Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 122




Ngoại ô thành phố.

Nắng sớm, Tiểu Thành vui vẻ chạy ra vườn hoa trước nhà. Căn nhà được phủ đầy những hàng cây và hoa leo với nhiều màu sắc. Đàn chim non ríu rít chuyền từ cành này sang cành khác như đang cùng nhau chơi trò đuổi bắt. Cậu bé thích thú reo lên:

“Mẹ Hiểu Linh! Mau ra đây chơi đi.”

Bên hàng rào, Lục Tư Phàm nghe tiếng hai mẹ con thì bắc cái ghế cao, thò đầu lên nói lớn:

“Tiểu Thành! Tiểu Thành, mau ra đây bác bảo.”

Vừa nghe thấy tiếng Lục Tư Phàm, Tiểu Thành lon ton chạy ra. Nhưng cái tường nhà quá cao cậu bé không thể tới gần Tư Phàm được. Lục Tư Phàm chỉ tay xuống bên dưới tường rào rồi nói:

“Lỗ chó, cái lỗ chó.”

Nghe thấy thế, Tiểu Thành cười rất lưu manh, cậu bé gạt cái bịch cỏ ra khỏi bức tường, từ đó lộ ra một cái lỗ nhỏ, quả thật chỉ đủ cho chú chó chui ra chui vào. Tiểu Thành ngồi dựa lưng vào đó, bên phía kia Lục Tư Phàm cũng đã tụt khỏi bức tường lớn, ngồi dựa lưng vào bờ tường thì thầm gọi qua cái lỗ nhỏ:

“Tiểu Thành, cháu nhớ kịch bản chưa?”

Tiểu Thành cười hí hí đôi mắt chớp chớp với hàng lông mi cong vút, hai má hồng hồng vô cùng đáng yêu.

“Cháu nhớ rõ rồi, có cần đọc lại một lần nữa không?”

“Thôi khỏi, tin tưởng nhau là chính.” Lục Tư Phàm khẽ nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn cũng rất tự tin.

Tiểu Thành thò tay qua cái lỗ làm một động tác “like” bằng ngón cái rồi nhanh chóng nói:

“Cháu phải về không mẹ cháu phát hiện.”

Nói xong Tiểu Thành cẩn thận kéo cái bụi cỏ khô chắn lại lối đi bí mật ấy rồi chạy về phía cửa gọi mẹ.

“Mẹ ơi! Mau lên! Chúng ta đi đón ông ngoại và ông Đức. Hai ông nói hôm nay sẽ về đây chơi với con mà.”

Từ trong nhà Đỗ Hiểu Linh chạy ra, tay xách theo một cái giỏ mây.

“Con bình tĩnh nào! Để mẹ mang ít đồ cho dì Thi Nhã. Dì ấy đang mang thai vẫn là nên ăn đồ mẹ con ta tự trồng mới an toàn.”

“Con chỉ cho mẹ thêm ba mươi giây nữa thôi!” Tiểu Thành trả treo.

Đỗ Hiểu Linh tỉ mỉ xem lại một lượt đồ đạc trên tay mình để chắc chắn bản thân không quên thứ gì rồi nói.

“Đủ rồi, chúng ta đi thôi. Bây giờ qua nhà dì Thi Nhã trước, sau đó ra sân bay đón ông Đức, rồi trở về đón ông ngoại. Chúng ta sẽ mua thêm một ít thịt nữa. Dì Thi Nhã đang mang bầu cần ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.”

“Mẹ còn nhắc lại một lần nữa thì tai con sẽ mọc kén đấy.”

Tiểu Thành lên tiếng nhắc nhở. Cả hai đi lên xe. Trên ghế lái, Ninh Tiểu Sảnh nói khẽ:

“Hôm nay tôi phải xin nghỉ một ngày ở đây làm tài xế cho mẹ con cô đây nè. Lát nữa cô liệu mà chăm sóc cho cái bụng của tôi nhé.”

Đỗ Hiểu Linh nhìn Ninh Tiểu Sảnh qua gương tươi cười nói:

“Thế không phải là tranh thủ nghỉ để tới đây ủ trà với ai đó sao?”

Ninh Tiểu Sảnh đỏ mặt, phẩy tay nói:

“Đừng bóc mẽ nhau như thế chứ. À mà tôi sắp xếp cho cô một trợ lý. Người này cô cũng biết đó. Nghiệp vụ rất được.”

“Ai thế?” Đỗ Hiểu Linh có phần tò mò.

“Trình Nhã Thanh.” Ninh Tiểu Sảnh nói.

