Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 84: Bắt tay với Tiểu Thành





Trời tối, khu Giang Đô Thành đèn đường đã lên cả. Đỗ Hiểu Linh đưa Tiểu Thành ra ban công ngắm đường phố. Nơi đây có thể tính là một nơi yên tĩnh của thành phố nhưng lại gần với cuộc sống thị thành hơn Châu Giang Đế Cảnh nhiều.

“Hôm nay con có mệt không? Dạ dày có khó chịu gì không?”

Đỗ Hiểu Linh đặt con trai lên lòng mình thủ thỉ tâm sự. Tiểu Thành ghé miệng vào tai mẹ mình, thì thầm rất nhỏ như sợ sẽ ảnh hưởng đến khung cảnh xung quanh:

“Con không sao đâu. Ngày mai con muốn cùng mẹ đi chợ có được không?”

Đỗ Hiểu Linh cười hiền từ. Trải qua rất nhiều chuyện thì đối với cô mà nói ngày hôm nay như một giấc mơ.

“Được chứ. Nhưng vì an toàn của con chúng ta vẫn cần có người đi cùng.”

“Cô Ninh cũng được mẹ ơi!” Tiểu Thành ngay lập tức bổ sung. Có lẽ cậu bé rất thích Ninh Tiểu Sảnh:

“Mẹ sợ cô Ninh bận. Ngày mai chúng ta đi gặp ông ngoại, sau đó thì sẽ đi chợ được không? Mẹ sẽ nhờ bác sĩ Lăng đưa mẹ con mình đi.”

Tiểu Thành chun cái mũi hồng hồng rồi lại dùng nó cọ cọ vào cằm mẹ:

“Sao không phải là ba ạ? Hôm nay con thấy rõ ràng mẹ có ý tác thành cái cô tiểu thư đỏng đảnh đó cho bác sĩ Lăng. Mẹ để cho bác ấy có thời gian riêng đi chứ.”

Đỗ Hiểu Linh nhăn mặt. Tiểu Thành đã nghe thấy Trần Du Lan nói chuyện với cô lúc nào chứ? Rốt cuộc cái đầu nhỏ này của Tiểu Thành có gì chứ? Nếu nói cậu bé giống cô thì chắc chắn không phải rồi.

“Vậy mẹ sẽ nhờ cô Ninh vậy.”

Đỗ Hiểu Linh lảng tránh ý trước của Tiểu Thành, một phần cô không thể bóc trần mối quan hệ không mấy tốt đẹp của cô với Lục Thiếu Quân trước mặt con trẻ được, mặt khác thì cô thật sự không thích gặp Lục Thiếu Quân.

“Mẹ nói cô Ninh bận mà. Cô ấy có biết bao nhiêu là việc. Con nghĩ đi cùng ba là an toàn nhất, nếu có chuyện gì ba cũng không trách mẹ được.” Tiểu Thành suy nghĩ một lúc rồi nhấn mạnh. Đỗ Hiểu Linh không còn cách thoái thác đành gật đầu.

“Được. Vậy chúng ta sẽ đi cùng với ba con.”

Trong một khoảnh khắc Đỗ Hiểu Linh có cảm giác như mắt con trai mình sáng lấp lánh, miệng đang cố kìm chế không reo lên một tiếng “yeah”.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa khiến cho Đỗ Hiểu Linh quay người nhìn về hướng đó. Bây giờ đã tối không biết còn ai đến nữa.

“Tiểu Thành ngoan ngồi trên ghế, mẹ ra xem ai nhé!”

“Vâng!”

Đỗ Hiểu Linh xoay người đi ra. Cánh cửa mở, Lục Thiếu Quân cao lớn đứng ở bên ngoài, trên tay xách theo đủ thứ đồ.

“May mà em ra mở cửa, anh tưởng mình bị nhốt bên ngoài với cái đống đồ này.” Lục Thiếu Quân nói với giọng vui vẻ, kiểu như là đang cố gợi chuyện lên mà nói.

“Ba!” Tiểu Thành vừa thấy ba thì lập tức chạy ra.

