Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 198: 199: Trâm Cài Ngực







“Vâng.

Những tác phẩm trước đây của trang sức Dụ Thị đến bây giờ vẫn bị xếp trong nhà kho không tung ra thị trường, cháu nghĩ nếu có thể liên hệ với bậc thầy Ngọc Tâm, e rằng chỉ là liên danh có lẽ cũng đủ để một lần nữa đưa ra thị trường”.

Ông cụ Dụ nghe vậy lại lắc đầu: “Sợ rằng rất khó, theo ông được biết, bậc thầy Ngọc Tâm vẫn luôn làm việc độc lập, ngay cả ông cũng rất ngạc nhiên khi lần này cô ấy có thể lựa chọn hợp tác cùng trang sức Nam Thị”.

Đôi mày lưỡi mác của Dụ Lâm Hải nhíu chặt: “Ý của ông là có lẽ bậc thầy Ngọc Tâm chỉ có một đòn tung hỏa mù của trang sức Nam Thị?”
“Không thể loại trừ khả năng này, dù gì thì bậc thầy Ngọc Tâm đến hiện tại đều chưa từng xuất hiện trước công chúng”.

Dụ Lâm Hải suy tính một hồi lại hỏi tiếp: “Ông từng gặp bậc thầy Ngọc Tâm thuở nhỏ rồi sao?”
“Lão Văn nói với cháu à, đúng là thứ nhiều chuyện”.

Ông cụ Dụ bất mãn bĩu môi: “Gặp qua, nhưng đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, vả lại lúc đó Ngọc Tâm vẫn chỉ là một cô nhóc, ngoại hình còn chưa nảy nở, hiện tại chắc chắn đã là dáng vẻ khác”.


“Cháu nghe lão Văn nói rằng ông có sưu tầm hai tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm, có thể cho cháu xem một chút được không?”
Không hiểu vì sao trong lòng Dụ Lâm Hải luôn lờ mờ có một loại dự cảm.

Giữa anh và bậc thầy Ngọc Tâm có một loại duyên phận mơ hồ mang đến cho anh cảm giác họ cuối cùng cũng sẽ có cơ hội gặp mặt.

Ông cụ Dụ cau đôi mày trắng, trong đó có một loại thương tiếc nói không nên lời.

“Ông quả thực có thu thập nhưng vài năm trước hoạt động xoay vòng tiền vốn của tập đoàn không được tốt lắm, cậu ba của cháu lại đầu tư thất bại nợ người khác rất nhiều tiền nên có tới van xin ông, ông chỉ đành bán những thứ đó ra ngoài”.

Dụ Lâm Hải lộp bộp trong lòng: “Trong số đó có tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm?”
“Tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm xưa nay đều vô giá, không chỉ có giá trị sưu tầm hơn nữa còn có thể tăng giá, ông cũng không nỡ, nhưng ai ngờ người kia lại nhìn trúng tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm”.

Ông cụ Dụ cũng rất bất lực về chuyện này, hiện tại nghĩ lại vẫn dâng lên một trận quặn thắt tim gan.

Tâm tình chờ mong của Dụ Lâm Hải rơi vào thất vọng, xem ra lại phải trở về tay không rồi.

“Nhưng theo như ông được biết, người mua lúc đầu vẫn chưa bán những thứ đó, bây giờ độ phổ biến của bậc thầy Ngọc Tâm lớn như vậy, ước tính giá sẽ cao gấp mấy lần so với năm đó”.

Hai mắt Dụ Lâm Hải sáng lên: “Là ai đã mua vậy ạ?”
“Một nhà sưu tập có tiếng ở thành phố Lâm”, ông cụ lục mở ngăn kéo tìm ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho cháu trai.

Dụ Lâm Hải nhận lấy, nhìn tới địa chỉ bên trên, nói lời cảm ơn với ông cụ Dụ xong liền lập tức muốn ra ngoài, nhưng vừa quay người liền thấy mẹ của mình- Dụ Phượng Kiều đang ngồi trên xe lăn dừng trước cửa phòng làm việc.

