Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 452




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

cảnh Y Nhân ốm cổ Lục Minh, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh như một phần thưởng. “Ông xã thật tốt!“. “...” Tiết Phương Hoa ở bên cạnh bị Lục Minh lờ đi, lại còn phải xem bọn họ tình tứ với nhau nên tức giận đến mức sắp nội thương thành tật. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta sẩm xuống, cảm thấy cực kỳ bẽ mặt, hai bên má gầy guộc hõm sâu vào, trông như già đi vài tuổi, bàn tay gác lên tay vịn nắm chặt lại.

Tiết Phương Hoa đè nén cơn tức giận đang chực bùng nổ trong lồng ngực xuống, cuối cùng cô ta cảm thấy tủi thân, lại gọi một tiếng.

“Anh Lục Minh.”

“...” Lục Minh giống như bây2giờ mới phát hiện ra Tiết Phương Hoa, lạnh nhạt liếc cô ta một cái.

“Phương Hoa, thật trùng hợp, em cũng ở bệnh viện này à.”

“...” Cái gì mà trùng hợp:

Tất cả những ai quen Tiết Phương Hoa đều biết hầu như ngày nào cô ta cũng ở bệnh viện, Lục Minh đang giả ngu với cô ta à? Cô ta ở đây từ lâu rồi, thế mà giờ anh lại làm như vừa mới nhìn thấy cô ta? Từng hành động, cử chỉ của Lục Minh đều tỏ ra cực kỳ phản cảm với Tiết Phương Hoa. Cô ta cũng không ngốc, biết rằng nếu vạch trần ra thì sẽ chỉ khiến Lục Minh chán ghét thêm, chung quy là công dã tràng. Nghĩ vậy, Tiết5Phương Hoa xấu hổ gượng cười một cái. “Đúng là trùng hợp, Y Nhân bị ốm à?”

Ốm chết được thì tốt, Tiết Phương Hoa cắn răng của thầm trong lòng.

“Không.” Lục Minh thản nhiên đáp lại, không một lời giải thích dư thừa. Sau đó, anh rời mắt khỏi Tiết Phương Hoa, lại nhìn cảnh Y Nhân rồi khẽ cười với cô. “...” Thấy thế, Tiết Phương Hoa càng bực mình hơn. Chỉ thế thôi sao? Không có bệnh thì tới bệnh viện để tình tứ à?

Tiết Phương Hoa ngồi trên xe lăn, vợ chồng họ bồng bế nhau ngay trước mặt cô ta, vậy mà cô ta vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Lời nói thì lấp lửng, cứ như là sợ chẳng ai6biết vợ chồng bọn họ đang mặn nồng ấy, hễ rảnh rỗi là nhìn nhau dịu dàng như nước, mỉm cười thâm tình. Tiết Phương Hoa quả thực sắp tức đến nổ phổi rồi, cô ta sợ nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không nhịn được mà nhảy dựng lên nắm tóc Cảnh Y Nhân giật ra khỏi lòng Lục Minh. Cô ta miễn cưỡng mỉm cười nói với Lục Minh: “Anh Lục Minh, em phải về phòng bệnh uống thuốc rồi. Hai người cứ tản bộ tiếp nhé!” “Ừ.” Lục Minh thản nhiên lên tiếng, coi như đáp lại. “...”Nhân viên điều dưỡng đẩy xe lăn về phía trước, Tiết Phương Hoa gắt gao nhắm mắt lại, cắn răng, móng tay cắm sâu vào lòng5bàn tay, tức giận đến mức cả người run rẩy... Nhìn Tiết Phương Hoa dần dần đi xa, Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng ở trong lòng Lục Minh. “Anh có thể đặt em xuống rồi.” “Không phải mông em bị đau à?” Lục Minh nhếch khóe miệng lên cố ý trêu chọc cô.

“Không đau nữa.”

“...” Lục Minh vẫn không thả cảnh Y Nhân xuống, mỉm cười bế cô đi tiếp.

Cảnh Y Nhân ôm bả vai Lục Minh, nhìn xe lăn đằng sau mà hốt hoảng mở miệng: “Bỏ lại xe lăn à?”

“Không cần đâu. Anh sẽ bế em đi cả đời.”

Một câu trả lời đơn giản như vậy của Lục Minh lại làm trái tim Cảnh Y Nhân đột nhiên rung lên, cô đỏ mặt3nhìn anh. Giờ phút này, Cảnh Y Nhân thật sự cảm ơn ông trời đã cho cô sống lại trên thế giới này để gặp Lục Minh, khiến cuộc sống của cô tràn đầy hạnh phúc.

Cảnh Y Nhân khẽ mỉm cười vì hạnh phúc, hai tay ôm cổ Lục Minh mà tựa vào bờ vai anh.

Cuộc đời này của cô có anh làm bạn đã quá trọn vẹn rồi. Lục Minh bể cô đi từng bước về phía trước...