“Ồ. Tiểu Thành đó à? Ba mua cho con rất nhiều đồ chơi đây nè.” Lục Thiếu Quân vừa nói vừa bày ra trên sàn từng túi đồ. Cái chân dài của anh thật sự không thích hợp để ngồi bệt xuống dưới sàn nhà mà bày đồ chơi.

Tiểu Thành liếc mắt nhìn đống đồ với vẻ mặt cực kỳ khinh thường:

“Mấy thứ này chỉ tụi con nít mới chơi. Bây giờ còn ai chơi cái trò câu cá phát nhạc nữa?”

Lục Thiếu Quân bị chê thẳng mặt thì bất giác nhăn nhó. Anh nỗ lực chìa ra cho Tiểu Thành một hộp lắp ghép, nịnh bợ:

“Ghép hình thì sao? Ghép hình vừa rèn sự tỉ mỉ, kiên nhẫn, còn cả rèn trí thông minh nữa.”

“Điều đó chỉ đúng khi cái hộp ghép hình nó có vài nghìn miếng ghép trên một bức tranh thôi. Còn ba đang mua cái loại mấy trăm miếng thì rõ là cho con nít. IQ thấp mới nghĩ nó khó.”

Lục Thiếu Quân hai lần liên tiếp bị động chạm tự ái. Lần này còn gián tiếp ám chỉ anh IQ thấp. Lục Thiếu Quân đành nặn ra một nụ cười:

“Là ba không chu đáo rồi. Tiểu Thành nhà ta giống mẹ nên thông minh mà.”

Đỗ Hiểu Linh ở bên cạnh cực kỳ khinh thường cái câu khen không chút “giả trân” nào của Lục Thiếu Quân. Nếu như anh cứ tự nhận anh thông minh, mắng cô đê tiện có khi cô còn cảm thấy dễ thở hơn là nghe mấy cái lời này.

“Ba! Lộ liễu quá rồi đó.” Tiểu Thành không chút nể tình mà bóc mẽ. Đỗ Hiểu Linh không nhịn được mà suýt bật cười.

“Nếu anh đến thăm Tiểu Thành thì anh nên về đi thôi vì đã đến giờ con cần đi ngủ rồi.” Đỗ Hiểu Linh lạnh nhạt nói.

Khuôn mặt Lục Thiếu Quân còn đang cười với con thì lập tức đông cứng lại. Đối phương thật sự không cho anh thêm cơ hội để mà gần gũi thêm.

“Tiểu Thành nói hôm nay muốn ngủ với ba nên anh mới qua đó.” Lục Thiếu Quân đột nhiên nghĩ ra diệu kế.

Tiểu Thành còn chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã bị nhấc bổng lên vai Lục Thiếu Quân, anh nói:

“Nào, ba đưa con đi đánh răng để chuẩn bị ngủ.”

“Cẩn thận cộc đầu vào trần nhà.” Đỗ Hiểu Linh còn muốn phản đối nhưng mà nhận ra còn có thứ đáng lo hơn đó là Tiểu Thành trên vai Lục Thiếu Quân có nguy cơ cộc đầu do Thiếu Quân quá cao mà cái trần căn hộ này hơi thấp so với ở Châu Giang Đế Cảnh.

Trong nhà vệ sinh, Lục Thiếu Quân lập tức đặt con trai ngồi trên cái bệ rửa mặt, đóng cửa lại. Anh thì thầm gần như cầu cứu:

“Con trai, nghe ba nói nè. Con phải hợp tác với ba, nếu không mẹ Hiểu Linh sẽ bị người khác bắt đi mất. Con có muốn như thế không?”

Tiểu Thành nhìn ba mình hồi lâu mới lắc đầu. Thiếu Quân càng tha thiết rót mật vào tai:

“Trẻ con được sống với cả cha đẻ và mẹ đẻ là hạnh phúc nhất. Người ngoài dù có thế nào vẫn là người ngoài con hiểu không? Người ngoài sẽ không thương con nhiều như cha mẹ đẻ được.”

