khi máy bay ổn định trở lại, có thể sử dụng thiết bị vô tuyến điện, Lục Minh mới thấy sắc mặt cô khá hơn, anh buông cô ra, để cô tự cảm thụ chuyến bay này.

Đến khi không còn sợ hãi nữa, Cảnh Y Nhân liền tò mò nhìn trái nhìn phải như một đứa trẻ.