Vừa nghe thấy cái tên này, Đỗ Hiểu Linh có vẻ như nhớ đến đoạn thời gian trước, bất giác thở dài một cái. Cô khẽ hỏi:

“Trình Nhã Thanh sao lại nghỉ tại Lục thị?”

Ninh Tiểu Sảnh đột nhiên cười sằng sặc.

“Còn phải hỏi à? Là do Lục mặt dày sợ ai đó vẫn ghen nên cho nghỉ toàn bộ nữ nhân viên ở văn phòng chủ tịch. Nhân tài như Trình Nhã Thanh cũng bị cho nghỉ nên tôi vợt về cho cô đấy. Còn nữa, cái cô tên Giang Minh Anh cũng bị tẩy chay khỏi ngành thiết kế vì đạo nhái rồi. Vụ này là Lục Thiếu Quân tự tay bóc ra. Cái này nhất định cũng là vì ai đó mà ra mặt.”

“Gì mà ghen với ra mặt vì ai chứ. Chúng tôi đã… là quá khứ rồi.” Đỗ Hiểu Linh nói.

“Chắc không? Ai nói cần thời gian để suy nghĩ? Là Lục mặt dày ý hả? Thời gian này ngoài việc điên cuồng làm việc ra thì số lần anh ta ngồi bần thần ở cây dương liễu trước nhà cậu còn nhiều hơn cả số lần tôi ăn cơm ấy chứ.”

Ninh Tiểu Sảnh nói mà không có chút kiêng kỵ nào. Đỗ Hiểu Linh mím môi không biết nói gì. Thời gian này cô đã bình tâm lại, cũng nghĩ đến rất nhiều thứ. Trong đó cô không thể chối cãi là lòng vẫn vướng bận bởi một chữ “tình”.

Nhận ra Đỗ Hiểu Linh không nói gì vì trong lòng có tâm trạng Ninh Tiểu Sảnh cũng không tiện nói nhiều nữa. Cô chăm chú lái xe hướng về phía trung tâm thành phố.

“Cô gọi điện trước xem, lỡ Thi Nhã không có nhà.” Ninh Tiểu Sảnh cất tiếng nhắc nhở.

Đỗ Hiểu Linh cũng bối rối ra mặt, vì bận cô quên béng mất việc gọi điện trước. Kiều Thi Nhã rất hay đi chơi, chẳng mấy khi có nhà cả. Được Ninh Tiểu Sảnh nhắc nhở, Đỗ Hiểu Linh vội vàng bốc máy lên gọi điện.

“Alo, Thi Nhã, em có nhà không thế?”

“Ôi! Em vừa qua nhà chú Sơn Hải. Có chút nghiệp vụ cần xử lý, chắc là tối mới về được.”

Đỗ Hiểu Linh nghe xong thất vọng toàn tập. Cô định nói gì đó thì Kiều Thi Nhã nói luôn.

“Chị đừng đi đón ba Kính Nghiệp, em đón ba sang nhà chú Hai luôn rồi. Lát Duy Khiêm về sẽ đưa tất cả sang nhà chị. Chị chỉ cần về nhà nấu ăn thật ngon thôi.”

Đỗ Hiểu Linh khuôn mặt hơi thất vọng, mà Kiều Thi Nhã thì cười cười:

“Đừng giận mà. Bảo bối ở trong bụng muốn ăn ngon cơ.”

Đỗ Hiểu Linh nghe tiếng Kiều Thi Nhã có chút nũng nịu thì bật cười. Sau sóng gió vừa qua, ba cô cũng nhận Thi Nhã làm con gái. Cả nhà họ Đỗ cũng ngồi lại với nhau, vì sức khỏe ba không đảm bảo nên Đỗ Sơn Hải lên nắm quyền, Trương Duy Khiêm và Kiều Thi Nhã phụ tá. Chú Hai của cô cũng đã có bài học cho chính mình. Còn cô, tạm thời lui về sống cuộc sống an nhàn. Thỉnh thoảng sẽ ra mặt giúp chú Đức trong vài dự án lớn của Esther.

Đỗ Hiểu Linh cúp máy thì tin nhắn cũng đến. Cô đọc xong thì nhăn mặt.

“Tiểu Sảnh, chúng ta qua chợ tôi mua ít hải sản thôi, chú Đức bị lỡ chuyến bay mai mới tới, còn Thi Nhã thì bận công chuyện, lát nữa Trương Duy Khiêm sẽ chở tới sau.”