Nói lời này xong Lục Thiếu Quân cũng tự thấy mình vô sỉ. Nhưng mà để giữ Đỗ Hiểu Linh về bên cạnh mình vô sỉ như thế nào anh cũng cân tất.

“Vậy tại sao trước đây ba không sống cùng mẹ mà lại cưới cô Đỗ Tuyết Kỳ?”

Lục Thiếu Quân sượng trân không biết đáp sao. “Tiểu Thành ơi là Tiểu Thành, con có cần bóc mẽ sai lầm của ba mình ra như vậy không?” Lục Thiếu Quân gãi đầu gãi tai nói:

“Đó là ba sai. Vì sai nên ba đang phải chuộc lại lỗi lầm với mẹ Hiểu Linh rồi đây nè. Con có đồng ý giúp ba không?”

Tiểu Thành cân nhắc hồi lâu cuối cùng cái môi nhỏ mấp máy nói:

“Chỉ cần ba tốt với mẹ Hiểu Linh thì con bằng lòng giúp ba. Nếu không con sẽ tác thành mẹ cho bác sĩ Lăng.”

Khuôn mặt Tiểu Thành cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến độ Lục Thiếu Quân thật muốn khóc ra nước mắt. Cậu bé đưa tay ra với ý muốn móc ngoéo tay chứng minh.

“Ba biết rồi. Ba hứa sẽ không để mẹ Hiểu Linh phải thiệt thòi nữa. Hiện tại ba đang có một kế hoạch.”

Lục Thiếu Quân ngoắc tay với Tiểu Thành và nói. Ngay sau đó anh ghé sát vào tai Tiểu Thành thì thầm gì đó. Chỉ thấy Tiểu Thành vui mừng ra mặt. Hai cha con rinh rích cười.

Khi Lục Thiếu Quân bế tiểu Thành ra khỏi toilet thì Đỗ Hiểu Linh đã ngồi trên ghế cầm theo bộ đồ ngủ cực kỳ dễ thương. Cô đón lấy con trai và dắt con vào trong thay đồ.

“Mẹ! Con đã quen với việc một tháng qua có cả ba và mẹ cùng trông con ngủ rồi. Đêm nay con muốn ngủ với cả ba và mẹ.” Tiểu Thành vừa thay đồ ngủ vừa nói.

Lục Thiếu Quân mím môi ngồi một bên, anh gần như là nín thở chờ đợi, mắt không dám nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Linh.

Hiểu Linh không nhịn được mặt nhăn lại một cái, cố nhìn ra sự khác lạ trên khuôn mặt Tiểu Thành. Nhưng cậu bé vừa mặc xong bộ đồ ngủ gấu trúc, nhìn vào chỉ thấy một bầu trời đáng yêu, cộng với cái môi hơi chu ra, cô đành nói:

“Nhưng cái giường của nhà mình rất nhỏ, chỉ đủ cho mẹ và con thôi.”

Chỉ chờ nghe có thế Lục Thiếu Quân nhanh chóng đáp:

“Anh không cần ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất cũng được.” Nói xong thì anh quay sang nháy mắt với Tiểu Thành:

“Chỉ cần có ba cùng trong một phòng con sẽ ngủ ngon phải không con trai.”

Tiểu Thành chỉ biết gật đầu như bổ củi với khuôn mặt cực kỳ không chút “lưu manh nào.”

Đỗ Hiểu Linh thở dài một cái:

“Thôi được, nhưng tôi báo trước tôi chỉ có một bộ chăn gối. Anh chịu khó nằm sàn không đi.”

“Được. Anh không cần gì cả. Sức anh sức lực điền.” Lục Thiếu Quân nói không chút xấu hổ.

Đỗ Hiểu Linh mặc kệ Lục Thiếu Quân nhăn nhở ở đó, cô đi vào nhà vệ sinh thay ra bộ pijama vô cùng bảo thủ. Nhưng dù bảo thủ cũng không che đi nổi sự hấp dẫn của cô, cùng với mùi hương toát ra từ cơ thể. Mái tóc dài được thả xuống ngang lưng.

