Lúc này, Tô Tố Như không khác gì ngồi trên đống lửa. Lục Thiếu Quân là con trai bảo bối của bà ta, lúc này mất tích trong vô vọng. Tô Tố Như đứng ngồi không yên.
“Sao rồi? Phạm Bảo Trung, cậu vẫn không liên lạc được với Thiếu Quân sao?”
Phạm Bảo Trung cúi gằm mặt. Chủ không an, nhân viên cũng ngồi trong sóng lớn.
“Dạ, tình hình hiện tại tôi không thể rời khỏi đây để sang nước S. Nhưng tôi đã để người của mình sang đó tuy nhiên vẫn không có tin tức. Cảnh sát nước S cũng đã vào cuộc, mong rằng sẽ có thông tin nhanh chóng.”
Tô Tố Như tái cả mặt. Trong lòng có một dự cảm xấu và cảm giác trách cứ chính mình. Bà ta nói:
“Tôi sẽ đi!”
Phạm Bảo Trung nghe thấy thế liền vội vã khuyên can:
“Không được thưa phu nhân. Tình huống lúc này chúng ta không nên phân tán. Vụ mất tích này là có chủ đích. Nếu như phu nhân rời đi, chẳng may…, đã thế còn cậu chủ nhỏ ai sẽ chăm sóc?”
Tô Tố Như ngước nhìn Phạm Bảo Trung. Đối phương phân tích rất đúng. Chỉ là nỗi lòng của người mẹ, đứng trước an nguy của con trai mình sao có thể ngồi một chỗ chờ tin?
“Phu nhân, Lục tổng có phúc tinh chiếu mệnh, nhất định không có vấn đề gì đâu ạ.”
Nghe câu nói của Phạm Bảo Trung, lòng Tô Tố Như càng lạnh. Có câu “phúc đức tại mẫu”, bà ta đã từng tạo phúc cho con trai sao? Nghĩ đến đây cổ họng Tô Tố Như đắng chát. Cái gọi là nghiệp thật đáng sợ. Dù rằng lúc này tâm lý bà ta vẫn muốn bài xích chữ “nghiệp” này, nhưng bài xích không có nghĩa là không lo sợ nó.
“Được rồi, cậu về tập đoàn lo việc đi. Đảm bảo các cổ đông giữ thế cân bằng, không thể để mọi người nghiêng hết về tên Lục Tư Phàm được. Nếu cần thiết cậu hãy để cổ đông ra mặt nói tôi sẽ thay Thiếu Quân cho đến khi con trai tôi có tin tức.”
“Vâng thưa phu nhân. Tôi sẽ cố gắng.”
Phạm Bảo Trung nói nhanh. Qua mấy ngày sóng gió, tóc Phạm Bảo Trung cũng bạc đi không ít. Lục thị là tập đoàn lớn, nắm huyết mạch kinh tế của cả nước, cũng là chiến trường của anh ta. Anh ta là quân sư cho tướng lĩnh của một nửa chiến tuyến, tướng bại, quân sư cũng thảm.
Phạm Bảo Trung vừa rời đi thì biệt thự nhà họ Lục lại đón chào một vị khách không mời khác.
“Bà chủ! Bên ngoài có một người họ Đường muốn gặp mặt ạ!”
Lý Khắc Tư vừa tới thông báo thì Tô Tố Như cũng đổi sắc mặt. Sống lưng lạnh dần, nội tâm khẽ run lên.
“Họ Đường? Lẽ nào…”
Tô Tố Như trong lòng đầy nghi ngờ nhưng không nói ra miệng. Bà ta nhanh chóng bước ra phòng khách:
“Lý Khắc Tư, pha trà. Còn nữa lấy cho tôi một ít hạt sen, giữ nguyên tâm sen.”
Lý Khắc Tư nghe bà chủ nói trong lòng vô cùng khó hiểu. Nhưng không có phản ứng gì chỉ y lệnh làm theo.
Tô Tố Như vừa ra phòng khách quả nhiên đã thấy Đường Thanh Minh ở đó. Lòng bà ta vô cùng kinh động.
Cách biệt bao nhiêu năm, người phụ nữ trước mặt so với năm đó khí chất còn tao nhã hơn, vẫn cái bộ dáng khiến bà ta chán ghét và căm hận đến tận xương tủy.
“Lục phu nhân!” Đường Thanh Minh cất tiếng nói trước.
Tô Tố Như tròng mắt hơi sáng lên. Đường Thanh Minh vẫn thế, vẫn gọi bà ta là “Lục phu nhân” với một ý mỉa mai. Bà ta hơi cong môi đáp:
“Thì ra là người quen cũ. Tôi còn đang tự hỏi khách đến nhà là ai.”
Tô Tố Như chậm rãi ngồi xuống, đưa tay ra vẻ gia chủ. Những thứ này Đường Thanh Minh không phiền. Bao nhiêu năm như thế, địa vị của Tô Tố Như vẫn luôn là người vợ danh chính ngôn thuận của Lục Thiếu Hoa, là bà chủ của Lục thị danh giá. Nhưng sắp rồi, những thứ đó không còn nữa.