Ninh Tiểu Sảnh nghe thấy thế thì quay xe trở lại. Cả ba đi tới chợ hải sản phía Nam.

Sau khi mua xong rất nhiều đồ tươi ngon, Đỗ Hiểu Linh lại trở lại xe. Ninh Tiểu Sảnh lại quay xe về phía ngôi nhà ở ngoại ô.

“Két!” Xe đột ngột dừng lại.

“Cái gì thế?” Đỗ Hiểu Linh thảng thốt hỏi. Cô còn chưa kịp định hình thì màn hình trên ô tô đột nhiên sáng lên, từng dòng chữ hiện lên:

“Cô gái nhỏ, có muốn đi thả diều với anh hay không?”

Đỗ Hiểu Linh tròn mắt, tin nhắn điện thoại cũng vang lên. Cô mở ra, một dòng tin tương tự hiện lên:

“Cô gái nhỏ, có muốn đi thả diều với anh không?”

Tiểu Thành hạ tấm kính chắn xuống, cậu bé reo vang:

“A! Diều kìa. Tiểu Thành muốn diều. Mẹ mau đi mang diều cho Tiểu Thành đi.”

Đỗ Hiểu Linh đẩy cửa xuống xe. Trên bầu trời đầy những cánh diều no gió đang vi vu dưới nắng sớm. Tiểu Thành nhảy cẫng lên thích thú.

Dưới bóng cây dương liễu, Lục Thiếu Quân cầm dây diều trên tay, mắt hướng về phía Đỗ Hiểu Linh mà chờ đợi. Đỗ Hiểu Linh không biết nói gì, cô đứng chết trân ở đó.

Tiểu Thành chạy lại cầm nhẹ vào tay mẹ mình, cậu bé thì thầm:

“Mẹ đi lấy diều ở tay ba cho con. Con chỉ thích diều đó thôi.”

Lục Thiếu Quân chầm chậm tiến lại, Tiểu Thành cười híp mí, tay ra hiệu “like” với ba mình. Đỗ Hiểu Linh rưng rức khóc. Lúc này, mảng ký ức cuối cùng ẩn sâu trong cô cuối cùng cũng xuất hiện.

“Đừng khóc mà anh trai nhỏ! Chúng ta đi thả diều nào!”

“Hiểu Linh! Đời này anh chỉ có mình em. Ngay từ khi bắt đầu đã là em rồi. Anh yêu em. Đừng từ chối anh nữa.” Tiếng Lục Thiếu Quân nhẹ nói. Anh đưa dây diều vào tay cô. Đỗ Hiểu Linh xúc động cúi xuống nhìn dây diều đã được cột trong một chiếc nhẫn kim cương.

“Muốn diều không tuột khỏi tay thì phải đeo nhẫn vào tay cho em.” Đỗ Hiểu Linh khẽ nói.

Chỉ chờ có thế, Lục Thiếu Quân vui sướng lồng nhẫn vào tay cô. Không ngần ngại có Tiểu Thành ở đây, anh nhấc bổng cô lên trên tay trong niềm hạnh phúc ngập tràn và tiếng sáo diều vi vu.

“Bác Tư Phàm. Pháo đâu?”

Tiểu Thành bất chợt nói. Cậu bé chạy biến đi sau hàng dương liễu. Chẳng biết từ đâu, đồng loạt những con diều trên cao bung ra, những kim tuyến màu đỏ cùng với chữ “hỉ” bay xuống ngập trời.

Những gương mặt thân quen từng người xuất hiện. Có Kiều Thi Nhã, Trương Duy Khiêm, Lâm Duy Kiên ngồi xe lăn bên cạnh chú Đức và Đỗ Kính Nghiệp. Lăng Tuấn Dương mỉm cười đứng bên Mặc Kiều Vy. Ninh Tiểu Sảnh từ trên xe tiến thẳng về phía bờ tưởng nơi Lục Tư Phàm và Tiểu Thành đang ở đó hân hoan vì kế hoạch thành công tốt đẹp. Tô Tố Như cũng tới, nhưng không xuất hiện bên ngoài mà ngồi ở khung cửa cạnh nơi Đường Thanh Minh đang nằm tóc đã rụng xuống vì hóa trị.

Đường Thanh Minh mỉm cười:

“Tiếng sáo diều này thật lâu rồi không nghe qua.”

Tô Tố Như mỉm cười, nhìn về khung cảnh ngoài kia.

Dưới bóng dương liễu, ngày hạnh phúc đã nở hoa.

Hôm nay là ngày mùng chín tháng chín.