Khi cô quay lại, Lục Thiếu Quân đã đặt Tiểu Thành lên trên giường, còn mình thì tự động nằm xuống bên dưới sàn lạnh, đến cái gối cũng không có.

“Ơm…” Lục Thiếu Quân ngập ngừng như muốn nói cái gì đó khi nhìn thấy bộ dạng Đỗ Hiểu Linh nhưng mà đành nhịn lại.

Đỗ Hiểu Linh trực tiếp bỏ qua anh, cô nằm lên giường bên cạnh Tiểu Thành.

“Mẹ thơm quá đi!” Tiểu Thành ôm lấy mẹ, rúc vào trong lòng đầy yêu thương.

Lục Thiếu Quân không nhịn được ở dưới sàn hơi nhổm lên chun cái mũi hít hít, khuôn mặt vừa mãn nguyện được một tí chút lại thấy tiếc nuối.

“Reng…”

Đột nhiên điện thoại của Đỗ Hiểu Linh reo.

“Ôi mẹ quên chưa tắt chuông.” Cô luống cuống đưa tay về ngăn kéo tủ đầu giường.

“Bác sĩ Lăng ạ?” Tiểu Thành nói khá lớn, cứ như cố tình để Lục Thiếu Quân nghe thấy vậy.

“Mẹ ra ngoài nghe điện thoại.” Đỗ Hiểu Linh nói với con trai.

“Mẹ nghe ở đây đi. Bác ấy gọi video call chắc chắn không có gì bí mật đâu. Con muốn nói với bác ấy mấy chuyện.” Tiểu Thành đột nhiên đề nghị.

Đỗ Hiểu Linh thương nhất Tiểu Thành, trước giờ không từ chối con cái gì huống chi chỉ là nghe điện thoại. Cô nằm trên giường cùng con bấm điện thoại nghe.

“Tuấn Dương!” Tiếng Đỗ Hiểu Linh dịu dàng.

“A! Bác sĩ Lăng!” Tiểu Thành thò cái đầu nhỏ của mình vào, giọng điệu vô cùng chào đón.

Lục Thiếu Quân lúc này mặt không khác gì cái bánh chưng thiu, vừa nhão vừa nát, còn chua hơn cả giấm. Chứng kiến con mình, vợ mình đang video call với đàn ông khác còn mình thì nằm trên sàn lạnh cứ như không có chút trọng lượng nào làm sao anh chịu nổi.

“Hai mẹ con đã đi ngủ rồi à?” Tiếng Lăng Tuấn Dương cất lên.

Lục Thiếu Quân lúc này không nhịn được nữa, anh vùng dậy thò mặt vào cái điện thoại:

“Biết là người ta đi ngủ cậu còn gọi làm gì? Tiểu Thành mới ra viện cần đi ngủ.”

Lục Thiếu Quân nói với giọng gắt gỏng, trực tiếp ngắt máy.

“Anh làm cái gì thế?” Đỗ Hiểu Linh bực tức nói.

Lục Thiếu Quân nhận ra mình đã nóng nảy quá đáng nên cúi gằm mặt xuống. Thậm chí tay anh không biết là vô tình hay cố ý mà khoanh thành vòng trước ngực y như đứa trẻ đang nhận tội vậy.

“Anh… không nhịn tức được.”

Đỗ Hiểu Linh hừ một tiếng. Cô trực tiếp lấy cái điện thoại đi ra ngoài gọi cho Lăng Tuấn Dương. Vừa thấy cô gọi, Lăng Tuấn Dương đã bắt máy.

“Hiểu Linh, sao Lục Thiếu Quân ở trong phòng ngủ của em?”

“Đừng bận tâm. Anh ta ở lại vì Tiểu Thành đòi. Nhưng anh ta ngủ trên sàn.”

Lăng Tuấn Dương ậm ừ mấy giây, đột nhiên không an tâm mà nói:

“Lục Thiếu Quân anh ta không đơn giản, em vẫn nên cẩn thận.”

Đỗ Hiểu Linh không lăn tăn lấy một giây:

“Với tất cả những gì anh ta làm, anh nghĩ em có thể tha thứ à?”