“Ở đây so với nhà trên cũng không mấy khác biệt.” Đường Thanh Minh cất tiếng nhàn nhạt nói, phớt lờ thái độ của Tô Tố Như.
Nhớ năm đó, khi Tô Tố Như gả về nhà họ Lục chưa lâu, Đường Thanh Minh đã là phụ nữ Lục Thiếu Hoa nâng trong lòng bàn tay, chỉ vì cách biệt địa vị mà không thể gả qua cửa. Tô Tố Như đã hận Đường Thanh Minh tới tận xương tủy.
“Sao hôm nay cô lại tới đây?” Tô Tố Như không thích vòng vo.
Đường Thanh Minh bật cười. Vừa vặn lúc đó Lý Khắc Tư cũng mang trà lên, còn có một đĩa hạt sen tươi, nhìn thoáng đã thấy vẫn còn nguyên tâm sen. Bà ta thấy thế liền nhếch môi. Tô Tố Như vẫn luôn là một phụ nữ sắc sảo, so với năm đó có lẽ còn sắc sảo hơn.
“Hạt sen này vẫn còn tâm sen. Hạt sen ngọt bùi nhưng tâm sen rất đắng, không ngờ Lục phu nhân cũng có ngày lại thích nếm cả vị đắng trong đó. Xem ra sở thích đã thay đổi rồi.”
Đường Thanh Minh chậm rãi nói. Bà ta không làm khách, đưa tay lấy một đài sen còn chưa bóc ra.
“Sen vốn vẫn được ví ôn hòa như từ mẫu. Người làm mẹ như chúng ta vẫn luôn vì con mình mà làm mọi thứ, thậm chí đạp lên xác con người khác.” Ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt Tô Tố Như.
Tô Tố Như đương nhiên hiểu hết lời Đường Thanh Minh nói, cũng biết đối phương hôm nay tới đây với mục đích gì. Chính bởi biết, Tô Tố Như mới mong chờ sự nhân đạo của đối phương.
“Đường Thanh Minh, tôi biết sự thanh cao của cô bao năm nay là giả. Nhưng cô cần gì phải thế. Lục Thiếu Hoa đã xanh cỏ bao nhiêu năm nay. Đã đến lúc sự ghen tuông của chúng ta nên buông xuống rồi.”
“Ha ha ha!” Tiếng cười của Đường Thanh Minh vang động cả phòng khách khiến cho Tô Tố Như không khỏi giật mình. Vẻ điềm đạm trên gương mặt đối phương cũng biến mất mà thay vào đó là một sự tà ác không hề giấu diếm.
“Lục phu nhân, bà nói thì dễ nghe lắm. Bà đã từng chịu nỗi đau nào sao? Bà đã từng ôm đứa con đỏ hỏn lê bước dưới mưa to gió lớn để cầu xin Trời Phật ban cho nó sự sống sao? Không. Bà chưa từng. Vì bà chưa từng nên bà nói thì nhẹ nhàng lắm.”
Tô Tố Như kinh động. Bà ta kinh động không phải bởi vì không biết đối phương đã từng mất con, cũng đoán biết Đường Thanh Minh đã sớm phát giác người đứng sau những cái chết đó chính là bản thân Tô Tố Như. Lúc này đây, lòng bà ta rét lạnh là mơ hồ nhận ra Lục Thiếu Quân đã rơi vào tay người phụ nữ này. Đường Thanh Minh đến đây không đơn thuần chỉ là cười nhạo.
“Cô… Cô làm gì con trai tôi rồi?” Tô Tố Như kích động đứng hẳn dậy, trực tiếp cất tiếng hỏi đối phương.
Đường Thanh Minh đổi sắc, ánh mắt u ám:
“Ồ không. Bà đừng nhạy cảm như thế Lục phu nhân à. Tôi chỉ là nghe tin con trai bà mất tích đến đây hỏi thăm tình hình thôi. Kể ra, tôi mất con khi nó còn đỏ hỏn còn đỡ chua xót hơn bà đã mất công nuôi dưỡng ba mươi năm nay. Không dễ dàng gì. Thật sự không dễ dàng gì.”
“Đường Thanh Minh! Im miệng!” Tô Tố Như phẫn uất quát lớn, tay chỉ thẳng mặt đối phương.
Nhưng Đường Thanh Minh lại chẳng một chút hoảng sợ. Thái độ này không giống năm đó. Có cảm giác người cầm chuôi dao giờ đã không còn là Tô Tố Như nữa.
“Bà vẫn thế, vẫn luôn kích động, nóng nảy, đúng cái bộ dạng mà Thiếu Hoa căm ghét. Bà sinh ra Lục Thiếu Quân cũng đâu dễ dàng gì phải không?”
“Cô… cô…” Tô Tố Như uất hận tới tận xương tủy.
Đường Thanh Minh chỉ cười khểnh, chậm rãi đứng lên rồi rời khỏi đó, bỏ lại Tô Tố Như dò đoán, đau lòng, sợ hãi.
