Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 279






Chương 280

Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dù bận thế nào cũng không thể không dùng bữa”.

Nam Mẫn kìm nén một bụng nóng nảy, cứng rắn đáp: “Tôi tự mình ăn được, ở đây cũng có cơm, không phiền tổng giám đốc Dụ phải nhọc lòng”.

Trong lòng cô lúc này tràn đầy bực dọc.

Một dãy thông báo wechat vừa rồi đều là người của nhà họ Dụ bên kia gửi tới, đủ loại cô chú, bác dì của Dụ Lâm Hải cùng các anh chị em toàn bộ đều gửi tin nhắn chúc mừng.

Sau đó còn mua sắm rất hào phóng, người này muốn đặt một trăm cái, người kia muốn mua một nghìn chiếc, ngay cả bà cụ nhà họ Dụ cũng bị kinh động tới mà gọi điện cho cô.

“Tiểu Mẫn à, bà nhìn thấy bức ảnh A Lâm gửi trong nhóm rồi, có cái nào phù hợp cho bà già này đeo không?”

Mẹ chồng cũ của cô là bà Dụ Phượng Kiều càng trực tiếp hơn mà gửi tới một phần hồ sơ hợp tác, nói rằng bà rất thích những mẫu thiết kế trang sức mới nhất này, hy vọng có thể hợp tác lâu dài với vàng bạc đá quý Nam Thị.

Lần bắt tay này không liên quan gì tới nhà họ Dụ và nhà họ Nam, chỉ với danh nghĩa công ty tư nhân của bà nên càng khiến cô không có cách nào từ chối.

Thực sự là một ngày kỳ quái.

Tên Dụ Lâm Hải này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy…

Đây là chiêu bài định cầm tiền đập chết cô sao?

Dụ Lâm Hải không lay động được Nam Mẫn liền dứt khoát kêu Hà Chiếu mang phần cơm và điểm tâm đã đặt của mình cho nhân viên ăn, đồng thời mời nhân viên ở hiện trường bánh tart trứng và uống cà phê, trực tiếp nhận thầu công tác hậu cần.

Còn bản thân anh di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ đến ngồi bên cạnh Nam Mẫn, đặt điện thoại của cô sang một bên, rồi lấy hai suất cơm, cô một phần, anh một phần.

“Ăn cơm trước, ăn no rồi mới có sức lực tiếp tục chiến đấu”.

Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh, xem anh rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.

Dụ Lâm Hải thành thạo tách đũa, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn, còn thúc giục cô: “Mau ăn đi, nhìn tôi cũng không no bụng được đâu”.

Các nhân viên buôn chuyện sôi nổi bày tỏ lòng biết ơn với Dụ Lâm Hải: “Cảm ơn cafe của tổng giám đốc Dụ!”

“Cảm ơn bánh tart trứng của tổng giám đốc Dụ!”

“Tổng giám đốc Dụ à, anh thật là tốt bụng, chúc anh sớm ngày ôm được người người đẹp về nhà!”

Dụ Lâm Hải cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn cầm ly cà phê của mình giơ lên với mọi người biểu thị sự cảm ơn: “Mượn lời may mắn này của cô”.

Một cử chỉ đơn giản nhưng phối hợp với khuôn mặt điển trai của anh đã lập tức đốn gục trái tim của biết bao cô gái khiến họ gào khóc, xôn xao cảm thán: “Trời ạ đẹp trai quá, đây chính là bá đạo tổng tài trong đời thực sao?”

“Tổng giám đốc Nam của chúng ta thật là có phúc khi đụng trúng một người đàn ông đẹp trai như vậy, thử hỏi ai có thể giữ nổi mình đây…”

Đôi mắt thâm thúy của Nam Mẫn chứng kiến toàn bộ cảnh này chỉ có thể thầm mắng đám người không có tiền đồ này, chỉ vài chiếc bánh trứng cùng cafe đã bị mua chuộc trở giáo về phía mình, cùng nhau giúp đỡ Dụ Lâm Hải đâm chọc sau lưng cô.