Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 47: 47: Cạnh Tranh Chén Nhỏ







Phó Vực cùng Tần Giang Nguyên không hẹn mà cùng nhìn về phía Nam Mẫn, nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, lòng bất giác trở nên căng thẳng.
Có phải cô đã nổi giận rồi không?
Đúng là Nam Mẫn có hơi tức giận, chỉ là mấy năm nay cô đã quen đeo một lớp mặt nạ nên vui buồn đều không hiện rõ, bây giờ cũng rất ít người có thể đụng tới cô, tức giận vì hành động trẻ con của bọn đàn ông là không cần thiết.
Vì sợi dây chuyền ngọc lục bảo columbia mà không khí buổi đấu giá đã được đẩy lên đến cao trào, thế nên khi bộ chén men nhỏ được mang lên, chẳng có mấy người cảm thấy hứng thú nữa.
Tất nhiên, đó là những người không am hiểu nên mới thế.
Người biết nhìn hàng, chẳng hạn như Nam Mẫn, chuyên sưu tầm đồ cổ thì đã sớm chờ đợi nó được mang lên, nhưng càng là món mình thích thì lại càng phải tỏ ra bình tĩnh.
Người bán đấu giá kêu giá: “Một triệu!”
Nam Mẫn không giơ bảng, người giơ bảng vẫn là Cố Hoành, anh ta gọi giá: “Một triệu mốt”.
Rất nhiều người ở đây vẫn còn khiếp sợ bởi cái giá “hai mươi mốt triệu” của Cố Hoành trước đó, chẳng biết anh ta có phải đang làm màu hay không, nhưng chắc chắn anh ta là người có tiền.
Tài lực thì chắc chắn bọn họ không thể bằng được rồi, thế nên khi Cố Hoành giơ bảng, những người đang có hứng thú đều tự động đặt bảng xuống.
Thứ Nam Mẫn muốn chính là hiệu quả này, thấy cái giá một triệu mốt được hét đến lần thứ hai, chẳng mấy chốc sẽ giải quyết xong, thì chuyện lại cứ thích xảy ra biến cố.
“Một triệu hai”.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt khẽ liếc qua, trông thấy Dụ Lâm Hải hết sức bình tĩnh giơ bảng lên.

Nam Mẫn nhíu mày.
Hôm nay người này bị nghiện giơ bảng rồi hả?
Trước kia đâu có thấy anh thích gây sự chú ý như thế?
Cố Hoành lại giơ lên: “Một triệu ba”.
Dụ Lâm Hải cũng giơ lên: “Một triệu tư”.
Cố Hoành liếc mắt nhìn Nam Mẫn, cô nháy mắt, Cố Hoành lại giơ lên: “Một triệu rưỡi”.
Dụ Lâm Hải đang định giơ bảng thì Phó Vực lại ngăn anh: “Tôi bảo này, cậu không thấy người đó làm việc cho Nam Mẫn hả?”
“Nhận ra”, Dụ Lâm Hải hỏi: “Thì sao?”Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Phó Vực ngạc nhiên: “Nếu đã nhận ra thì cậu còn đấu với người ta làm gì?”
Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Tôi không đấu, tôi cũng thích bốn cái chén này”.
Phó Vực: “…”
Trước kia anh ta không biết mấy tên thẳng nam sắt thép ngu xuẩn trông thế nào, bây giờ thì biết rồi.
“Một triệu rưỡi lần thứ nhất, một triệu rưỡi lần thứ… Rồi, người này vừa ra giá một triệu sáu”.
Bạch Lộc Dư nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Anh ta cố tình cạnh tranh với em.

Chẳng lẽ anh ta không biết Cố Hoành là người của em ư?”
“Anh ta biết”, Nam Mẫn nghiến răng nghiến lợi.
Cô muốn thu hồi những lời lúc này, cái gì mà không dễ nổi giận, bây giờ cô đang rất tức giận, rất tức giận!
Nam Mẫn không cần đến Cố Hoành nữa mà trực tiếp giơ bảng trong tay mình lên: “Hai triệu!”
Muốn chơi đúng không? Thế thì chơi đến cùng luôn.
Dụ Lâm Hải cũng làm như cô muốn, lại giơ bảng lên: “Hai triệu mốt”.
Phó Vực không thể nhịn được bóp trán, nói với Dụ Lâm Hải: “Bây giờ tôi biết tại sao Nam Mẫn lại muốn ly hôn với cậu rồi, gặp phải người chồng như cậu, không ly hôn thì chắc sẽ bị cậu làm cho tức chết”.
Dụ Lâm Hải vẫn ngồi yên, anh không biết việc mình ly hôn với Nam Mẫn thì liên quan gì tới việc anh muốn có bốn cái chén men này, vả lại trước đó là anh đề nghị ly hôn, chứ không phải là Nam Mẫn.

