Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 283






Chương 284

“Lần này quay về thành phố Nam, mục đích lớn nhất của tôi là hi vọng có thể cứu vãn được tập đoàn Nam Thị đang trên bờ vực phá sản, giữ lấy gia nghiệp mà bố mẹ tôi vất vả gây dựng, không để nó bị hủy hoại trong tay tôi”.

Nói đến đây, giọng nói của Nam Mẫn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

“Tôi biết”.

Dụ Lâm Hải đáp: “Tôi có thể giúp em. Tôi có thể cùng em đối đầu với sóng gió”.

Nghe thấy câu này, Nam Mẫn không kiềm chế nổi nữa, cô nhếch môi đầy trào phúng: “Dụ Lâm Hải, để tôi nói một câu khó nghe nhé, Nam Mẫn này hơn hai mươi năm qua thuận buồm xuôi gió, bố mẹ cưng chiều, anh trai che chở, chưa từng để tôi phải chịu chút ấm ức nào, cho dù lần bị bắt cóc năm mười bốn tuổi suýt nữa khiến tôi mất mạng cũng không thể tạo ra chút ám ảnh nào cho tôi. Trận sóng gió lớn nhất trong cuộc đời tôi, là do anh ban tặng”.

“Trên thế giới này, người không có tư cách nói với tôi câu đó nhất, chính là anh”.Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi



Khi ra khỏi công ty vàng bạc đá quý Nam Thị, bước chân của Dụ Lâm Hải rất nặng nề, cơ thể cứng ngắc, giống như người máy rò điện.

Sắc trời đêm nay hết sức u ám, không có lấy một ánh sáng sao, cả thế giới như ảm đạm đi rất nhiều.

Hà Chiếu lẽo đẽo đi sau anh, vô cùng lo lắng nhìn trộm sắc mặt boss nhà mình.

Đi theo Dụ Lâm Hải lâu như vậy rồi, bất cứ lúc nào tổng giám đốc Dụ cũng rất tự tin và thành thục, khí thế bừng bừng, hiếm khi thấy sắc mặt anh khó coi và ủ rũ mất hồn như bây giờ.

Khi xưa anh chia tay cùng cô Trác Huyên trong hôn lễ cũng không buồn như hôm nay.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Vực gọi tới.

Dụ Lâm Hải qua hồi lâu mới bắt máy, giọng nói rất khàn: “A lô”.

“Thế nào rồi, dỗ được người ta chưa?”

Ban nãy Phó Vực cũng lao vào kênh đặt hàng, “chốt đơn” khá nhiều đá quý của Nam Thị, nhớ tới người anh em mình nên cố tình gọi điện hỏi thăm, đầu bên kia chần chừ không lên tiếng nên anh ta cũng hiểu luôn: “Xem ra tiến triển không thuận lợi lắm ha”.

Dụ Lâm Hải không nói năng gì, buồn bực vô cùng.

Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, Hà Chiếu nhắc nhở: “Tổng giám đốc, hay là chúng ta lên xe trước, sắp mưa rồi”.

Dụ Lâm Hải đang định cúp máy, Phó Vực ở đầu dây bên kia cuống quýt gào lên: “Cậu vẫn chưa đi hả… Sắp mưa rồi phải không? Mưa mới tốt! Nghe lời tôi, tạm thời cậu đừng đi!”

Phó Vực nhanh chóng kiểm tra dự báo thời tiết, vừa thấy tối nay sẽ có mưa lớn, hai mắt anh ta sáng như đèn pha.

“Người anh em, cậu được cứu rồi, trận mưa lớn tối nay là món quà ông trời chuẩn bị cho cậu đó!”



Một cơn mưa lớn kéo đến như đã hẹn trước.

Đã thế còn mưa như trút nước.