Chuyện xưa như nước chảy mây trôi, nhưng một người phụ nữ cả đời không có được tình yêu của chồng như Tô Tố Như cũng rất cô đơn, cũng rất đau lòng. Chỉ là sự đau lòng của bà ta không nên chọn lựa tắm máu và nước mắt của kẻ khác.
Đường Thanh Minh rời nhà họ Lục, ra đến ngoài xe. Ở đó Phương Liên Hoa đã chờ sẵn. Vừa thấy bà ta, Phương Liên Hoa đã cúi người nói nhỏ:
“Bà chủ, cô Đỗ Tuyết Kỳ đã chờ sẵn.”
Đôi môi Đường Thanh Minh nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Được, đến lúc kịch bản lặp lại rồi.”
…
Nước S
Lục Thiếu Quân tỉnh dậy. Anh hé mắt nhìn qua cái lỗi ánh sáng bé tí ở góc cái hầm giam. Đôi môi khô khốc và sưng tấy. Lục Thiếu Quân đã không còn cái dáng vẻ cao cao tại thượng và đẹp đẽ của trước đây. Chỉ mới qua một thời gian, trông anh vô cùng nhếch nhác, râu không được cạo, vết máu khô trên mặt cũng không được lau đi.
“Này, Lục Thiếu Quân, trông mày thảm quá đi!”
Từ phía ngoài cửa, một gã đàn ông trung niên, nước da ngăm ngăm và hơi nhăn lại bước tới cất giọng chế nhạo. Lục Thiếu Quân biết gã, đó chính là người năm xưa theo đuổi Đường Thanh Minh.
“Ông tới làm gì?” Lục Thiếu Quân nhếch môi nói. Gã đàn ông này hiếm khi tới. Nhưng mỗi lần tới đều thích lảm nhảm.
“Ha ha. Tao đến báo với mày mấy tin rất hay, đảm bảo nghe xong mày sẽ muốn giết tao.”
Lục Thiếu Quân cau mày. Cơ mặt cũng biến dạng. Nghe ngữ khí, anh đủ hiểu không phải chuyện tốt lành gì. Trong lòng chỉ nghĩ đến Đỗ Hiểu Linh và Tiểu Thành, mong cả ba mẹ con đều bình an.
“Mày chắc không biết con bé câm mày yêu thích ấy, nó bị tóm rồi, mỗi ngày đều ăn cơm tù.”
“Cái gì?” Lục Thiếu Quân như không tin nổi.
Đối phương không lấy làm bất ngờ. Trái lại hắn cười ha ha.
“Ồ, tao nghĩ mày phải biết chỉ cần mày rời đi đàn bà của mày sẽ sống mái với nhau chứ. Cha con mày thật giống nhau. Nhưng mà… chà chà… nhân duyên của mày không được tốt như cha mày. Ít ra lão già ấy còn có Tư Phàm nối dõi tông đường. Còn mày thì…”
“Ông nói gì? Nói thế là có ý gì?”
Lục Thiếu Quân vô cùng kích động. Nghe gã đàn ông này nói anh mơ hồ nhận ra Đỗ Hiểu Linh lành ít dữ nhiều, Tiểu Thành cũng đang nguy hiểm.
“Hừm. Cứ phải nói thẳng toẹt ra chẳng vui cái gì cả. Tao nói Đỗ Hiểu Linh trong tù bị bọn nữ tù đánh cho sảy thai, còn Tiểu Thành con trai mày… nó cũng sẽ sớm theo em nó thôi! Ha ha ha!”
Gã đàn ông nói xong thì cười lớn. Thanh âm vang động khắp căn phòng.
Lục Thiếu Quân gục đầu xuống. Lòng đau như cắt.
“Đỗ Hiểu Linh, Tiểu Thành… Hắn nói dối phải không? Ba mẹ con vẫn bình an đúng không? Không được, anh phải ra khỏi đây. Anh phải cứu mẹ con em.”
Nội tâm Lục Thiếu Quân dao động kịch liệt. Anh đau lòng đến mức cảm giác như từng tấc da thịt đang bị ai đó xẻ ra thành từng mảnh. Từ hốc mắt xám xịt của anh những giọt nước mắt đã long lanh trực trào ra.
“Đau lòng hả mày? Đó là quả báo đó.”
Gã đàn ông tiến gần đến chỗ Lục Thiếu Quân chế nhạo. Cây cột trói làm tay anh bị giữ lại phía sau khiến anh thật muốn thoát ra đấm cho gã đàn ông một cú. Anh nghiến hai hàm răng vào nhau đầy ý đe dọa.
“Sợ quá, sợ…”
“Đoàng! Đoàng!”
Gã đàn ông lăn ra đất trong sự kinh hoàng của chính hắn. Hai mắt vẫn mở nhưng hắn đã không cười hay nói thêm một tiếng nào nữa. Lục Thiếu Quân theo phản xạ nhìn ra phía ngoài.
“Trương Duy Khiêm?”