Buổi đấu giá trở thành sân nhà của Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải, hai người bắt đầu cương với nhau, người tới ta đi, liên tục giơ bảng lên, lần nào cũng không kêu nhiều, cao hơn đối phương một trăm, cố tình mài mòn sự kiên nhẫn của đối phương, lần mò giới hạn cuối cùng của nhau.
Những người đang có mặt ở đó nhìn hai người một nam một bắc như hai đứa trẻ đấu tới đấu lui, nghe người quản lý buổi đấu giá liên tục kêu giá thôi cũng thấy mệt rồi.
Đang muốn hét giá lên trăm triệu luôn hay gì?
Người bán đấu giá cũng hét đến lúc miệng đắng lưỡi khô, mãi đến cái giá “năm triệu” thì Nam Mẫn dừng lại.
Bạch Lộc Dư nói: “Sao, không gọi giá được nữa hả? Anh giúp em”.
Anh an ủi Nam Mẫn: “Không sao, dù hét giá lên đến bao nhiêu thì anh nhỏ cũng sẽ mang về cho em.

Ở địa bàn của nhà họ Bạch, sao anh có thể để người ngoài bắt nạt em được?”
Bạch Thất vừa muốn giơ bảng thì Nam Mẫn đã ngăn anh ta lại, cô lắc đầu: “Chỉ lên đến giá này thôi, cao hơn nữa thì chẳng còn gì thú vị”.
Cuối cùng bốn chiếc chén men nhỏ được Dụ Lâm Hải thành công mua với giá “năm triệu”.
Buổi đấu giá tiến hành đến lúc này, khoản tiền quyên góp đã lên đến gần ba mươi triệu, vượt xa mục tiêu mong muốn, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài ban tổ chức là tạp chí “0 Giờ”, ngày mai chắc chắn có thể lên bảng xếp hạng tìm kiếm.
“Đi thôi”.
Nam Mẫn dẫn trợ lý rời khỏi hội trường, Bạch Lộc Dư bị Bạch Y Đình giữ lại để xử lý hàng hóa đấu giá cùng các khoản tiền nên không đi cùng cô.
Cố Hoành đến hơi trễ nên xe dừng ở tít ngoài xa, bảo Nam Mẫn đứng bên vệ đường chờ một lát để anh ta lái xe tới.
Gió đêm hơi lạnh, Nam Mẫn khoanh tay, bả vai đột nhiên nặng hơn một chút, cô quay đầu lại, đối mặt với gương mặt tươi cười sáng lạn của Phó Vực: “Lạnh lắm phải không? Tôi khá là galant nên cho em mượn khoác một lát đó”.
Nam Mẫn giơ tay muốn cởi ra thì chiếc áo đã bị người ta kéo xuống.
Dụ Lâm Hải ném chiếc áo khoác vào người Phó Vực, sau đó khoác chiếc áo vest trên người mình cho cô, nói: “Cậu ta uống rượu nên quần áo hôi lắm.


Mặc của tôi đi”.
“Cảm ơn.

Không cần.

Gần mực thì đen, quần áo của anh cũng chẳng thơm hơn đâu”.
Nam Mẫn đẩy vai để chiếc áo rơi xuống tay, lại trả cho chủ nhân của nó.
Vừa quay đầu đã trông thấy mấy cái chén nhỏ được anh ôm trong tay, đôi mắt Nam Mẫn tối sầm, đôi môi đỏ mỏng khẽ mím lại.
Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi cũng thích bốn cái chén này”.
Nam Mẫn cong môi nở nụ cười công nghiệp: “Chúc mừng”.
“Em thích nó không?”, Phó Vực thật sự không nhịn được, đứng bên cạnh nói theo: “Nếu cô Nam thật lòng thích nó, Lâm Hải cũng có thể tặng cho em mà, đúng không?”