Dụ Phượng Kiều lãnh đạm liếc mắt nhìn con trai, cũng lười phải nói thêm một câu thừa thãi vô ích với anh, mà hỏi thẳng:
“Còn một tuần nữa là tới sinh nhật Nam Mẫn rồi, con chuẩn bị làm thế nào?”
Lông mi Dụ Lâm Hải khẽ rung động, bất giác có chút lơ đễnh.


Sắp tới sinh nhật của cô rồi sao?
Thấy dáng vẻ sững sờ kinh ngạc đến mắt thường cũng có thể nhìn ra này của con trai, gương mặt Dụ Phượng Kiều tức khắc tỏ vẻ không hài lòng, đôi mày thanh mảnh của bà khẽ nhướng, nghiêm khắc trách mắng.

“Ngay cả sinh nhật của Tiểu Mẫn cũng không nhớ nổi, đây là thành ý theo đuổi con bé của con sao? Con rốt cuộc có để tâm tới hay không?”
Đôi môi mỏng của Dụ Lâm Hải mím lại thành một đường.

Dụ Phượng Kiều không dừng lại: “Đàn ông mấy người ngoài miệng liên tục nói lời yêu thương nhưng đều chỉ là những lời tự cảm động lấy mình, yêu không phải chỉ nói bằng miệng mà còn phải dựa vào hành động, nếu không có mất tám trăm năm cũng không thể khôi phục lại được một trái tim đã chết lặng đâu”.

Dụ Lâm Hải cụp mắt, khản giọng đáp: “Con biết rồi, con sẽ chuẩn bị một món quà cho cô ấy”.

“Mẹ đã thay con chuẩn bị xong rồi”.

Dụ Phượng Kiều có chuẩn bị mà tới, bà ra hiệu cho dì vệ sĩ phía sau giao lại hộp mẫu đơn trên tay cho anh.

Dụ Lâm Hải bước lên trước hai bước chủ động đón lấy, anh mở ra hộp mẫu đơn liền bị ánh sáng rực rỡ bên trong chói tới hơi nheo mắt.

Trong hộp đặt một chiếc trâm cài ngực được tạo hình thành bông cúc nhỏ, chính giữa nhị hoa khảm một viên ngọc mắt mèo màu vàng lục lấp lánh ánh sáng chói lòa.


Con ngươi Dụ Lâm Hải co rút, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, đây không là phải bảo vật mà mẹ luôn trân trọng lưu giữ bấy lâu nay, trâm cài ngực mắt mèo sao?”
Đá mắt mèo là loại đá quý cực kỳ quý hiếm, có thể so sánh với ngọc lục bảo và hồng ngọc chất lượng cao.

Năm đó Dụ Phượng Kiều cũng là cơ duyên may mắn gặp được, sau đó tiêu tốn một số tiền khổng lồ để đấu giá về tay, nó vẫn luôn được bà trân quý gìn giữ trong phòng riêng của mình, không phải dịp đặc biệt quan trọng cũng không nỡ lấy ra đeo.

Hôm nay Dụ Phượng Kiều giao lại nó cho con trai cũng không cảm thấy nuối tiếc.

“Bảo vật có thể được sử dụng vào những thời điểm quan trọng mới là bảo vật thực sự, đá mắt mèo là biểu tượng của sự may mắn, mong rằng nó có thể mang lại may mắn cho con, chúc con thành công theo đuổi lại con dâu”.

Trao đồ tận tay, dạy bảo xong, và gửi lời chúc phúc, Dụ Phượng Kiều liền được dì vệ sĩ đẩy xe rời khỏi.

Dụ Lâm Hải nhìn theo bóng lưng rời đi của mẹ, sau đó lại nhìn xuống chiếc trâm cài ngực đặt ngay ngắn trong hộp mẫu đơn, chỉ cảm thấy tâm trạng ngổn ngang vô cùng.

.